Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 410
Đi tới trực thăng ở phía trước, Âu Kỳ Thắng nói: “Yên tâm, lái xe được huấn luyện, đều là cao thủ”
Mục Thiên Dương hỏi: “Có thể đi thẳng tới Vĩnh Ninh không?”
“Ở đâu?” Âu Kỳ Thắng cau có
Thuộc hạ của hắn lập tức giải thích: “Đó là một cái trấn nhỏ, mấy năm trước có người ở bên kia từng hoạt động”
Âu Kỳ Thắng gật đầu, đã có người động tới, mặc kệ là địch hay là bạn, bị bọn họ biết, nhất định người của bọn họ ở bên kia đến, liền nói: “Yên tâm, anh lập tức gọi người ở bên kia chuẩn bị”
Mục Thiên Dương nói lời cảm ơn, vội vàng lên máy bay.
Vĩnh Ninh tương đối lạc hậu, muốn tìm một mảnh đất trống để đậu máy bay cũng không được. Bên trong thị trấn hồi trước có một sân rộng, nhưng mấy năm trước bị chính phủ bán cho một địa chủ để xây nhà lầu. Mục Thiên Dương trong lòng trầm mặc một chút, chính mình trước đây không muốn đến đây để phát triển, nếu không thì đã tốt rồi.
Cuối cùng cũng tìm được một bãi tập của khu nhà trung học, học sinh trung học thứ bảy vẫn đi học, đang đúng giờ tan học, bốn phía đều là người.
Mục Thiên Dương đâu quản được nhiều chuyện như vậy, phất phất tay ý bảo hạ cánh, sau đó mang theo đám người Uyển Tình hướng bệnh viện mà đi. Sau khi bọn họ đi ra khỏi trường học, máy bay cũng đi rồi, nhìn thấy cảnh tượng ấy học sinh ở đây cứ ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mộng.
Vừa ra đến cửa trường, Mục Thiện Dương liền gọi một chiếc xe ba bánh ( không thấy có xe taxi), dắt theo Uyển Nhi lên xe, bỏ quên luôn A Thành cùng Thiên Tuyết phía sau.
A Thành cùng Thiên Tuyết cũng không giận, liền gọi một chiếc xe nữa, sau đó A Thành nhìn Thiên Tuyết nói: “ Tiểu thư đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi cho Đỗ tổng?”
Thiên tuyết vội đưa cho hắn, hắn gọi cho Đỗ Viễn Minh, bên kia liền nghe máy, A Thành nói thẳng vào vấn đề: “Tiểu thư Uyển Tình đến, phiền ông cho người đến bệnh viện đón cô ấy”
Trường học cách bệnh viện rất gần, gần đến Đặng Tam Luân người lái xe cho rằng họ đưa cho quá nhiều tiền, bởi vì chỉ đi chưa đến 5 phút. Sau nghĩ lại là họ vội đến bệnh viện, phỏng chừng có người sắp mất, lại đặc biệt ăn mặc rất chỉnh tề. Đến cửa bệnh viện, còn không chờ nói bao nhiêu tiền, Mục Thiên Dương đã liền đưa 100 đồng, nói một câu: “Làm phiền rồi” sau đó mang theo Uyển Tình đi vào.
Người tài xế cầm tiền tiền trên tay có phần run rẩy, xoay người liền lái xe chạy đi, vừa nói: “Phù hộ cho người nhà được bình an”, một mặt sợ người nhà đuổi theo đòi lấy lại tiền thừa.
Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình vội vàng đi vào bệnh viện, nhìn quanh khắp nơi, căn bản không biết đi bên nào. Đúng lúc này, lái xe của Đỗ Viễn Minh nhận được điện thoại của A Thành đi ra, thấy bọn họ, vội chạy tới, đem bọn họ tới chỗ Từ Khả Vi.
Uyển Tình vừa đi vừa nói: “Mẹ tôi thế nào?”
“Vẫn đang còn phẫu thuật…”
Uyển Tình vừa nghe, lảo đảo một chút, Mục Thiên Dương vội vàng ôm lấy cô: “Bình tĩnh, không có chuyện gì đâu”
Uyển Tình sao có thể không lo lắng, nàng lại càng rảo bước chân nhanh hơn. Người tài xế cũng vội vàng chạy phía trước dẫn đường, Mục Thiên Dương cũng chỉ có thể chạy theo. Đến phòng phẫu thuật, gặp Đỗ Viễn Minh gấp gáp hỏi: “Chú, mẹ cháu thế nào rồi?”
