Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 551
Uyển Tình xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, chột dạ.
Kim lão phu nhân cứng lại, ngoan độc liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái: “Kia cũng là do lỗi của người đàn ông.”
Mục Thiên Dương giả chết, đúng đúng đúng, là anh sai... Lão phu nhân thiên vạn biệt hạ ngáng chân, anh cưới được người vợ này cũng quá vất vả rồi.
Uyển Tình nghĩ muốn nói giúp anh, nhưng trước mặt chính bà ngoại của mình, thật sự không biết nói thế nào.
Mục lão gia thấy bọn họ vợ chồng son khó xử, ra mặt trợ giúp: “Đây là ý trời, ông trời đã không muốn UYển Tình cô đơn liền gả đi, không người thân chúc phúc. Hiện giờ tìm thấy bà, cũng đã tra ra mọi chuyện rõ ràng, để cho nó được thuận lợi vui vẻ gả đi đi.”
“Đó là tự nhiên.” Kim lão phu nhân liếc xéo ông một cái: “Vốn dĩ ngày mai kết hôn, lĩnh chứng xong rồi hôn lễn.”
“Lĩnh chứng.”
Kim lão phu nhân lại làm khó dễ: “Bởi vì cháu ngoại tôi không có nhà mẹ đẻ, các người định khiến cho nó trực tiếp dời qua đó, cũng không phong quang chút nào sao?”
“Sao có thể chứ?” Mục lão gia nghiêm túc nói: “Vốn định qua mấy tháng nữa rồi cử hành hôn lễ, cái gì cũng đã thu xếp rồi, thế nhưng bọn chúng kéo dài nhiều năm như thế, tự nhiên muốn đi đăng ký trước thôi.”
“Vẫn không sai khác lắm.” Kim lão phu nhân nói: “Đều đã làm sao bây giờ? Nhất định phải phong quang một chút, long trọng một chút, cháu trai của ông kết hôn hoành tráng như thế, cháu đích tôn nên càng hoành tráng hơn!”
“Đó là đương nhiên, huống chi còn là cưới cháu ngoại của bà...”
Hai vị trưởng lão nói xong, tâm tình kích động, gọi người sắp đặt hôn lễ đến, cùng thảo luận chi tiết rồi.
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, vạn phần buồn bực.
Buổi tối đi ngủ, Đinh Đinh bị Kim lão phu nhân ôm đi, Đương Đương cũng bị Thiên Tuyết ôm đi, hai đứa mắc dù có chút không nỡ xa mẹ, thế nhưng bà ngoại và cô đều tốt, hơi chút thương cảm, hai đứa cũng không đành lòng, chỉ có thể đi qua ngủ cùng.
Mục Thiên Dương hai tay hai chân tán thành, hi vọng trải qua những ngày như thế khiến chúng thiếu bám lấy Uyển Tình đi một chút, cũng mưu lợi vì tương lại.
Chuyện tương lai vẫn là để sau rồi nói, trước mắt con không có ở đây, sắc tâm của anh lại trỗi dậy, lại bởi vì kết hôn thật sao hôn cần an ủi, lại yêu cầu vô độ, UYển Tình cũng không từ chối. Cho nên đêm nay, thân thể anh cuối cùng cũng đã được thỏa mãn.
Ngày hôm sau rời giường, anh nhìn UYển Tình, cười giống như mèo ăn vụng. uyển Tình đỏ mặt, người chụp lên lưng anh: “Anh đứng đắn một chút đi!”
Anh hừ nhẹ: “Trước mặt em còn đứng đắn nỗi gì?”
Uyển Tình trừng anh: “Anh dám không đứng ddawns1”
“Sao nào?” Anh nhíu mày, tràn đầy dịu dàng ôm cô vào ngực mình.
“Lưu manh!” Uyển Tình thấp giọng quát lớn.
Đinh Đinh Đương Đương đã trở về phòng, chính bọn chúng tự rời giường tìm mẹ. Thiên Tuyết và Kim lão phu nhân đưa bọn chúng trở về, Uyển Tình và Mục Thiên Dương mới tỉnh. Hai đứa ở bên giường mình chơi trò chơi, nghe được tiếng của cha mẹ, hai đứa cũng học theo, Đinh Đinh chau mày với Đương Đương, nổi giận đùng đùng nói: “Lưu manh!”
Uyển Tình thiếu chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu lấy khăn lụa bỏ đi Mục Thiên Dương một cái. Mục Thiên Dương nhặt lên, đuổi theo ôm lấy cổ cô, từ từ cài lên cho cô: “Được rồi, anh ở bên ngoài lại không như thế.”
“Anh dám.” Uyển Tình liếc anh một cái, cảm thấy khuê phòng tình thú là tất yếu, không nhịn được cười lên một tiếng, ngẩng đầu hôn lên mặt anh: “Ôm con đi xuống ăn cơm.”
