Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 359
Edit: minhhy299
Trong lòng Thiên Tuyết lộp bộp một chút, chỉ có Lý Ức? Nếu như là người khác lục lọi đồ của các cô, Lý Ức có thể không phát hiện sao? Phát hiện thì tại sao không nói? Hay là cô ấy là đồng đảng? Hoặc là, căn bản không có đồng đảng?!
Thiên Tuyết không muốn nghĩ xấu cho người khác, huống chi đã là bạn cùng phòng hơn một năm với Lý Ức. Cô lắc đầu: “Hẳn chỉ là trùng hợp thôi? Rất nhiều nữ sinh đều thích nghiên cứu quần áo, xem tạp chí, nhận ra cũng không kỳ quái. Cho dù có người tự mình mặc qua, cũng không kỳ quái đâu?”
Uyển Tình gật đầu: “Cậu nói đúng.” Cô cũng không nguyện nghĩ xấu cho người khác, hơn nữa các cô và Lý Ức không có chuyện quá đáng gì.
Liễu Y Y lấy cơm trở về, nói với các cô: “Bé hoa hồng nhỏ sáng sớm hôm nay đăng cái IP kia, hẳn là máy tính tư nhân, tớ đã cho cô ta một loại ngựa gỗ*, nếu như là người của trường học chúng ta, nói không chừng sẽ nghe được tin tức.”
*theo mình hiểu ở đây là một loại vi-rút gì đó
Thiên Tuyết nhìn cô: “Cậu còn có thể cho một loại ngựa gỗ? Vậy có phải quá khủng bố hay không?”
“Giống như bình thường, ăn cơm trước đi.” Liễu Y Y tự mình mở hộp cơm ra, “Tớ cảm thấy, có thể là người quen làm, các cậu tốt nhất cẩn thận một chút.”
Hai người sửng sốt, đều nhìn cô: “Cậu cho rằng là ai?”
Liễu Y Y lắc đầu, cúi đầu ăn cơm, rốt cuộc nói không ra được một câu.
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, quyết đoán đóng gói đống đồ kia chia cho Mục
Thiên Dương, gọi điện thoại cho anh: “Thời điểm anh biểu hiện đến rồi!”
Mục Thiên Dương cúp máy, vội vàng gọi điện thoại cho Uyển Tình: “Em không sao chứ?”
“Không......”
Nguồn: thichdoctruyen
“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.” Mục Thiên Dương thấp giọng an ủi.
“Làm phiền hà Thiên Tuyết......” Uyển Tình cúi đầu, đột nhiên mí mắt nháy nháy. Cô và Thiên Tuyết bình thường ở phòng ngủ, cũng sẽ nói đến anh, bình thường đều dùng đại từ “Anh ấy” để thay thế như vậy, vì sợ bị người hoài nghi, các cô rất ít khi nói trước mặt Lý Ức, lại chưa bao giờ phòng bị Liễu Y Y! Một là bởi vì Liễu Y Y ít lời, căn bản không có khả năng tiết lộ cho ai; hai là Liễu Y Y biết chi tiết của các cô, giấu giấu giếm giếm cũng không có ý nghĩa. Có đôi khi, chỉ có cô ở đây, các cô thậm chí sẽ nói thẳng ra là anh trai của Thiên Tuyết.
Cho nên, chuyện Liễu Y Y biết đến không ít!
Uyển Tình không muốn hoài nghi cô. Nhưng chính mình không hiểu cô giống như Thiên Tuyết vậy, cô không thể không tự hỏi.
“Không nên nói những lời gây tổn thương.” Mục Thiên Dương nói,
”Thiên Tuyết cái cá tính gì anh còn không biết sao? Nói không chừng là người em ấy đắc tội, cuối cùng hại em.”
“Em...... Đều là anh.” Uyển Tình thấp giọng khóc nói, “Về sau anh không cần mua quần áo cho em......”
Mục Thiên Dương ngẩn ra, xác thực có hơi chột dạ: “Ừ, về sau tự em làm chủ, muốn mặc cái gì cứ mặc cái đó. Đừng khóc được không?”
“Ừ, buổi chiều em còn có lớp......” Uyển Tình ngẩng đầu kéo khăn tay, đột nhiên nghe được có người mở cửa, biết là Lý Ức đã trở lại, vội vàng cúp điện thoại.
Lý Ức vào cửa phát hiện không khí có hơi buồn, vội hỏi: “Các cậu không có việc gì chứ?”
“Cậu cũng biết?” Thiên Tuyết hỏi.
Lý Ức xấu hổ gật đầu: “Khi ăn cơm nghe người ta nói, tớ biết các cậu không phải loại người như vậy ——”
“Ai, tên tội phạm bỉ ổi!” Thiên Tuyết đứng lên, nói với Uyển
Tình, “Hiện tại đến phòng học đi, tí nữa nhiều người, chỉ sợ sẽ bị vây xem?”
Lý Ức hỏi: “Có muốn xin nghỉ hai ngày hay không?”
“Xin phép, người khác khẳng định sẽ cho là tớ chột dạ! Tớ mới không xin!” Một khi mầm móng hoài nghi được gieo, sẽ mọc rễ. Lúc này
Thiên Tuyết, cảm giác Lý Ức có vấn đề.
“Tớ đi cùng các cậu.” Lý Ức có chút lo lắng cho các cô, tính đi theo.
