Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 433
/3)
Thiên Tuyết có điểm xấu hổ, thấp âm thanh nói:P “Trách tớ không nói rõ ràng, Loại sự tình này, đột nhiên xảy ra, độ tin cậy cũng rất thấp. Trước lấy vài năm làm chăn đệm, từng bước một, đến lúc đó ai gặp các người đều cho là tình thâm giống như biển, có tấm ảnh chụp chỉ càng chứng minh tình cảm tốt. Lấy nhân cách cùng năng lực của anh hai, ở trước khi công khai, cho dù có nhiều nhân muốn làm chuyện xấu đến mấy, cũng sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước, căn bản không gợi nổi sóng gió, cậu có thể yên tâm!”
Uyển Tình vừa nghe cô nói như vậy, cảm thấy có đạo lý, quan trọng hơn là cô tin tưởng năng lực của Mục Thiên Dương, thật sự yên tâm không ít.
Mục Thiên Dương thấy cô như thế, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Em có thể đoán được là ai không? Có thể là người chúng ta nhận thwucs, anh nghĩ mãi mà không nghĩ ra được. Có mấy người đặc biệt hoài nghi đã điều tra qua, không có vấn đề.”
Uyển Tình nhíu mày, tìm ở phía dưới bàn trà một cái bút và một quyển vở, vừa suy tư, vừa vết tên xuống vở.
Nghĩ đến ai, liền viết xuống. Đương nhiên là bắt đầu từ những người thân cận bên người cô nhất, Thiên Tuyết, Quản Vận Phương đứng chịu mũi sào, tiếp theo dừng một chút, bên phải viết xuống tên của Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành. Sau đó chậm rãi, bên trái một chút xuất hiện tên đám người Liễu Y Y, Lý Ức, bên phải cũng xuất hiện tên đám người như Quản Hạo Nhiên.
Tất cả bên trái là phụ nữ, bên phải là đàn ông.
Cô viết tên tất cả người cô có thể nghĩ ra, từng có tiếp xúc, từng có ân oán, hơi quen biết, có quan hệ gián tiếp….Viết xuống toàn bộ.
Ba an hem nhà họ Mục nhìn những cái tên kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây là danh sách hoài nghi? Vì sao có tên ba người bọn họ đầu tiên, chẳng lẽ cô hoài nghi bọn họ? Rất không có thiên lý….Rất đau lòng……
Uyển Tình viết kín một tờ giấy, cắn ngón tay suy nghĩ nửa ngày, lấy bút bắt đầu gạch. Tên của Thiên Tuyết bị gạch đầu tiên, không biết tại sao, không thể hoài nghi Thiên Tuyết. Sở dĩ viết tên xuống, chỉ là vì rà xoát toàn bộ. Cô muốn nhớ kỹ mọi người mà mình nhận thức, bảo đảm không quên, mới có thể bắt đầu bài trừ………
Liễu Y Y. Bút điểm điểm ở phía sau, tuy rằng không có ân oán gì, tình cảm cũng không sai, trực giác Liễu Y Y cũng không phải người xấu, nhưng mà trên người có một loại khí chất khiến cho người ta không nắm được….Có bí mật! Uyển Tình đánh một cái gạch chéo ở phía sau tên, không ở nhóm hoài nghi đầu tiên.
Kế tiếp là Lý Ức, có cừu oán, nhưng Lý Ức không biết mẹ cô, không đến mức…Trước mưu lược qua.
Có Lý Ức, tự nhiên sẽ nghĩ đến Tống Lâm. Tống Lâm thôi……Tâm địa có điểm ác độc, không chừng chính là cô ta, đánh cái dấu sao ngay bên cạnh.
Trên người Quản Vận Phương cũng có hơi thở của bí mật, nhưng dì ấy không phải người xấu, đánh cái gạch chéo!
………
Đỗ Thiến….Rốt cuộc đến tên Đỗ thiến, Uyển tình cầm bút điểm điểm phía sau, đột nhiên quay đầu nhìn Mục Thiên Thành.
Mục Thiên Thành đột nhiên cả kinh: “Lâm Tiểu Thanh!” Tên này hình như rất giống!
Uyển tình ném vở, kích động nói: “Tra cô ta! Nhất định phải điều tra cô ta!”
“Đôc Thiến không phải du học ở Mĩ sao?” Thiên Tuyết hỏi, “Mấy hôm trước không phải cô ta đã quay về Mĩ học rồi mà?”
Mục Thiên Thành vội vàng lấy điện thoại ra: “Điều tra thêm lịch xuất nhập cảnh của cô ra sẽ biết!”
Đi trình tự bình thường không biết phải đợi bao lâu, Mục Thiên Thành gọi điện thoại cho bạn của anh, chuẩn bị liên hệ hacker xâm nhập vào hệ thống để xem.
Hằng năm anh ở nước ngoài, nhận thức nhiều người ngoại quốc, thậm chí đồng nghiệp cũng có thiên tài về lĩnh vực này. Nhưng anh không thể gọi cho những người đó, đó không phải người Trung Quốc, vạn nhất bị lộ, anh sẽ trở thành tội nhân của dân tộc!