Mục Thiên Dương lại hôn cô thêm một lúc, mới vui vẻ ôm lấy con. Nhưng con lại muốn tự mình đi, không cho anh ôm, anh chỉ đi bước nhỏ theo, chú ý an toàn của bọn chúng.
Sau khi ăn xong điểm tâm, nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành, bọn họ vừa mới đến thủ đô của Thụy Sĩ.
Sau hai giờ, Mục Thiên Thành gọi điện thoại trở về: “Vợ chồng Đổ vương đang ở lại đông tây, là một dạng giống như hộp gỗ, cũng là đồng hồ được làm thủ xông, thế nhưng hòm cần mật mã, là sáu ký tự, lại vẫn có một chữ cái Anh văn...”
Mọi người vừa nghe, lập tức lấy giấy bút chuẩn bị nghiên cứu mật mã. Khấu Băng bày ra tư liệu một nhà của Kim Uyển Uyển, xem xét sinh nhật...
Chỉ nghe ca một tiếng, Mục Thiên Thành nói: “Không cần hoảng, mở ra rồi.”
Mục Thiên Dương sửng sốt: “Cậu mở ra như thế nào?”
“Em là ai hả?” Mục Thiên Thành nói: “Huống chi còn là loại khóa mật mã không bền.”
“Đưa vào cái gì?” Kim lão phu nhân hỏi.
“Một thanh chìa khóa, không nhìn lầm mà nói, hẳn là chìa khóa quỹ bảo hiểm của ngân hàng Zurich... chúng ta đến Zurich trước, sau đó lại liên hệ!”
Cúp điện thoại, KHấu Băng nghi ngờ nói: “Sao cậu có thể khẳng định?”
“Chẳng lẽ anh ấy cũng có?” Thiên Tuyết nói, sau đó sửng sốt, nhìn Mục Thiên Dương: “Em có sự thật rồi đúng hay không?”
“Vô nghĩa!”
Mục Thiên Thành đến ngân hàng Zurich, trải qua một phen trắc trở, gọi điện thoại trở về kêu mọi người vẽ mấy thứ văn kiện, mới thành công mở ra quỹ bảo hiểm, lấy...
Kim lão phu nhân sốt ruột hỏi: “Là thứ gì đó?”
Mục Thiên Thành dừng một phen nói: “Vàng thỏi!” Sau đó truyền ảnh chụp về, quả nhiên là... vàng thỏi1
Mọi người hồi lâu không nói chuyện, thật lâu sau Mục Thiên Dương mói nói: “Nên là còn có những vật khác, chờ bọn họ trở về rồi nói sau.”
Kim lão phu nhân gật đầu.
Lại qua cả một ngày, Mục Thiên Thành và Trâu Tranh mới trở về, hai người phong trần mệt mỏi, đem một rương hành lý xinh xắn trao cho Kim lão phu nhân.
Kim lão phu nhân để cho Uyển Tình mở ra, chỉ thấy bên trong chất đầy những thứ linh tinh, vàng thỏi an phận ở một góc, chiếm vị trí cũng không lớn, nhưng thể tích cũng rất khách quan, mặt khác có một đống giấy, có ảnh chụp, còn có bút ký viết tay, lại vẫn có một chút tư liệu tán loạn.
Mọi người cùng một ý chí coi như không có vàng thỏi, đi thăm dò những trang giấy kia.
Đinh Đinh Đương Đương bò qua, Thiên Tuyết rõ ràng thưởng cho mỗi đứa một thỏi vàng, hai đứa ôm lấy chơi một lúc, cảm thấy chói mắt, trả lại cho Thiên Tuyết, Thiển Tuyết buồn bực: “Các cháu đúng là không biết tốt xấu?”
Hai đứa leo đến trước người Kim lão phu nhân và Uyển Tình, Kim lão phu nhân ánh mắt không bằng người trẻ tuổi, không đi quản những thứ đó viết cái gì, mà là ôm ảnh chụp ra xem, Uyển Tình còn lại là ôm con thôi.
Trên cùng là một tấm hình đen trắng, đã rất mờ nhạt, mặt trên là một người mặc quần áo, Kim lão phu nhân đoán, đây là Kim Uyển Uyển lúc trẻ.
Một xấp ảnh chụp theo thời gian, Kim lão phu nhân nhìn ảnh chụp chậm rãi từ màu tối đến khi có màu sắc rực rõ, Kim Uyển UYển dần dần thay đổi, biến thành già hơn, cùng Bạch Đông Minh gặp nhau, yêu nhau, kết hôn, sinh con...
Sau đó là ảnh chụp của Bạch Phẩm Nhu, ghi lại từ lúc bé đến khi lớn dần, sau cùng là một tấm ảnh gia đình, tràn đầy hạnh phúc.
Uyển Tình nói: “Này là nhà bọn họ, tòa nhà này là biệt thự của bọn họ.”
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
19 chương
12 chương
11 chương
102 chương
630 chương