Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 456
̀nh yêu, kỳ thật rất nhỏ bé
Edit: minhhy299
Mục Thiên Dương khuyên cô ăn cơm ngủ, cô đã cảm thấy bốc hỏa. Mục Thiên Dương biết tâm tình cô không tốt, không dám quá cứng rắn, chỉ có thể dịu dàng khuyên bảo. Anh đối với cô càng ngày càng yêu thương, nói chuyện đều thật cẩn thận. Nhưng anh như vậy, Uyển Tình lại cảm thấy áy náy.
Anh đã dành nhiều thời gian cho cô, có anh cùng, cô hơi cảm thấy an tâm, nhưng lại lo lắng công việc của anh, cuối cùng khuyên anh đừng kiểm soạt mình. Nhưng anh thật sự đi công tác, cho dù chỉ đi trong chốc lát, cô đều cảm thấy khó chịu, thật muốn anh cả đời không đi.
Nghỉ hè rất nhanh liền đi qua, Uyển Tình trở lại trường học, đầu tiên là thi lại.
Thiên Tuyết đi trước tìm giáo viên lấy đề, chọn một nửa đề tham khảo khác cho cô ôn tập. Lúc thi, cô thầm than Thiên Tuyết thật là lợi hại, nhưng lâm thời có ít đề nghĩ không ra, bỗng nhiên phát hiện trí nhớ gần đây thật kém cỏi, tâm tình liền phiền chán.
Cuối cùng thi đỗ như thế nào không biết, cô cảm thấy chính mình cần thi lại lần thứ hai, nhưng không dám nói với Thiên Tuyết, sợ hãi cô phụ một mảnh vất vả của cô ấy.
Sau lại có kết quả, cư nhiên vẫn là điểm cao. Nghe được người ta đồng dạng thi lại nói “Thi lại là giao tiền liền qua”, trong lòng liền buồn bực: nếu về sau cô vẫn nợ môn, có phải có thể vẫn lấy tiền mua trở về hay không? Tuy rằng cô không có tiền, nhưng Thiên Dương có rất nhiều! Nếu cô dùng tiền mua điểm, đại học này học có ý nghĩa gì?
Cô lại không vui. Phát hỏa một chút với Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương chẳng những không tức giận, ngược lại đối tốt với cô bằng mọi cách
Cô khóc mạnh, ôm anh: “Thiên Dương...... Em cảm thấy mình thật đáng ghét!”
“Em không đáng ghét.” Mục Thiên Dương nói, “Em không vui, sẽ nghĩ loạn.”
“Anh không biết!” Uyển Tình thống khổ nói. Thiệt nhiều chuyện, cô đều không thể nói với anh; rất nhiều tâm tình, chính cô đều náo loạn không rõ; cô có các loại lo lắng và sợ hãi, rất nhiều phiền chán và thống khổ, nhưng cô nói hết không được.
Chậm rãi, cô phát hiện cô và Mục Thiên Dương, lại bị vây một cái vị trí chờ không đúng. Anh luôn chấp nhận cô, lấy lòng cô, nhưng cô vẫn là cảm thấy cô đơn, còn không có cảm giác an toàn.
Cô muốn tìm càng nhiều, đồng thời lại sợ hãi anh tốt, chỉ muốn thoát khỏi hết thảy.
Trước lễ quốc khánh, Mục Thiên Dương hỏi cô muốn đi ra ngoài du lịch, giải sầu hay không. Cô nghĩ đến lại muốn phiền toái anh, làm cho anh quan tâm, quyết đoán lắc đầu.
Sau đó cô chậm rãi nghĩ, cảm thấy chính mình thật sự cần giải sầu một chút. Nhưng cô không muốn phiền toái bất cứ người nào, nghĩ chính mình đi ra.
Tối hôm đó, cô nằm ở trên giường, đột nhiên làm quyết định, tới thập phần đột nhiên. Nhưng chính là quyết định này, làm cho tâm tình cô tốt lên, cô cảm thấy chính mình lại có sức sống, một mùa hoa trước mắt.
Cô muốn đi ra ngoài đi một chuyến, có lẽ vài ngày, có lẽ mấy tháng...... Cũng có lẽ, đã nhiều năm.
“Thiên Dương.”
“Anh đây.” Mục Thiên Dương ôm eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng thở dài. Sao không cảm giác an toàn như vậy chứ? Anh luôn luôn ở đây nha, vì sao cả đêm phải kêu anh nhiều lần?
Uyển Tình xoay người ghé vào trên người anh, cúi đầu hôn môi anh, mềm nhẹ như cánh bướm. Hôn một lát, Mục Thiên Dương cũng có chút chịu không nổi. Anh đã muốn thật lâu, thật lâu không chạm qua cô! Mỗi ngày buổi tối ôm cô, vốn liền đủ khảo nghiệm con người, hiện tại cô còn chủ động......
“Thiên Dương...... Em muốn...... Muốn.” Cô nói nhỏ, không nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ chủ động đòi hỏi anh. Nhớ tới từng màn một, cô cảm thấy thẹn cả người đều đang phát run.
