Uyển Tình quay đầu lại: “Tự kỷ động thủ, phong y túc thực.” (ý nghĩa chính là “Tự mình làm việc, cơm no áo ấm.”) “Ừm.” Mục Thiên Dương thu hồi tay, cầm một miếng da sủi cáo, không biết làm như thế nào. Đương Đương hỏi: “Ba ba, có muốn con dạy ba không?” Mục Thiên Dương đen mặt: “Con xem con gói thành cái dạng gì đi?” “Ít nhất con tự gói......” Đương Đương ủy khuất nói, giống như anh quần áo chờ mặc cơm chờ há mồm. Hừ, người lớn thì sao a? Chỉ kêu đứa nhỏ học...... Mục Thiên Dương cảm thấy bị xem thường, lập tức gói một cái, mặc dù khó coi, nhưng đúng là sủi cảo. Anh đem sủi cảo đưa tới trước mặt Đương Đương, Đương Đương nhìn thoáng qua, nhìn lại mình gói...... Thở phì phì không để ý tới anh. Bởi vì anh gói cái khá lớn, Đương Đương gói cái vô cùng nhỏ. Uyển Tình nói: “Đừng náo loạn.” Khách mời đến, như vậy thực không lễ phép. Thiên Tuyết và A Thành đã gần tới, Thiên Tuyết ôm cánh tay A Thành, trên tay A Thành có mang theo quà tặng. Thiên Tuyết nói: “Ông nội, mẹ...... Đây là A Thành.” Ngô Nhã hơi hơi nhíu mi, khó xử nhìn Mục lão gia và Mục Thiên Dương. “Ngồi đi.” Mục lão gia nói. Sô pha không đủ chỗ ngồi, Uyển Tình và Trâu tranh ngồi trên ghế, hai đứa nhỏ cũng ngồi trên ghế...... Trước mắt trên sô pha không còn chỗ ngồi nào. Kim lão phu nhân đứng lên nhường chỗ ngồi, Ngô Nhã cũng đi theo đứng lên, đỡ bà ngồi lên sô pha, còn mình thì tìm ghế ngồi, nhìn Thiên Tuyết nói: “Ngồi bên cạnh ông nội đi.” “Dạ.” Thiên Tuyết đáp ứng, lôi kéo A Thành ngồi bên cạnh Mục lão gia, ôm cánh tay Mục lão gia “Ông nội ~” “Ừ.” Mục lão gia cười, nhìn thoáng qua A Thành “Tuấn tú lịch sự, xem ra anh mắt cháu gái ta không tệ.” “Tất nhiên rồi ~” Thiên Tuyết đắc ý nói, nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương. Sắc mặt Mục Thiên Dương nhìn không ra biểu tình, cô nhìn không ra thái độ của anh nên không dám chọc anh. “Tự kỷ động thủ, phong y túc thực.” (Tự mình làm việc, cơm no áo ấm.) Mục Thiên Dương nói. Uyển Tình nhìn anh một cái, lời này của anh rõ ràng là nói cho A Thành nghe, xem bộ dáng là muốn làm khó A Thành. Nghĩ đến tài nấu ăn của A Thành, cô không nói gì liếc anh một cái. A Thành xấu hổ cười, cùng mọi người chào hỏi qua, buông quà tặng ra, rửa tay gói sủi cảo. Cái sủi cảo thứ nhất, Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành đang chờ nhìn anh bị chê cười, kết quả...... Ta phi! Đây thật sự là hắn gói? Mười cái sủi cảo sau, Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành quyết định không gói, xem TV thì xem TV, xem báo thì xem báo. Thiên Tuyết cúi đầu cười trộm, nói với Uyển Tình: “Chị dâu, buổi tối để cho A Thành giúp chị nấu cơm nha?” “Được.” Uyển Tình vui vẻ đáp lời. Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi: “Hai đứa em bắt đầu từ khi nào?” Đến rồi! Thiên Tuyết ngồi nghiêm chỉnh, A Thành cũng khẩn trương thẳng cột sống. Sau đó Thiên Tuyết trả lời: “Ừm...... Cụ thể thì đã quên, dù sao cũng là tự nhiên mà đến ở cùng nhau thôi.” “Kia khi nào thì đến ở cùng nhau?” “......” Anh trai thật không phải là kẻ dễ bắt nạt! Thiên Tuyết thành thành thật thật trả lời “Bốn năm trước đi......” Xôn xao một tiếng! Mục Thiên Dương xé nát tờ báo, Mục Thiên Thành trực tiếp đem cái ghế đang ngồi xô ngã xuống. A Thành buông sủi cảo, vẫn không nhúc nhích. Mục Thiên Dương đem tờ báo xé thành hai nửa, hỏi Uyển Tình: “Khi nào thì ăn cơm?” “Ách...... Hiện tại là có thể...... Ách, nửa tiếng nữa đi.” Sắc mặt của anh ấy thật là khủng khiếp. “Vậy nửa tiếng nữa.” Mục Thiên Dương đứng lên, nói với A Thành “Chúng ta đi xuống lầu đánh cầu lông một chốc đi.” “Ừ, em cũng đi.” Mục Thiên Thành nói. “Được.” A Thành đứng lên. Thiên Tuyết vội la lên: “Phải nấu sủi cảo.” “Còn nửa tiếng nữa.” “Chúng ta ăn lẩu trước đi.” “Ừ, chúng ta trước tiên vận động một chút.” Mục Thiên Dương