“Xin chào Đỗ tổng, nghe nói ông muốn kết hôn, chúc mừng, chúc mừng...” Mục Thiên Dương đánh đòn phủ đầu, để không quá bị động. Đỗ Viễn Minh nghi ngờ hỏi: “Lời này của Mục tổng từ đâu mà nói?” Thiệp mời ông còn chưa in, ngoài người trong nhà và công ty Hôn Khánh, ai có thể biết được? Mục Thiên Dương cười nói: “Đỗ tổng đã quên rồi sao? Thiên Tuyết nhà tôi là bạn học với con gái ông. Nói đúng ra thì là con gái của vợ mới cưới của ông. Mà còn, quan hệ của nhà tôi với nhà vợ mới cưới của ông cũng không phải là ít.... Em gái tôi và cô hai của Đinh gia, bây giờ còn học cùng lớp, ở cùng một phòng, hai đứa nó ở với nhau không tồi, trái lại còn không chịu ảnh hưởng của tôi.” “Thì ra là thế.” Nếu cảm tình tốt, Uyển Tình nói chút chuyện riêng với cô ấy cũng không lạ. Đặc biệt là sau khi Uyển Tình nhìn thấy Thiến Thiến, nên là đoán được thân phận của ông, không nói cho Mục Thiên Tuyết một tiếng, tỏ rõ có chút cố ý... bởi vì khẳng định là Mục gia sẽ tham gia hôn lễ, hiện giờ không nói, đến lúc đó cũng sẽ nhìn thấy. “Nghe nói Đỗ tổng vẫn cố ý đến thành phố C thăm cô Đinh, chắc là cực kỳ coi trọng hôn sự lần này.” “Đó là đương nhiên, lấy thành ý là quan trọng.” “Uhm, nói chuyện với Đỗ tổng, luôn có thể học được nhiều điều, cũng không biết khi nào thì có thể đến uống rượu mừng của Đỗ tổng.” Đỗ Viễn Minh cười bất đắc dĩ: “Nhanh thôi, cuối tháng 8 đi.” “Nhanh như vậy?” “Đúng, hôm nay tôi gọi điện thoại đến, thật ra là liên quan đến chuyện kết hôn này.” Mẹ nói, Mục Thiên Dương đúng là thành tinh, còn chưa nói rõ ý đồ đến, cho tới sông cạn đá mòn đã nói luôn đến vấn đề chính rồi. “A...?” Mục Thiên Dương nghi ngờ: “Đỗ tổng kết hôn, liên quan gì đến tôi?” “Không phải Đinh thị bị anh thu mua sao? Cậu cũng biết, người tôi sắp lấy và Đinh thị có quan hệ gì, nhưng một việc khác có thể cậu không biết, người phụ nữ ấy cực kỳ có năng lực, nếu không có bà ấy, Đinh thị không thể được như hiện giờ.” “Đúng là làm cho người ta kính nể.” “Mục tổng còn muốn thu mua Đinh thị, cho nên tôi muốn hỏi một chút, cậu có thể chuyển nhượng nó cho tôi được không?” Mục Thiên Dương khó xử nói: “Cái này, tôi đối với Đinh thị, đang có dự án...” Từ đầu anh đã không muốn nhập Đinh thị vào Tổng công ty! Nếu anh đã chia công ty, sao không trực tiếp biến Đinh thị thành công ty con. “Tôi cực kỳ thành tâm muốn thương lượng với cậu chuyện này, hi vọng cậu có thể suy nghĩ một lần.” “Đương nhiên, trong điện thoại không nói được rõ ràng, bàn thời gian gặp mặt rồi nói đi.” Đỗ Viễn Minh đồng ý, hai ngày sau hẹn anh ra chơi bóng. Mục Thiên Dương nghe ý của ông, là muốn đưa công ty thu mua cho Từ Khả Vi. Thế nhưng, vốn dĩ anh muốn chuyển công ty cho Uyển Tình, đều là lấy longfvowj mình, sao anh có thể mất lòng vợ mình? Tuy nhiên Từ Khả Vi chính là mẹ vợ của anh, anh có thể không cần so đo. Quân tâm bà, so với quan tâm Uyển Tình, càng có thể khiến Uyển Tình hài lòng hơn. Nhưng là, anh làm chuyện đó đâu có để Uyển Tình biết, để cho người khác làm, Uyển Tình sao biết được. Cho nên, anh kiên quyết không đồng ý! Mà còn, Đỗ Viễn Minh nói như vậy, ai biết sau khi thu mua có phải thật sự ông ta sẽ đưa cho Từ Khả Vi hay không? Chính anh còn chưa nghĩ sẽ thật sự đưa cho Uyển Tình, dù sao Uyển Tình cũng sẽ không quản lý công ty, mà còn oán hận với Đinh Chí như thế, chắc chắn cũng không thích quà này. Anh giữ lại, chỉ là duy trì ý nghĩ này thôi. Anh