Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình: “Ăn bánh ngọt rồi hả?” “Uhm.” “Siinh nhật vui vẻ cũng có người nói rồi hả?” Uyển Tình muốn nói “Còn thiếu của anh”, nhưng ra miệng vẫn là một từ “Uhm”. Mục Thiên Dương lại hỏi: “Bài hát sinh nhật cũng có người hát rồi?” Uyển Tình vừa muốn “Uhm”, lại thấy không đúng, vội nói: “Chưa có!” Mục Thiên Dương sửng sốt, thẳng tắp nhìn cô. Thiên Tuyết bật cười: “Hát đi anh!” Mục Thiên Thành phụ họa: “Hát đi anh!” Uyển Tình vội vàng nói: “Em không phải ý này.” Mục Thiên Dương lại đột nhiên khụ một tiếng, giống như đang hắng giọng. Ba người ngừng thở, không rời mắt nhìn anh: Muốn hát, hát rồi... Mục Thiên Dương lấy hơi, há miệng thở dốc, lại đóng lại, ủ rũ nói: “Mọi người cùng hát đi.” “Em cho!” Mục Thiên Thành tiến lên đấm đá anh. Thiên Tuyết cũng trộn hai chân. Mục Thiên Dương nhất thời đứt gân não, cư nhiên để bọn họ bắt nạt mình, hơn nữa còn rất phối hợp tránh vài cái. Sau đó anh thấy không đúng, lão tử có đúng là Mục Thiên Dương không! Há có thể để cho bọn họ muốn làm gì thì làm, còn làm trước mặt người phụ nữ của anh! Anh quyết cứu lại uy nghiêm của mình, hét lớn một tiếng: “Dừng tay cho anh!” “...” Đá đến nghiện, tiếp tục đá. “Dừng chân!” Mục Thiên Dương quát chói tai, nhận ra không đúng, lại quát một tiếng: “Muốn bị đánh phải không?” Hia người lập tức dừng lại, rất nhanh liền trốn sau lưng Uyển Tình. Mục Thiên Dương mặt đầy vạch đen nhìn Uyển Tình. “Coi như quên đi, ăn gì đi!” Mục Thiên Dương không còn tâm tình làm gì để chúc mừng, anh đã mất hứng rồi. Bốn người theo thứ tự ngồi xuống, Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, ôn nhu nói: “Tuy nếm qua rồi, nhưng đã trễ thế này, nên là đói bụn, coi như ăn khuya đi, ăn thêm một chút?” Uyển Tình khó xử gật đầu. Mục Thiên Dương vui vẻ, lập tức cắt bò bít tết cho cô. Cô hỏi: “Bò bít tết ở đâu thế?” Thiên Tuyết nói: “Mua! Không thể là anh ấy làm!” Thế nhưng mua xong làm là được. Mục Thiên Dương chưa bao giờ hận em gái mình như thế, ước chừng trong tay có dao, cũng rất có dũng khí tiểu lý phi đao nó một cái – thở phì phò, trực tiếp trát lên ót của cô! Thiên Tuyết thấy sắc mặt anh có sát khí, lập tức rụt cổ, nắm hai lá xà lách che ở trước mặt: “Em sai rồi... sai rồi...” Mục Thiên Thành đồng tình nhìn cô, rau quả có thể đỡ đạn sao? Lập tức xách cái khay dựng trước mặt cô, Thiên Tuyết tức giận muốn đá anh. Uyển Tình cười đến đau bụng, Mục Thiên Dương thấy cô vui vẻ như vậy, liền đại nhân đại lượng tha thứ cho hai người kia. Anh từ từ cắt thịt bò cho cô, mỗi miếng cắt một miếng nhỏ, Uyển Tình liếc anh một cái, mím môi, cười đến hai má cũng hồng lên. Mục Thiên Dương cũng cúi đầu mỉm cười, cắt càng ra sức, thậm chí trực tiếp cầm dĩa đút cho cô. Uyển Tình e lệ ăn vào. Hai người đột nhiên đã quên mất, bên cạnh còn có người đó! Mục Thiên Thành cảm thấy được: Nhiều lúc muốn nhìn người ta chúc mừng nhau đúng là sai lầm, aaaa hâm mộ và ghen ghét,... anh cũng muốn cùng Văn Sâm ăn cơm... gào khóc gào khóc... nếu Văn Sâm cũng giống như chị dâu dịu dàng e lệ thì thích biết bao... nước miếng của anh cũng chảy ra rồi... Thiên tuyết lại nghĩ: Làm gì thế, không biết trong căn tin không cho phép đút cơm cho nhau