Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 345
từ Khả Vi đối mặt với anh, tâm tình buông lỏng một chút, thẹn thùng nói: “Vậy làm sao không biết xấu hổ?”
“Không có việc gì không có việc gì, ông nội và tổng giám đốc là bạn bè, chăm sóc lẫn nhau là cần như thế.” A, ông nội và tổng giám đốc vốn không phải là gần tuổi nhau, dùng từ bạn cũ để hình dung có vẻ không thích hơp cho lắm. từ Khả Vi cảm thấy có lý, cho dù không phải bạn cũ, giao tình cũng có. Bà lặng lẽ dặn dò Uyển Tình: “Đừng gây thêm phiền toái cho người ta, đây là nhân vật lớn, chú con cũng phải kiêng kỵ vài phần.” uyển Tình gật đầu, thầm nghỉ thật ra Thiên Dương cũng kiêng kỵ chú vài phần… sau khi máy bay đáp xuống thành phố C, mấy người đi về Y Toa Bối Lạp, má Trương đang nấu cơm, vừa vào cửa đã nghe được hương thơm, Mục Thiên
Thanh lăn lộn muốn ở lại. mục Thiên Dương nói: “Không có phòng.” mục Thiên Thành điềm đạm đứng lên nhìn Thiên Tuyết, Thiên Tuyết hừ nói: “Xú nam nhân đừng làm dơ phòng em! Hơn nữa tuần nào em cũng ở đây hai ba ngày!”
“Anh còn chưa nói là muốn ở…” Ở phòng của em gái có vẻ không thích hợp. anh chỉ muốn nhìn thái độ của cô thôi, kết quả thật khiến cho người khác thương tâm!
“Vậy ở phòng khách đi!” Anh lui mình cầu xin nói.
“Chẳng lẽ cậu thiếu tiền đi thuê phòng sao?” Mục Thiên Dương nói.
“Mọi người ở cùng một chỗ càng vui vẻ!” Còn có người nấu cơm.
Thiên Tuyết nói: “Chướng tai gai mắt, anh làm ổ trong phòng khách, vào cửa đã nhìn thấy rồi, nếu anh mà không gấp chăn, quá lôi thôi!” mục Thiên Thành tức giận nói: “Các người cứ như vậy không muốn tôi ở lại! Ăn cơm nước xong tôi sẽ tự đi thuê phòng!”
Thiên Tuyết không để ý đến anh, nói với Uyển Tình: “Mình muốn xem ảnh của cậu!”
“USB để trong phòng rồi, mình đi lấy!” Uyển Tình nói.
“Vậy thì vào phòng cậu xem cũng được!” uyển Tình gật đầu, hai người tương thân tương ái đi xem ảnh chụp.
Mục Thiên Dương hỏi Mục Thiên Thành: “Định mở công ty ở đây?”
“Ừ.” Mục Thiên Thành không biết trong lòng bàn tay mình là tư vị gì, đây cũng là quyết định bất đắc dĩ. ở thành phố A rất dễ đụng phải Văn
Sâm, đây không phải anh sẽ rộn lòng sao?”
“Đã như vậy, có thể mua một căn nhà nhỏ!” Về sau khẳng định ở lâu dài, thuê phòng mãi cũng không tiện.
“Nhà ở đâu thì đẹp?” Mục Thiên Thành cũng không thiếu tiền, mua một căn nhà coi như là đầu tư.
“Nhìn xem cậu muốn loại nào, ở gần đây có một khu tốt, năm ngoái anh mua một căn, cuối năm sẽ giao nhà. Nếu cậu muốn ở đó, chắc cũng không còn.”
“A?” Mục Thiên Thành nói: “Anh cũng mua sao?” mục Thiên Dương cười thần bí nói: “Có dùng đến.” sau bữa cơm chiều, Uyển Tình và Thiên Tuyết phải về trường. trước khi đi, Uyển Tình trở về phòng thu dọn đồ đạc, Mục Thiên Dương theo sau, thấp giọng hỏi: “Chốc nữa đến đây?”
Uyển Tình sững sờ, đương nhiên biết rõ anh muốn mình tới đây làm gì, mặt đỏ gật đầu. mục Thiên Dương vui sướng, trái tim bang bang nhảy loạn, cũng không nghĩ để cô đi. Anh hôn lên trán cô một cái, dặn dò: “Cẩn thận một chút, chậm cũng đừng đi xe đạp, thuê xe đến đây.” uyển Tình đồng ý, xách túi đi ra ngoài, gặp Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đều đứng ở cửa.
Thiên Tuyết nói: “Anh họ nói là muốn đến thăm trường học chúng ta một chút.”
Mục Thiên Dương nói: “Có cái gì tốt mà thăm?”
“Em tò mò.” Mục Thiên Thành nghiêm túc nói.
Thiên Tuyết nói: “Anh cũng đi đi, anh học còn đi nữa là?”
“…” Mục Thiên Dương cảm thấy bị bọn họ cùng nhau bắt nạt.
