Sáng sớm hôm sau, Mục lão gia ở trong sân đánh quyền, một lát sau Kim lão phu nhân cũng xuất hiện, hai người cùng đánh Thái Cực Quyền, xong rồi cùng nhau trở về phòng, trên đường kể lại chuyện cũ. Ăn điểm tâm xong rồi, không biết có câu nào không đúng, hai người lại ầm ỹ lên. Càng ầm ỹ hai người lại càng có tinh thần, thế nhưng lại là so ai mạng dài hơn. Bọn tiểu bối nhìn buồn cười, bất quá thấy bọn họ tinh thần tốt, cũng yên tâm. Hai người cũng không phải thật kết thù kết oán, ầm ỹ trong chốc lát, lại hợp nhau đoạt đứa nhỏ của Uyển Tình lại đây. Uyển Tình và Thiên Dương vì biểu hiện hiếu tâm, không thể không đem đứa nhỏ giao ra. Mới đầu thì hai người ở bên cạnh, cũng không tính là bỏ lại đứa nhỏ. Chơi một trận, đứa nhỏ cũng không để ý đến hai người bọn họ, tâm tình bọn họ liền mất mát đứng lên. Mục Thiên Dương nhớ tới một chuyện, lôi kéo Uyển Tình ra ngoài. Uyển Tình nghi hoặc hỏi: “Làm cái gì vậy?” Mục Thiên Dương nói: “Mang anh đi xem chỗ ở lúc trước của em đi.” Uyển Tình ngẩn ra, đoán là anh muốn nhìn một chút nơi đứa nhỏ lớn lên, nhưng lại sợ anh cùng người Từ gia dấy lên xung đột, còn có chút do dự. Mục Thiên Dương nhìn ra sự do dự của cô, lười cùng cô tranh luận, trực tiếp đi ra ngoài. Uyển Tình nhớ tới người nơi này mỗi dịp họp chợ sẽ đi lên trấn trên buôn bán, hôm nay vừa đúng là ngày họp chợ, đoán rằng mẹ Từ bọn họ không có ở nhà, vội vàng đuổi theo. Đi qua Từ gia vào đầu rừng trúc kia, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhà ở của cô trước kia. Từ gia hai nóc nhà đều im ắng, nhà chú của Từ Trọng làm buôn bán, một năm bốn mùa đều đi sớm về trễ, tất nhiên sẽ không có người; cha Từ, mẹ Từ cũng đã đi ra ngoài, mà ngay cả bà nội Từ đều đã đi họp chợ. Ở nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa, Mục Thiên Dương quay đầu. “Không cần để ý.” Uyển Tình nói, dẫn anh đi đến phía trước cửa nhà “Chính là nơi này.” Mục Thiên Dương nghe xong, cẩn thận quan sát — trên hành lang dưới mái hiên chất đầy một đống củi, có con gà ở bên cạnh đang bới côn trùng; cửa phòng làm bằng gỗ đã gần bị ẩm Mục, khóa trên cửa cũng đã gỉ sắt hơn phân nửa; cửa dưới mái hiên có một đống bùn khô, Mục Thiên Dương thấy phía trên có nồi nấu cơm, cẩn thận phân biệt một chút mới biết được đó là bếp lò. Anh quay đầu nhìn Uyển Tình: “Em nấu cơm ở đây?” Uyển Tình lắc đầu: “Em ăn cơm ở nhà của chị Tiếu Tiêu, nơi này chỉ thỉnh thoảng nhóm lửa nấu nước.” Mục Thiên Dương nhìn cô thật sâu, đột nhiên từng bước từng bước đi đến gần cô, muốn nhanh ôm cô vào lòng. “Gâu gâu!” Đột nhiên có tiếng chó sủa, anh sợ tới mức nhảy dựng ra sau, cảnh giác nhìn bên ngoài trên đường nhỏ không biết khi nào thì đã xuất hiện một con chó Đại Hoàng. Uyển Tình vừa quay đầu lại thấy, lại nhìn động tác của Mục Thiên Dương liền liếc mắt một cái, nghẹn cười hướng con chó Đại Hoàng hơi khua tay: “Đại Hoàng đi mau!” Đại Hoàng nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương, sủa gâu gâu một tiếng, lại nhìn chằm chằm cô, con mắt chậm rãi lộ ra hung quang. Uyển Tình giật mình một cái, chẳng lẽ Đại Hoàng không biết mình? Cô trong lòng nhảy dựng, xoay người liền bổ nhào vào lòng Mục Thiên Dương, sợ hãi hô to: “Thiên Dương!” Mục Thiên Dương bị động tác thình lình của cô làm cho hoảng sợ, bất quá bản năng bảo hộ bà xã không cần suy nghĩ liền hiện rõ ra, dang hai tay ra liền ôm chặt cô, sau đó ngẩng đầu trừng mắt với Đại Hoàng. Đại Hoàng bị ánh mắt sắc bén của anh sợ tới mức thối lui một chút, chăm chú nhìn bọn anh vài giây, cực kỳ ủy khuất nức nở một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi đi luôn. Mục Thiên Dương thở ra một hơi, vỗ vỗ lưng Uyển Tình: “Không có việc gì rồi.” Uyển Tình ngẩng đầu, trong lòng còn sợ hãi thở hổn hển một hơi, sợ tới mức thiếu chút nữa muốn khóc: “Không phải nói trí nhớ của chó luôn đặc biệt tốt sao?” Mục Thiên Dương cũng đóan