Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 314
Ngồi taxi đi đến Y Toa Bối Lạp, lúc xuống xe, Thiên Tuyết nói với A Thành: “Có thời gian mời anh ăn cowm1”
“Không dám.” A Thành nói: “Tôi đi lấy xe, không quấy rầy các cô nữa.”
Thiên Tuyết gật đầu.
A Thành xoay người đi về hướng bãi đỗ xe, Thiên Tuyết nhìn bóng lưng của anh một lúc, quay đầu nói với Uyển Tình: “Không được nói với anh mình! Lúc ấy mình đắc ý nên vênh váo, cậu không cần nghĩ lung tung!”
Uyển Tình có vẻ đăm chiêu nhìn cô: “Vậy cậu còn muốn xằng bậy gì nữa.”
“Cậu...”
“Được, được, mình sẽ không nói!” NHỡ đâu không có gì, thì A Thành sẽ thảm nhất. tục ngữ nói cắn người mềm miệng, cô tốt xấu gì cũng ăn của anh ta một bữa cơm, không thể lấy oán trả ơn.
Thiên Tuyết vẫn lo lắng, quyết đoán lấy tiền thưởng vừa rồi đi mua đồ ăn vặt, đổ vào miệng Uyển Tình.
Uyển Tình đành phải tiếp nhận hối lộ, vui vẻ ăn đồ ăn vặt. không lưu tâm vừa thấy, phát hiện Thiên Tuyết còn ăn nhiều hơn mình...
Hơn năm giờ một chút, cửa lớn truyền đến âm thanh, là Mục Thiên Dương trở lại.
Thiên Tuyết nhìn thấy anh, lệ nóng lưng tròng nói: “Anh! Em nhớ anh muốn chết!”
Mục Thiên Dương nổi da gà toàn thân, rất không quen: “Nghĩ muốn gì cứ nói thẳng, không cần buồn nôn như thế.”
Thiên Tuyết bị tức: “Hừ!” Phẫn nộ đến mức nghiêng đầu sang chỗ khác không nói gì.
“Lúc này mới bình thường!” Mục Thiên Dương cưng chiều nói, nhìn UYển Tình, trực tiếp trở về phòng.
Uyển Tình ngồi trong giây lát, cũng đi qua.
Mục Thiên Dương thay quần áo, nhìn thấy cô liền cười, duỗi tay về phía cô. Cô vội vàng đi qua, bị anh ôm vào trong ngực, cường thế áp nụ hôn xuống, đã lâu rồi không được làm như vậy.
Mục Thiên Dương ôm cô chặt hơn, để cô không còn đường rút lui.
Cô chỉ có thể hôn anh, dần dần theo không kịp tiết tấu của anh, thở cũng không đều, theo bản năng muốn thoát ra. Mục Thiên Dương buông cô ra, hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng của cô: “Muốn anh không?”
Uyển Tình đỏ mặt thở: “UHM.”
“Uhm cái gì hả? Anh hỏi em có muốn anh không?”
“Muốn!” Uyển Tình bất đắc dĩ nói.
Mục Thiên Dương cười, tay lại sờ loạn lên người cô, giống như cô là búp bê vải: “Muốn bao nhiêu? Uhm? Là như thế nào?”
“Anh thật chán ghét!” Uyển Tình đỏ bừng mặt, muốn đẩy anh ra.
Mục Thiên Dương thấy cô như thế, thích vô cùng, cúi đầu hôn lên lỗ tai của cô.
“A...” Uyển Tình than nhẹ một tiếng, cảm giác anh liếm láp rất ái muội, sợ đến mức không dám động đậy.
Mục Thiên Dương vươn đầu lưỡi ra liếm một vòng quanh viền tai của cô, Uyển Tinhf cảm giác như có một luồng điện chạy qua người, chân mềm nhũn, toàn bộ trọng tâm của cô thở nghiêng về người anh. Anh vội vàng ôm lấy cô, cắn mút trên gáy cô, đột nhiên sốt ruột khó nhịn, liền mạnh mẽ đặt cô lên giường.
“Thiên Dương!” Uyển Tình bị va chạm liền tỉnh táo lại: “Đừng.”
“Em đùa à?” Mục Thiên Dương sủng nịnh mổ một cái vào mũi cô: “Biết cái gì la tiểu biệt thắng tân hôn không?”
“Nhưng là...” Mục Thiên Dương cầm tay cô, hai mắt tràn đầy dục vọng: “Thật sự không được sao?”
Uyển Tình nóng mặt lên: “Vậy anh nhẹ một chút... Đừng để lại dấu gì...”
Mục Thiên Dương mừng rỡ: “Yên tâm, anh có chừng mực.” Chính thức bước vào năm học, không thể quá tùy ý, tiếp qua nửa năm, anh sẽ không sợ nữa rồi. Ngẫu nhiên sẽ để lại dấu hôn trên cổ cô, khiến người ta biết là cô là hoa đã có chủ, cũng giảm bớt ong bướm vây xung quanh cô.
Uyển Tình xấu hổ nói: “Một cái cũng không được để lại, hôm sau còn có lớp thể dục.”