A...... Cô quả nhiên là nữ nhân không biết xấu hổ......
Mục Thiên Dương trầm mặc một chút, xoay người đặt cô dưới thân, mềm nhẹ hôn môi lên. Có lẽ, đó cũng là một phương pháp giảm bớt áp lực của cô......
Một đêm này, dịu dàng mà dài lâu, thở gấp và than nhẹ, ở trong phòng quanh quẩn hồi lâu. Anh chiếm được thỏa mãn đã lâu, cô cũng nhận được thả lỏng về thể xác và tinh thần.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người cùng nhau tỉnh lại. Uyển Tình ôm lấy chăn, vai trần bên ngoài, cười ngượng ngùng với Mục Thiên Dương, trên mặt nhiễm hai đóa đỏ ửng.
Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, trong lòng hơi hơi rung động: “Trên mặt có chút huyết sắc, thật là đẹp mắt, về sau phải vui vẻ hơn.”
Uyển Tình gật đầu, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên đòi hôn.
Anh cũng vui vẻ đứng lên, cúi đầu chụt môi cô một cái: “Sớm biết rằng như vậy có thể làm cho em thoải mái, anh sẽ không cố kỵ cái gì.”
Uyển Tình giận liếc anh một cái, đưa tay đẩy anh ra: “Còn không đi làm!”
“Ừ, em cũng sớm đi học một chút.”
“Biết rồi.”
Anh sung sướng ra ngoài, vừa rời khỏi, ý cười trên mặt Uyển Tình liền hạ dần xuống.
Cô ngồi trên giường hồi lâu, dần dần ra khỏi giường. Mặc quần áo tử tế, lấy di động ra, nhẫn đính hôn cũng gở xuống, tính cả chiếc nhẫn lúc trước, vòng tay chỉ đỏ, móc di động anh đưa, còn có thẻ tín dụng anh cho, chi phiếu, toàn bộ đặt cùng nhau, sau đó lấy giấy viết thư cho anh.
Viết viết, cô dừng lại, sau đó tiếp tục viết, sau đó khóc.
Viết xong, cô xem nội dung trên thư một lần, đột nhiên không biết mình viết cái gì. Giống như rất loạn...... Rất loạn...... Cô không phải khoa tiếng Trung sao? Viết phong thư vậy mà trước sau mâu thuẫn.
Cô cầm lấy giấy muốn xé đi, lại ngừng lại. Xé tờ này đi, cô còn có thể lại viết lại sao? Cô cũng không thể rời đi không để lại một chữ, cô phải để anh yên tâm. Tờ giấy này, có thể làm cho anh yên tâm sao?
“Thiên Dương. Cho dù em không trở lại, chúng ta cũng đều thật tốt!” Đột nhiên, cô cảm thấy có cùng nhau hay không chính là một chuyện nhỏ, quan trọng là, vô luận ở thế giới người góc nào, đều phải sống thật vui vẻ.
Nguyên lai tình yêu, kỳ thật rất nhỏ bé.
-
Mục Thiên Dương đến công ty xử lý xong chuyện, rất nhanh về nhà. Phỏng chừng Uyển Tình đúng lúc ăn cơm, anh phải đi về ăn cùng cô. Xe chạy đến cửa tiểu khu, nhìn thấy Thiên Tuyết, anh dừng lại, gọi cô lại: “Như thế nào một mình em?”
“Uyển Tình lại không đi học!” Thiên Tuyết thở dài.
Lại? Cái chữ mấu chốt này thật không dễ nghe, Uyển Tình nào có thường xuyên trốn học? Mục Thiên Dương khó chịu nghĩ. Nhớ tới đêm qua triền miên, anh có điều ngộ ra: “Phỏng chừng đang ngủ đi.” Nhất định là mệt nhọc.
Sau khi lên lầu, phát hiện Mục Thiên Thành đến đây, nằm nghiêng ở trên sô pha xem tivi. Mục Thiên Dương trừng mắt liếc anh một cái: “Uyển Tình đang ngủ, em có thể nhỏ giọng chút hay không?”
“Hả.” Mục Thiên Thành lập tức tắt tiếng TV.
Mục Thiên Dương kéo kéo caravat, rót một ly nước cho Uyển Tình bưng vào. Một lát sau, một tiếng bịch truyền đến, cái ly tan nát.
Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, chờ giây lát, không có nghe thấy thanh âm, nghi hoặc đi qua. Cửa đóng, hai người nghe lén một lát, không có nghe đến âm thanh, lặng lẽ đẩy cửa ra, thấy Mục Thiên Dương nắm một tờ giấy, suy sút ngồi ở trên giường.
Hai người không rõ vì sao, ánh mắt Thiên Tuyết nhìn chung quanh, nhìn đến một đống này nọ trên bàn kia, vội vàng đẩy cửa ra chạy vào: “Làm sao vậy?!”
Bả vai Mục Thiên Dương rung động, hung hăng hít một hơi đưa giấy cho cô, cô lấy lại đây vừa thấy, trên mặt tràn ngập chữ viết ngoáy ——
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
11 chương
7 chương
55 chương