Ánh nắng mặt trời qua khe hở của mái nhà chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của người nằm trên giường. Lông mi khẽ động, hai hàng mi dày cong vút từ từ mở ra, đôi mắt màu đen trong suốt linh động khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ. Lam Tuyết Nguyệt nằm im bất động. Mở mắt ra đã là ngày hôm sau, mọi thứ xảy ra đã được bộ não linh động của nàng sắp xếp lại. Lam Tuyết Nguyệt chật vật ngồi dựa vào cạnh giường, thở dốc. Cả một ngày không được ăn gì, lại bị hành hạ một trận nửa sống nửa chết, một đêm nghỉ ngơi nhưng cũng không lấy lại được bao nhiêu sức lực. Lam Tuyết Nguyệt nhắm hai mắt lại và điều kì diệu đã xảy ra. Trên tay Lam Tuyết Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện một cái hamburger kẹp thịt bò cỡ lớn và một hộp sữa tươi không đường. Hai thứ này chỉ ở thế giới hiện đại mới có, tại sao chúng lại xuất hiện trên tay Lam Tuyết Nguyệt? Điều này chính là bí mật mà Lam Tuyết Nguyệt đã giấu. Nàng có một không gian thế giới thu nhỏ tùy thân. Tại sao lại gọi là không gian thế giới thu nhỏ? Bởi vì trong không gian này, Lam Tuyết Nguyệt đã xây dựng cho mình một thế giới hiện đại thu nhỏ. Không gian ở đây tuy không phải rất rất lớn nhưng cũng vừa đủ lớn để Lam Tuyết Nguyệt làm những gì mình cần. Và có một điều đặc biệt là không gian này là một không gian sống, động vật, thực vật, con người đều có thể sống sót ở trong này. Đấy chính là nguyên nhân vì sao xuất hiện hamburger. Không chỉ có hamburger, Lam Tuyết Nguyệt còn nuôi cả các loại có độc, không độc, các loại hoa hoa thảo thảo, rau củ, vừa để ăn vừa để nghiên cứu chế tạo các loại. Ngoài ra, còn có một khu huấn luyện luyện tập, nhà nghiên cứu, nhà máy chế biến sản xuất cỡ nhỏ, nhà ở, nhà để quần áo, thực phẩm,... Nói chung, tất cả những gì có ở hiện đại đều xuất hiện ở trong này. Tuy nhiên có một thứ rất khác, đó chính là không gian trong này mọi thứ hoạt động đều bởi robot: nuôi động vật, trồng cây, xây dựng, nghiên cứu, chế tạo,... tất cả đều bởi robot được Lam Tuyết Nguyệt và Hàn Thiên Khải lập trình sẵn. Còn một điều nữa là Lam Tuyết Nguyệt sử dụng hết mọi đồ vật đã qua sử dụng như bao bì, đồ dùng cũ,... những gì có thể để biến tất cả chúng thành nguồn nhiên liệu để sử dụng trong không gian này. Chính Lam Tuyết Nguyệt cũng không biết tại sao mình lại có không gian này, đây chính là thứ làm cho người ta cảm giác rất huyền huyễn. Nhưng nó lại là của nàng, tất nhiên nàng sẽ tận dụng hết mọi khả năng có thể, lãng phí là hành động không tốt. Lam Tuyết Nguyệt cũng biết, thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, không gian này xuất hiện bên nàng thì chắc chắn nó phải có một ý nghĩa nào đấy. Nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, điều gì phải tới rồi cũng sẽ tới. Trở lại với hoàn cảnh hiện tại. Lam Tuyết Nguyệt sau khi bổ sung đầy đủ năng lượng thì với lấy chiếc gương đồng cũ ở trên bàn. Trong gương là khuôn mặt tiểu cô nương với hai hàng lông mày rậm, thô to không được cắt tỉa. Cái mũi tẹt, khắp khuôn mặt và đặc biệt ở hai gò má là những nốt tàn nhang thâm đen, làn da hơi ngăm. Đầu tóc bù xù cộng thêm bộ quần áo rách nát cũ kĩ khiến người ta liên tưởng tới khất cái ngoài góc đường. Nhưng bù lại, tiểu cô nương này lại có một đôi mắt long lanh đen láy, trong veo không chút tạp chất. Lông mi dày cong cong như cánh quạt, cái miệng nhỏ nhắn phát ra những âm thanh ngọt ngào dễ nghe. Thật là một tổ hợp không hoàn mĩ. Nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống cuối cùng Lam Tuyết Nguyệt cũng phát hiện ra một thứ mà nếu không để ý kĩ thì không dễ phát hiện ra. Khuôn mặt này có chút cứng nhắc. Vỗ vỗ tay lên mặt "Cảm giác không chân thật lắm" Lam Tuyết Nguyệt lẩm bẩm. Rốt cuộc Lam Tuyết Nguyệt đã biết được đây là có chuyện gì. " Cái này là mặt nạ" Lam Tuyết Nguyệt thốt lên "Nhưng vì sao nàng ta phải giấu đi diện mạo thật của mình. Dựa vào hoàn cảnh để nói thì có hai khả năng xảy ra: nguy hiểm từ bên trong, nhưng dựa vào hoàn cảnh của nàng ta thì cho dù giấu hay không thì cũng không được sống tốt ở trong cái nhà này, cái này loại. Như vậy chỉ có thể là nguy hiểm tới từ bên ngoài. Sẽ là cái gì đây. Nghĩ tới thật hưng phấn mà". Lam Tuyết Nguyệt tự nói một minh, trong đôi mắt kia trào lên sự hưng phấn và kì vọng.