sao? Mắt đi mày lại, thật sự không chịu nổi? Đột nhiên Thiên Tuyết đứng dậy, tím áo Mục Thiên Thành, chén đĩa ding dang hai tiếng, khiến hai người ở đối diện tỉnh táo lại, nằm máng! Tình huống gì đây? Nơi này không chỉ có hai người bọn họ!!!! “Bọn em ăn no rồi, đi xuống trước.” Thiên Tuyết nói, kéo Mục Thiên Thành đi. ầm! Cửa lớn đóng lại, người Uyển Tình chấn động một cái. Không khí lặng im, một hồi lâu, Mục Thiên Dương mới cầm lấy dao nĩa, tiếp tục cắt... cắt nhỏ từng miếng, đặt trong đĩa của cô, thấp giọng nói: “Má Trương đi ra ngoài, hôm nay chắc là không về...” “A...” uyển Tình cúi đầu, tiếp tục ăn thịt. Ăn một lúc, đột nhiên Mục Thiên Dương nhớ tới: “Bánh ngọt!” Qúa mười hai giờ rồi! Không ăn trước rồi! “Đáng tiếc là em ăn rồi...” Anh có phần thất vọng nói: “Ăn một miếng nhỏ, như hình thức đi.” Uyển Tình lấy khăn lau miệng: “Không sao, em có thể ăn. Vừa mới rồi bánh ngọt hơi nhỏ, mỗi người một miếng nhỏ, thật ra cũng không nhiều.” Mục Thiên Dương sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “Mọi người?” “Ách...” Uyển Tình xoay tròng mắt, thật sự không biết giải thích thế nào, cầm lấy dao: “Em cắt sao?” “Đương nhiên là em cắt.” Mục Thiên Dương có vẻ đăm chiêu nhìn cô, không đi đoán mò chuyện không vui. Anh đứng lên, từ phía sau ôm lấy cô: “Đừng nóng vội, thổi nến trước đi!” Anh dùng 20 cây nến cắm lên, sau đó nắm lấy eo của cô, nói bên tai cô: “Sinh nhật vui vẻ...” Nói xong, hôn nhẹ lên mặt cô. “Cảm ơn...” “Chúc em sinh nhật... vui vẻ...” Mục Thiên Dương thấp giọng hát lên, sau khi hát xong khụ một tiếng, hắng giọng một cái, tiếp tục hát: “Chúc em sinh nhật vui vẻ... chúc em sinh nhật vui vẻ...” Uyển Tình nghe, từ từ cười rộ lên, càng cười càng lớn, hai vai cũng đã rung lên... Mục Thiên Dương dừng lại, liếm môi khô khốc, cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên. Anh bấm một cái vào thắt lưng của cô: “Em dám cười anh?” “Em rất vui.” Uyển Tình nói. “Vậy em cười đi.” Mục Thiên Dương để cằm vào vai cô: “Nến sắp cháy hết rồi, ước nguyện đi...” Uyển Tình nhắm mắt lại: “Thứ nhất, mẹ khỏe mạnh trường thọ; thứ hai, nhà mới hòa thuận, thứ ba...” Thứ ba là cái gì, giấu ở trong lòng cô. Mục Thiên Dương dán sát lên người cô cũng không nghe được, tâm tình rất trầm trọng, không nhịn được cảm thấy tủi thân. Uyển Tình thổi nến, vỗ vỗ lên tay anh ở trên eo cô. Anh buông ra, cô lấy phần bánh ngọt có hai chữ Uyển Tình đưa cho anh. Anh vừa thấy, trong lòng rất vừa lòng, nhìn trái nhìn phải không biết ăn thế nào, sau cùng lè lưỡi liếm hết hai chữ kia... Uyển Tình trừng mắt thật to, hai má hồng lên: “Anh thật đánh ghét!” Mục Thiên Dương mạnh mẽ ôm cô, miệng dính đầy bơ đổ vào miệng cô. Một lúc này, hai người thiếu chút nữa dấy lên ở phòng khách. Hai người từ từ tách ra, bơ đã bị ăn sạch sẽ, cũng không biết là ai ăn luôn. Mục Thiên Dương nhìn cô một cái, tiếp tục ôm chặt cô, vùi đầu hôn lên cổ cô: “Nguyện vọng thứ ba của em có liên quan đến anh à?” Uyển Tình cười khẽ mà nói: “Nói ra liền không linh rồi.” Mục Thiên Dương ngẩng đầu cười, cũng không phải gì đó... Anh ôm cô ngồi xuống, bưng bánh ngọt lên đút cho cô. Cô ăn hai miếng, cau mày nói: “Ăn nhiều béo lắm.” “Không sao, lát nữa sẽ vận động.”