được là chuyện gì xảy ra, thở dài: “Cũng không phải em nuôi chó.” Uyển Tình dừng một chút, gật đầu: “Ra là vậy... “ Mục Thiên Dương tiếp tục vỗ lưng cô, hai người đứng ôm nhau, ở trong tiểu viện sơn thôn này, như vậy cũng có một phen cảm thụ tháng ngày yên bình. Đột nhiên ven đường truyền đến một tiếng thét kinh hãi “Ôi“. Hai người hoảng sợ, vội vàng tách ra! Quay đầu liền thấy trong viện một phụ nữ đi họp chợ đã về. Đối phương hiển nhiên là bị bộ dáng bọn họ ôm nhau dọa, Uyển Tình nhịn không được mặt hơi đỏ, vội vàng quay lưng lại. Mục Thiên Dương ho nhẹ một tiếng, cũng quay lưng lại. Người phụ nữ bị dọa kia vỗ vỗ ngực, đi vào trong nhà, đi rồi quay đầu lại: Đây không phải là vợ Từ Trọng sao? Còn đem gian phu đến đây? Chờ cô ta đi xa, Uyển Tình và Thiên Dương mới quay đầu. Thiên Dương tay vân vê khuôn mặt Uyển Tình, Uyển Tình khó chịu, cũng trở tay lại vân vê khuôn mặt anh. “Được rồi được rồi... “ Mục Thiên Dương đầu hàng, “Người nhà đó đâu rồi?”o “Trên đường về.” Uyển Tình nói. Mục Thiên Dương nhìn cô: “Em cố ý?” “Là anh muốn tới.” Uyển Tình nói, “Bằng không chúng ta đổi thời gian đến? Hay là chờ một chút?” Đang nói lại nghe được trong rừng trúc truyền đến tiếng khóc của đứa nhỏ. Hai người nghe thanh âm như thế nào lại quen tai như vậy, quay đầu liền thấy, Mục Thiên Thành cùng Trâu Tranh đang ôm Đinh Đinh Đương Đuơng đi đến. “Mẹ —” Đinh Đinh nhìn thấy Uyển Tình, rống cổ họng hô một tiếng, sau đó dùng sức giãy dụa trong lòng Trâu Tranh. Trâu Tranh không ôm được cô bé, đành phải thả cô bé xuống, cô bé còn chưa đứng vững liền chạy tới Uyển Tình. Uyển Tình cũng vội vàng chạy tới, một tay ôm lấy cô bé: “Làm sao vậy? Mẹ ở trong này!” “Ô ô... “ Đinh Đinh dậm chân, “Mẹ đừng đi ——” “Mẹ không đi.” Uyển Tình bất đắc dĩ, “Là Đinh Đinh cùng ông cố, bà cố chơi thật vui, không để ý tới mẹ.” “Ô ô... “ Đinh Đinh túm tay áo cô “Con sai rồi... “ “Được rồi được rồi... Ngoan nào.” Uyển Tình vừa đau lòng lại vừa buồn cười, “Đinh Đinh giỏi nha, đứa trẻ ngoan hẳn là bồi ông cố bà cố chơi.” Dỗ một hồi lâu, Đinh Đinh mới đừng khóc. Đương Đương hướng cô bé nhăn cái mũi: “Xấu hổ mất mặt quá.” Đinh Đinh nổi giận đùng đùng trừng cậu bé, cậu bé hừ một tiếng, Mục Thiên Dương “Ba” đánh cái mông cậu bé một chút: “Không cho phép khi dễ em gái!” Đương Đương sửng sốt, không thể tin nhìn anh, trong nháy mắt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Những người khác đều sửng sốt, nhìn sang Mục Thiên Dương, không khí trầm mặc trong chốc lát. Mắt thấy Đương Đương muốn khóc, Mục Thiên Thành vội vàng đem cậu bé ôm lấy: “Không khóc không khóc, con trai thì không khóc, về sau chúng ta đánh lại!” Uyển Tình hoảng hốt: “Không cho phép dạy bậy!” Mục Thiên Thành bỗng câm miệng, ôm đứa nhỏ ở đi đến cửa sổ xem con kiến. Đinh Đinh thấy anh hai bởi vì mình mà bị đánh, trong lòng có chút băn khoăn, cái chân nhỏ nhắn đuổi theo, kéo kéo tay anh hai. Anh hai nhìn cô bé một cái, vẻ mặt xa cách. Cô bé bẹt miệng một cái, quay đầu nhìn xung quanh, chạy đến cái cửa bên cạnh bếp lò lôi ra một cái ghế nhỏ—— là của cô bé trước kia thường xuyên ngồi. Cô bé hai tay ôm cái ghế nhỏ, thùng thùng thùng chạy đến bên người Đương Đương, đem cái ghế nhỏ để phía sau cậu bé, điềm đạm đáng yêu nói: “Anh hai, ngồi.” Đương Đương nhìn thoáng qua, nhíu mày ghét bỏ. Đinh Đinh nhìn thấy, thì ra trên mặt ghế có bụi, lập tức thân mình nhỏ nhắn ngồi xổm xuống, lấy đâu ra khăn tay đem bụi lau khô sạch sẽ, sau đó lôi kéo ống tay áo Đương Đương: “Anh hai... Anh hai, đừng tức giận... “ Đương Đương liếc nhìn cô bé một cái, lại ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Dương, hừ hừ nói: “Là ba ba xấu.” Sau đó đỡ thân thể nhỏ nhắn của cô bé ngồi trên ghế nhỏ. Người lớn nhìn hai đứa, nhịn không được cười rộ lên. Chỉ có Mục Thiên Dương buồn bực không thôi: Cho tới cuối cùng, cư nhiên lại là lỗi của Lão Tử!