Uyển Tình an ủi vỗ vai anh: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Sau khi tới trường học, Uyển Tình và Thiên Tuyết rất bận bịu đi vào phòng học, Mục Thiên Thành đơn độc tự mình đi thăm thú xung quanh, vòng tới vòng lui lại đi qua sân bóng rổ, chứng kiến người khác chơi bóng rổ lại thấy ngứa tay, bỏ đi gia nhập vào. Không hề thấp thỏm, người nào đó chạy đi rất nhàn nhã, ném rổ cực chuẩn, khiến một đám nam sinh phục sát dất, rối rít hỏi: “Sư huynh ở đâu chuyên nghiệp như thế?”
Mục Thiên Thành có chút ngượng ngùng, tuổi của anh còn có người gọi sư huynh, quả nhiên là trẻ hơn tuổi! mục Thiên Thành âm thầm khinh bỉ nhin chính mình, cực nhanh kiếm cớ chuồn mất, chạy tới phòng ngủ của nữ sinh chờ Thiên Tuyết, đợi nửa ngày, Thiên Tuyết và Uyển Tình hết lớp học sẽ trở lại, xa xa đã nhìn thấy một người đứng như đang pose hình, hấp dẫn khiến nữ sinh mặt hồng tim đập. bởi vì trời tối, Thiên Tuyết không thấy rõ người kia thế nào, còn nói với Uyển Tình: “Không nghĩ là trường mình còn có nam sinh cao ngất như thế!” uyển Tình nghĩ thầm, người nọ rõ ràng là cong lưng, cao ngất ở đâu chứ? Thế nhưng tư thế cong lưng kia cũng rất anh tuấn, người bình thường tuyệt đối không thể làm được! Chờ sau khi đến gần nhìn, quả nhiên ngoại lệ này căn bản không thuộc về nam sinh của trường bọn họ! thiên Tuyết đau răng, phẫn nộ đi tới, dắt Mục Thiên Thành trốn dưới một thân cây: “Sao anh lại ở đây?”
“Chờ em?”
“Không phải anh đi tham quan trường sao?”
“Trời tối, nhìn không rõ…”
Thiên Tuyết nghẹn một chút: “Anh chờ em làm gì?”
“Anh cũng không biết.” Mục Thiên Thành ưu sầu nói: “Đi ăn khuya đi, thuận tiện dẫn anh đi tìm khách sạn, anh không quen ở đây.”
Thiên Tuyết vốn là mặc kệ anh, nhưng nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của anh, chắc là vẫn còn bi thương vì thất tình, lập tức đồng tình vô cùng đồng ý.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Uyển Tình nói: “Các người đi đi, mình đến Y Toa Bối Lạp.”
Thiên Tuyết hỏi: “Cậu phải nhanh chóng đi gặp anh ấy như thế sao? Người đàn ông không được cưng chiều quá, để cho anh ấy chờ đi! Bảy ngày cũng chờ rồi, nửa tiếng cũng không đợi được chắc?”
Uyển Tình kinh hãi nói: “Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy?” Cái gì mà bảy ngày với không bảy ngày, nói thật tà ác!
Thiên Tuyết không có ý tốt cười một tiếng: “Còn có cái gì không hiểu? Mình không phải đứa trẻ… anh họ anh nói đi?”
Mục Thiên Thành hơi híp tròng mắt lại: “Em học được ở đâu thế? Có phải là qua lai với bạn trai không? Là tên tiểu tử thúi kia? Lại dám dạy hư em, có phải cậu ta chán sống rồi không!”
Liên tiếp hỏi mấy câu, khiến Thiên Tuyết bắt đầu chẹp miệng: “Anh nổi điên gì thế?”
“Em lại dám nói anh nổi điên?”
Uyển Tình không tim không phổi cười rộ lên, Thiên Tuyết buồn bực: báo ứng tới thực vui vẻ.
Mục Thiên Thành tâm tình kích động, Thiên Tuyết giải thích nhiều lần mình không có bạn trai, anh mới bình tĩnh lại, tận tình khuyên bảo:
“Ngoan ngoãn đi, không nên tuỳ tiện thích mấy nam sinh lừa kia, có chọn trúng, thì để anh thử xem, không nói thắng được anh, ít nhất cũng phải đỡ được mấy chiêu chứ? Nếu không thì làm sao bảo vệ được em! Ai nha, anh thấy anh không cần phải mở công ty gì đó, mở hội quán võ thuật đi! Em xem giữa ai, kêu câu ta đánh quyền, khiến anh tự mình kiểm nghiệm, hừm hừ…” Ai cũng đừng nghĩ lừa được anh!
Thiên Tuyết nắm chặt tay lại, rất muốn hỏi anh quan tâm vớ vẩn gì chứ, dài dòng nhu nhược, có phải đến thời mãn kinh rồi không? Nhưng là, vừa nghĩ tới vừa rồi anh phản ứng như vậy, cũng không dám… Nếu anh lại giận dữ, lại lề mề một lúc, lỗ tai cô sẽ mọc lên mấy vết chai.
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
19 chương
12 chương
11 chương
102 chương
630 chương