“Thể dục?” Lớp thể dục với bạn khác giới sao? Anh không để lại trên cổ là được?
“Là lớp bơi lội...” Uyển Tình cảm thấy mất hết mặt mũi rồi.
Mục Thiên Dương dừng một lát, mặt chậm rãi đen lại, dục vọng cũng dần thoái lui: “Áo tắm sao?”
“Uhm.”
“Cho anh xem!” Nếu vải quá ít, anh sẽ bức cô mặc thêm.
“Anh muốn xem làm gì?” Uyển Tình nghi ngờ hỏi.
Mục Thiên Dương khó chịu nói: “Anh cũng không muốn dáng người em bị người khác nhìn thấy...”
“...”
“Mau mặc cho anh xem, em dám mua loại bikini, em nhất định sẽ chết.”
Uyển Tình oan ức: “Lần đầu tiên em mặc, làm sao dám?”
“Vậy là loại gì?”
“Cực kỳ bảo thủ!”
“Cho anh xem!” Mục Thiên Dương nằm ở bên cạnh, giọng điệu không cho thương lượng...
“Ở trường...” Uyển Tình yếu kém nói.
Mục Thiên Dương mạnh mẽ nhìn cô, cô co rúm lại: “Chẳng qua...Ngày mai đi lấy...”
“Thôi.” Mục Thiên Dương thở dà, xoay người đè cô ở dưới thân, mặt cọ xát vào cổ cô, đột nhiên ngồi dậy: “Anh tắm rửa một cái, em thu dọn hành lý đi.” Vừa mới rồi dục vọng còn dào dạt thế nào, bị trì hoãn, cũng không còn bức thiết nữa.
- Khóa bơi lội –
-
Uyển tình lần đầu tiên xuống nước, cái đó khác hoàn toàn với bồn tắm! Nhìn mặt nước trong vắt có thể thấy đáy, tinh thần của cô có chút hoảng hốt.
Thiên Tuyết đã bơi được một vòng, nhìn cô: “Cậu làm gì thế? Đứng ngốc ra thế, khu này nước nông không việc gì đâu, có phao cấp cứu, còn có mình nữa.”
Uyển Tình nghe thấy âm thanh nháo nhào của bạn học xung quanh, bọt nước cũng từ xung quanh lan tới, ở trên mặt cô. Hô hấp của cô bắt đầu bất ổn, nhớ tới buổi chiều khủng bố kia...
“Uyển Tình? Uyển Tình?” Thiên Tuyết thấy cô không phản ứng lại, tay quơ quơ trước mặt cô, nghĩ gì đó?
Đột nhiên, cả người Uyển Tình mềm nhũn, rơi vào trong nước.
“A.” Thiên Tuyết kêu to, luống cuống tay chân tiếp được cô: “Uyển Tình!”
Uyển Tình không cẩn thận uống một ngụm nước, mạnh mẽ ho khan, thần trí cũng tỉnh táo lại: “Thiên Tuyết...”
“Cậu đứng vững đi!” Thiên Tuyết kêu to.
Uyển Tình bám lấy cô, cảm giác về chân hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến, khóc lớn lên, thân thể lại trầm vào trong nước.
Thiên Tuyết sợ tới mức nhảy ra, các bạn học khác cũng đi qua, cùng cô kéo người lên bờ.
Mồi hồi rối loạn qua đi, chỉ còn Thiên Tuyết và giáo viên ở bên cạnh. Uyển Tình choàng khăn tắm lạnh run, Thiên Tuyết cũng đang xoa cẳng chân của cô, cô vừa mới bị chuột rút, nếu không thì cũng không thể không đứng vững.
Giáo viên ở bên cạnh an ủi cô, hơn nữa còn nói những việc cần chú ý một chút. Đột nhiên Uyển Tình nói: “Em sợ.”
“Không cần sợ, phao cấp cứu có thể bảo vệ em.” Giáo viên nói.
Uyển Tình lắc đầu, dựa vào trên vai Thiên Tuyết: “Cậu có biết... mình thiếu chút nữa đã chết đuối, mình không dám xuống lần nữa đâu...”
Thiên Tuyết mạnh mẽ nhớ tới, cô đã từng bị Đinh Thải Nghiên dìm xuống nước, hít một hơi thật sâu: “Vậy cậu không cần bơi!” Chết tiệt, tự nhiên cô lại quên mất chuyện này.
Giáo viên nghi ngờ nhìn cô: “Có nguyên nhân gì sao?”
Thiên Tuyết nói với Uyển Tình: “Cậu đi thay quần áo trước đi, để như vậy dễ cảm lạnh.”
Uyển Tình gật đầu, đi vào phòng tắm thay quần áo.
Thiên Tuyết nhân cơ hội nói với giáo viên: “Có một lần cô ấy bị rơi xuống nước, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, có thể do tâm lý có bóng đen thôi. Cô ấy không thể xuống nước, nếu không lúc xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Bơi lội có tính điểm không ạ?”
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
49 chương
180 chương
10 chương
28 chương
189 chương
65 chương
17 chương
204 chương