Gọi điện thoại nửa ngầy, mới liên lạc được một người đứng đầu hacker ở trong nước. Phỏng chừng phòng hệ thống cũng không dễ công phá trong giây phút, anh ngồi xuống nói: “Đợi một chút sẽ có kết quả. Đúng rồi, cảnh sát lấy được chữ kí của ‘Lâm Tiểu Thanh’ ở khách sạn, chúng ta có thể tìm bút tích của Đỗ Thiến để đối chiếu!”
Uyển Tình nói: “Chúng ta quay về A thị! Đỗ gia khẳng định có sách vở linh tinh của cô ta, không khó tìm!”
Thiên Tuyết giữ chặt cô: “Không cần gấp! Vạn nhất thật sự là cô ta, cậu làm sao bây giờ? Cậu có nghĩ tới hay không, ba cô ta ở giữ đóng vai trò gì, có biết việc làm của cô ta hay không?”
Uyển Tình sửng sốt, như bị sét đánh: “Vậy làm sao bây giờ?” Đỗ Viễn Minh……Đỗ Viễn Minh…..Nếu ông ta biết chuyện này, cô…..
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, mắt sáng lên: “Bạn học Lục! Chúng ta có bạn học Lục!”
“Ở nhà của tớ.” Uyển Tình lăng lăng thuyết, “Vốn là gia đình tớ.” Nếu Đỗ Viễn Minh biết rõ Đỗ Thiến là hung thủ, cô không biết đối mặt như thế nào với mọi chuyện. Đỗ Viễn Minh là một người ra vẻ đạo mạo sao? Ông ta cưới mẹ, chẳng lẽ có âm mưu gì?
Uyển Tình cảm thấy bản thân lâm vào mê sảng cùng sợ hại trước nay chưa từng có. Cô chỉ là một Đinh Uyển Tình nho nhỏ, ngay cả ba ruột cũng không cần cô, vì sao muốn cuốn cô vào trong truyện phức tạp như thế, đối mặt với những nhân người đáng ghê tởm như vậy?
“Của tớ ở nhà!” Thiên Tuyết buồn rầu thuyết.
Mục Thiên Dương đứng lên: “Kia còn nói cái gì, quay về A thị!”
Anh lại đi về phía Âu Kì Thắng mượn máy bay, vừa đến A thị, anh và Uyển Tình đến thẳng cục cảnh sát, Thiên Tuyết và Thiên Thành tìm bạn học Lục.
Lúc tốt nghiệp, mọi người đều bị bao phủ bởi ưu thương. Cả những người như Thiên Tuyết và Đỗ Thiến không ưa gì nhau cũng đều viết mấy chữ ở trên sách đối phương.
Chỉ là không nghĩ tới, có một ngày tràn đầy cảm xúc gì đó, sẽ được dùng đến. Thiên Tuyết còn nhớ rõ lúc đó Đỗ Thiến ôm sách nhắn lại tình hình, Đỗ Thiến nói: “Thiên Tuyết, cho tớ viết cho bạn học Lục được không?”
Là Đỗ Thiến nói cô ta muốn viết trước, sau đó cô mới đưa sách của bạn học Lục qua. Tình đến, bọn họ làm bạn bè cũng được vài năm, là Đỗ Thiến thỏa hiệp trước. Nhưng sau lại…..Giống như không cải thiện, tốt nghiệp xong thành người qua đường.
Lại sau đó, mẹ của Uyển Tình gả cho ba của Đỗ Thiến, các cô vô tình gặp lại…..
Thiên Tuyết thở dài trong lòng, trăm ngàn không phải là cô ta!
Đưa bạn học Lục đến thẳng cục cảnh sát, bởi vì Mục Thiên Dương đánh tiếp đón trước, chuyên gia bút tích đã ở đó. Trên tay cảnh sát có không ít bút tích của Lâm Tiểu Thanh, kí tên ở khách sạn, kí tên ở công ty trinh thám, quan trọng là khi cô ta dạy kẻ trộm xe nói điện thoại đã viết xuống cả đoạn thoại đó!
Kẻ trộm xe đã nộp đoạn thoại đó, trên đó có không ít bút tích.
Trên sách nhắn lại của Thiên Tuyết, cũng có một đoạn hai trăm chữ.
Không cần chuyên gia xem xét, độ tương tự bút tích của “Đỗ Thiến” và “Lâm Tiểu Thanh” độ tương tự rất cao, người bình thường cũng có thể nhìn ra, quả nhiên bút tích rất giống.
“Đây là một người viết!” Chuyên gia bút tích nói.
Cả người Uyển Tình nhoáng lên một cái, oa khóc lên: “Tại sao là cô ta? Vì sao? Vì sao? Vì sao cô ta phải làm như vậy? Mẹ có làm gì có lỗi với cô ta!”
Mục Thiên Dương chỉ có thể ôm lấy cô, trong đầu cũng đang hỏi vì sao, thậm chí suy nghĩ Đỗ Viễn Minh có biết hay không? Có phải đã sớm an bài hay không….Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt tối tăm một mảnh.
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
19 chương
12 chương
11 chương
102 chương
630 chương