“Đừng lo lắng, không có việc gì, không có việc gì!” Đỗ Viễn Minh có chút bối rối, hiển nhiên cũng là trong lòng cũng lo lắng.
Mục Thiên Dương nhìn bức tường của bệnh viện có phần cũ kỹ, hoàn toàn có phần kém so với bệnh viện thành phố lớn, anh lo lắng phương tiện chữa bệnh ở đây cùng bác sỹ cũng không được tốt, nhịn không được mà trên người đổ mồ hôi, hỏi Đỗ Viễn Minh: “Có cần điều bác sỹ từ nơi khác đến không?”
Uyển Tình cả kinh, nhìn thoáng qua Đỗ Viễn Minh rồi lại nhìn anh.
Đỗ Viễn nói rõ: “Bệnh viện địa phương quá xa, từ đây đến đó ít nhất một giờ mới tới được. Thành phố cũng quá xa, tuy rằng có mời người đến đây, nhưng phẫu thuật dường như cũng không muốn đến. Chờ qua cơn nguy hiểm, liền chuyển qua bệnh viện thành phố, để cho bọn họ phụ trách mọi tình huống trên đường”
Mục Thiên Dương gật gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơn, thuận tay cũng vỗ vai Uyển Tình cho cô an tâm.
A Thành cùng Thiên Tuyết theo sát sau đuổi tới, Thiên Tuyết đi tới giúp đỡ Uyển Tình, A Thành ở nơi này không biết phải làm gì, thông báo với Mục Thiên Dương: “Tôi đến phòng cảnh sát giao thông xem xét một chút” rồi ra ngoài.
A Thành vừa đi ra bệnh viện, vừa vặn Mục Thiên Thành đi tới. Con xe thể thao của Mục Thiên Thành vừa mới dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào xe xấp cứu. A Thành kêu gọi hắn cùng đi, Mục Thiên Thành hỏi: “Đi như thế nào?”
Đường cao tốc chạy không tồi, tiến vào thị trấn, liền bị lạc đường.
A Thành đành phải hỏi người dân, cuối cùng hai người cũng tới được phòng cảnh sát giao thông, cảnh sát thấy khí chất 2 người bọn họ, cùng với chiếc xe thể thao của Mục Thiên Thành cũng không dám chậm trễ, vừa nghe mục đích họ tới đây, trong lòng có chút chột dạ. Vẫn chưa tìm được chiếc xe gây chuyện. Thị trấn này đèn xanh đèn đỏ tổng cộng chỉ có 2 cái, thực chất là làm bài trí, nói chi là có camera.
Nhân chứng cũng chỉ thấy chiếc xe ở xa, có ai biết chiếc xe cuối cùng chạy trốn đường nào?
Đỗ Viễn Minh sợ cảnh sát Vĩnh Ninh ma cũ bắt nạt ma mới, gọi điện thoại riêng về thành phố A yêu cầu giúp đỡ. Chuyện này lộ ra nhiều điểm kì lạ, trong lòng hắn có chút sơ hãi, không dám khinh thường.
Cảnh sát Vĩnh Ninh có chút sợ hãi, nghĩ đến đụng phải đại nhân vật. Cho tới bây giờ vẫn chưa có gì tiến triển, lại thấy hai cái người khí chất bất phàm này đến hỏi, có chút không biết nói như thế nào.
Đúng lúc này, có điện thoại thông báo tìm đươc xe rồi, một đám người vội chạy ra, Mục Thiên Thành cùng A Thành theo sau.
Ô tô gây án bị vứt ngoài bãi sông thượng ngoài thành phố, cửa xe bên cạnh chỗ ngồi lái xe hơi mở, hai lốp xe phía trước ở trong nước
Cảnh sát đỗ xe một bên dùng loa gào to: “Khẳng định không có người ở bên trong, không cần tiếp sát hiện trường quá, đừng phá hỏng dấu chân xung quanh”
Mục Thiên Thành ra bên ngoài quan sát, bên dưới đất đều là đá cuội. Liếc mắt đến chiếc xe, hắn ngẩn ra, nhất thời thở dốc vì kinh ngạc. Nhìn về phía A Thành, gặp sắc mặt A Thành cũng thay đổi. Chính hắn cũng không biết nói cái gì. A Thành cầm điện thoại gọi về cho Mục Thiên Dương.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
11 chương
7 chương
55 chương