Ba người xuống lầu lấy xe đạp, Thiên Tuyết lo lắng Uyển Tình thất thần, kêu cô đi cùng mình. Uyển Tình không có cự tuyệt, ngồi chỗ ngồi phía sau cô. Nửa đường, gặp Lý Kỳ Lâm. Lý Kỳ Lâm không biết nghĩ như thế nào, đến thẳng chỗ Thiên Tuyết. Thiên Tuyết sợ đụng vào anh, rẽ sang bên cạnh, kết quả Uyển Tình đang thất thần, chỉ một cái không thăng bằng đã ngã trên mặt cỏ!
Thiên Tuyết một mặt chột dạ, một mặt không nói gì: “Không thể bởi vì mình lái xe thì cậu không quan tâm nha!”
Uyển Tình chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ cây cỏ trên người: “Không thất thần cũng sẽ rơi xuống.”
“Ít nhất sẽ không ngã khó coi như vậy......” Thiên Tuyết ném xe, chạy tới kiểm tra một lần, “Cậu không ngã tới làm sao chứ?”
“Không có.” Uyển Tình lắc đầu, nhéo xoay cánh tay, tựa hồ một chút việc đều không có, “Hoàn hảo có bãi cỏ.”
Thiên Tuyết không kiên trì nữa nổi cáu, xoay người liền vọt tới bên người Lý Kỳ Lâm: “Anh muốn phát cáu à!”
“Anh......” Lý Kỳ Lâm dẫn theo xe đạp của mình lui về phía sau từng bước, “Anh chỉ là muốn hỏi một chút...... Em thế nào?”
“Cái gì em thế nào?!”
“Bài đăng trên diễn đàn, anh cũng biết...... Anh biết em không phải ——”
“Anh phải biết rằng chúng ta còn đang chia tay?!” Thiên Tuyết kéo mạnh áo anh, “Nói! Có phải anh làm hay không? Có phải anh hay không?!”
“Không phải! Đương nhiên không phải!” Lý Kỳ Lâm lớn tiếng trả lời.
Anh cũng biết cô là thiên kim đại tiểu thư, làm sao dám làm chuyện loại này? Sẽ không sợ trả thù sao?
Từng hoài nghi cô qua, trong lòng anh thật xin lỗi, nghe được người khác nói, còn giúp cô biện giải đây, ai biết tính tình cô nóng nảy như vậy, xông lên liền hoài nghi anh! Có phải anh vốn là không hiền lành hay không, ở trong lòng cô đã muốn thành một người xấu?
Lý Kỳ Lâm luống cuống tay chân kéo áo mình về: “Anh chỉ là chào hỏi với em mà thôi, em không nên kích động! Tốt xấu vẫn là bạn bè mà...... Quên đi, về sau anh cách xa em một chút!”
Nữ nhân này quá kinh khủng, Lý Kỳ Lâm lái xe đạp, chạy nhanh như bay.
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, quyết đoán gửi tin nhắn cho Mục Thiên Dương: anh thuận tiện cũng điều tra thêm cái bạn trai trước kia của em, anh ta cũng có hiềm nghi!
Cô tiếp tục nghĩ, khi đi học, lại nghĩ đến một người, lại gửi tin nhắn cho Mục Thiên Dương: còn có Quản Hạo Nhiên! Anh ta cũng có hiềm nghi, ngày đó anh ta nhìn thấy Uyển Tình và anh cùng một chỗ!
Thiên Tuyết xem ai đều có hiềm nghi, cuối cùng cảm thấy, anh của mình cũng có hiềm nghi...... Anh sẽ không bởi vì ầm ỹ với Uyển Tình, cố ý làm cái này, dễ bức Uyển Tình đi vào khuôn khổ à?
“Anh, anh thành thật nói cho em biết, có phải anh làm hay không?”
Nửa giờ gửi liền ba tin nhắn, đối tượng hoài nghi một lần thăng một bậc, Mục Thiên Dương có hơi hold* (giữ) không được, bất đắc dĩ trả lời: “Ngoan, đi học thật tốt. Nếu đã nghĩ ai là người xấu, không bằng ngẫm lại em đắc tội với ai chưa?”(*đây là nguyên văn của tác giả:3)
“Em cảm thấy bọn họ em đều có đắc tội qua......”
“Bao gồm anh?”
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Tính lại đắc tội anh nhiều nhất!” Quấy rầy anh và Uyển Tình OOXX, phá hư hình tượng của anh ở trong cảm nhận Uyển Tình, cướp đồ ăn Uyển Tình làm cho anh......
Ưm, cô thật sự là một cái em gái hư!
Tan học trở lại phòng ngủ, thấy Liễu Y Y đang chơi trò chơi, Thiên
Tuyết nhìn thoáng qua thời khóa biểu phía sau cửa, hảo tâm nhắc nhở: “Y Y à, cậu nên đi học rồi!”
“Giáo viên này không điểm danh.” Liễu Y Y nói.
Thì phải là trốn học? Thiên Tuyết nhún nhún vai, không ủng hộ, không phản đối.
Lý Ức ở bên cạnh sửa sang lại tủ quần áo, đột nhiên nhận được điện thoại, vừa nghe chính là bạn trai cô gọi tới, bất quá hôm nay mới ngọt ngào nửa câu liền ầm ỹ lên: “Computer của anh hỏng rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
19 chương
12 chương
11 chương
102 chương
630 chương