khoát tay lên vai A Thành, cùng anh đi ra ngoài. Mục Thiên Thành ở một bên ghìm cổ A Thành. Thiên Tuyết nhìn mọi người: “Con...... Bọn họ......” Uyển Tình do dự một chút nói: “Chúng ta đợi chút đi.” Lén lút ngủ với em gái người ta bốn năm, không đánh cho tàn phế đã tính là nhẹ rồi. Đợi chút, hình như không chỉ có bốn năm, Thiên Tuyết nói dối! Thiên Tuyết cắn cắn môi, ngồi xuống, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài. Cho đến khi bắt đầu nấu lẩu, ba người kia mới trở về, tựa hồ đã tiến hành một hồi vận động cực độ, trên đầu ba người đều là mồ hôi. Thiên Tuyết muốn chạy về phía A Thành, nhưng sợ làm Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành tức giận, đành phải ngoan ngoãn ngồi đó. Chờ A Thành tới, mới thấp giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?” A Thành lắc đầu, ở dưới bàn nắm tay cô, để cho cô yên tâm. Kế tiếp thực tốt lành, buổi chiều làm cơm tất niên, A Thành nấu vài món ăn, khắc cho bọn trẻ một mâm mười hai loại hoa quả cầm tinh các con giáp. Bọn trẻ vui vẻ kêu to: “Chú A Thành tuyệt quá!” Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành ghen tỵ: không phải là khắc hoa quả sao? Đó là mình không muốn học thôi! A Thành nấu đồ ăn ăn thật ngon, Mục lão gia khen không dứt miệng. Chậc chậc, đàn ông mà biết nấu ăn thì rất yêu bạn gái, cháu gái lại là đứa ăn hàng, đúng là tuyệt phối! Mục Thiên Dương biết, Mục lão gia đối với đứa cháu rể này không có ý kiến gì, nhưng bản thân anh khó chịu a! Thế nào cũng phải tìm cơ hội làm cho hắn chịu chút đau khổ! Hừ, hiện tại là cuối năm, không thể náo loạn không thoải mái, trước cứ để đó! Cơm nước xong, tiết mục cuối năm đều đã làm một nửa, mọi người lục tục rời đi, Mục lão gia gọi Thiên Tuyết: “Sáng mai lại đây ăn bánh trôi.” “Dạ.” Thiên Tuyết vui vẻ cười, trở lại nơi ở của cô và A Thành, đem quần áo A Thành treo lên, thấy trên ngực trên lưng đều có vết xanh tím, liền khóc lên “Bọn họ tại sao lại có thể hạ độc thủ như vậy!” A Thành vỗ vỗ đầu cô: “Anh có thể hiểu được, việc này chứng minh bọn họ thương em.” “Anh không đau sao?” Thiên Tuyết nước mắt lưng tròng hỏi “Có bị thương chỗ nào không? Xương sườn, nội tạng?” “Yên tâm, bọn họ đánh người rất có kỹ xảo...... Chúng ta tình cảm hòa hợp thì bọn họ khẳng định sẽ không đánh anh đến tàn phế đâu.” Thiên Tuyết sửng sốt, yên lòng: “Cũng đúng.” Khó chịu thì khó chịu, nhưng người nhà của cô vẫn biết nặng nhẹ. Hơn nữa nếu quả thực đánh tới xảy ra chuyện không hay, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô. Cô hỏi: “Có muốn tắm một cái không? Em xoa cho anh, trong nhà có rượu thuốc không?” A Thành lấy trong ví lấy ra một bình rượu nhỏ: “Anh họ em đưa......” “......” Đánh người xong còn đưa thuốc?! Mục Thiên Thành em sẽ không để yên cho anh đâu! Vài ngày sau, Uyển Tình và Mục Thiên Dương lại quay về A thị, đúng hẹn gặp Quản Vận Phương. Mục Thiên Dương còn có hai buổi tiệc rượu, gặp Quản Vận Phương xong, hai người cũng không vội vã trở về, mà là trở về nhà lớn Mục gia. Mục Thiên Dương đi tham gia tiệc rượu thì Uyển Tình và đứa nhỏ ở trong biệt thự, mẹ con ba người phân biệt nhau ra ôm sách xem. Đang lúc ấm áp yên tĩnh, điện thoại vang lên, Uyển Tình vươn tay bấm máy: “A lô?” “Uyển Tình?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người đàn ông trung niên. “Ai vậy?” Uyển Tình khép sách lại, tùy ý hỏi. Điện thoại bên kia lại trầm mặc xuống, tim Uyển Tình đột nhiên run lên: Đinh Chí Cương?! “Là ta.” Một tiếng này, rất quen thuộc, nhưng tựa hồ không phải Đinh Chí Cương. Uyển Tình mờ mịt, trong lòng lướt qua một chút phiền chán: “Ông là ai?” “...... Ta là Đỗ Viễn Minh.” Uyển Tình sửng sốt, Đỗ Viễn Minh? Nàng vừa tức giận lại vừa bình tĩnh, cuối cùng thế nhưng nở nụ cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”