cảm thấy anh nhất định không phụ cô, cho nên của anh là của cô, không cần cố gắng chuyển nhượng tài sản sang danh nghĩa của cô. Đương nhiên, vì để cho cô có cảm giác an toàn, chuyển nhượng tài sản là tất yếu. Cô không cần vì công ty, liền có thể chuyển thành động sản, bất động sản... Đánh bóng xong, Mục Thiên Dương không nhả ra. Đỗ Viễn Minh nghĩ đến ân oán của anh và Đinh gia, chắc là muốn dùng để phát tiết, cho nên cũng không cưỡng ép. Mục Thiên Dương cũng không muốn đắc tội ông, nói: “Vì sao Đỗ tổng cứ muốn công ty nhà này? Bà Từ và Đinh Chí đã ly hôn nhiều năm, dường như cũng không liên quan đến, cô Đinh đã từng đến nhà tôi làm khác, lúc nhìn thấy chị cô ấy, cũng thấy không vui, tôi nghĩ các cô ấy sẽ không thích quan hệ với Đinh Chí...” “Như thế.” Vẻ mặt Đỗ Viễn Minh giật mình: “Trước đây thật sự tôi không nghĩ đến điều đó.” “Đỗ tổng có nhớ hay không, năm trước ông nội của tôi có mua một bộ phỉ thúy ở một buổi đấu giá?” “Bộ phỉ thúy ba trăm ngàn?” Đỗ Viễn Minh sáng mắt lên: “Đúng là của trời! Lão già đó luôn thích tranh chữ cổ, đột nhiên lại thích phỉ thúy, đúng là cực phẩm!” “Ông cảm thấy lấy nó làm quà tặng kết hôn thế nào?” “Hoàn mỹ!” thứ phỉ thúy này, người còn quá trẻ, thật không biết được ý nghĩa của nó. Nếu là vợ trẻ, tự nhiên chỉ muốn kim cương, mà Từ Khả Vi đã có tuổi, đeo phỉ thúy còn có thể cao cấp hơn kim cương rất nhiều “Chỉ sợ ông nội cậu không nỡ bỏ?” “Nếu ông muốn, tôi làm người trung gian cho ông, ít nhất cũng sẽ chuyển nhượng với giá gốc.” Bộ phỉ thúy kia thật sự đẹp, lúc ngọn đèn chiếu vào, óng ánh trong suốt, cảm giác còn xanh đến không chân thực. Lúc trước mua với giá ba trăm ngàn, cho tới bây giờ đã bị nhiều người đến hỏi, lại nói, năm trăm ngàn cũng không thành vấn đề. Mục Thiên Dương về nhà hỏi Mục lão gia, theo ý anh, ông nội không hề cất giữ châu báu, cũng không biết rút cái gì đi mua phỉ thúy, chắc là có nguyên nhân, phỉ thúy rất đẹp, khiến ông động tâm, trận đấu giá kia có thể để ông tới, chỉ có thể lui mà cầu. Anh cho rằng, Mục lão gia có thể đồng ý. Mục lão gia vẫn để cho anh và Đỗ Viễn Minh duy trì quan hệ, nhưng anh không muốn làm thế, chỉ duy trì giao tình bên ngoài. Hiện giờ, cuối cùng anh quyết định làm sâu sắc thêm quan hệ với Đỗ Viễn Minh, Mục lão gia nên cực kỳ thoải mái mới đúng. Cuối cùng, anh bị Mục lão gia cầm gậy đuổi khắp phòng. Mục Thiên Dương chạy vài vòng, cuối cùng Mục lão gia thở hồng hộc đuổi không kịp, anh mới có thể dừng lại, thấy ông nội tinh thần như vậy, bị đuổi đến chật vật “Ông nội cảm thấy tiếc vì chuyển nhượng giá gốc sao? Hiện giờ bán không được năm trăm ngàn đâu, trừ khi ra sức rang xào lên! Chắc là không hơn bốn trăm ngàn, cháu đưa ông một ngàn vạn chệnh lệch, ông chuyển cho ông ta với giá ba trăm ngàn đi!” “Ông...” mục lão gia thiếu chút nữa không nói nốt, phẫn hận mở tủ sắt, đưa phỉ thúy cho anh: “Cầm đi... Ba trăm ngàn...” Ông đâu thiếu tiền bạc! Ông chỉ để ý Tiểu Hương! Nghe nói Tiểu Hương thích phỉ thúy, cho nên ông mới thu mua, nghĩ ngày nào đó bà có thể vì phỉ thúy mà đến... Thôi thôi, cháu trai muốn nó, cho nó đi, phỉ thúy còn có thể mua được. - Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương liền đưa phỉ thúy cho Đỗ Viễn Minh. Ông đang vội vàng tổ chức hôn lễ, chắc là không làm long trọng, nhưng cũng muốn mời tất cả bạn bè thương trường đến, cho nên vẫn phải khiêm tốn theo kiểu hoa lệ.