VÙ...VÙ... nhưng tiếng xẹt ngang như muốn xé rách bầu trời của chiếc máy bay hạng sang vẫn lao vun vút, mặc kệ những tiếng ồn ào mà mình gây ra. Bầu trời hôm nay đẹp một cách lạ lùng mà ít ai được chiêm nghiệm, những đám mây tầng tầng, lớp lớp nối đuôi nhau tạo thành những hình thù quỷ quái nhưng rất nghệ thuật. Những hình ảnh đó được thu vào đôi mắt xanh thủy tinh lại càng trở nên tinh tế. Trên máy bay, những nhà ngoại giao, doanh nghiệp nổi tiếng hay những ông bà chủ khét tiếng lừng lẫy, mafia ngập tràn cùng những cậu ấm, cô chiêu tụ họp tạo nên âm lượng không hề được coi là nhỏ khiến ai kia vốn ưa yên tĩnh phải nhíu mày nhăn mặt. Đôi mắt sắc xanh thủy tinh vốn là màu mắt khá lạ nay lại toát ra những tia cực hàn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Ngưng đọng... Một cô gái với làn da trắng hồng trời sinh thiên bẩm, dáng người không thua kém một ả người mẫu chứ danh nào. Mái tóc bằng đen bóng dài quá mông hiện lên đủ đúng chất một nàng tiểu thư cao quý kết hợp cùng bộ váy công chúa xoè nhẹ màu xanh nhạt cùng màu mắt khác người nếu không cử động và sát khí ngút trời thì những người xuất hiện ở đây đang còn những tưởng cô là một con búp bê dễ thương là đằng khác. _Châu tiểu thư... Thật thất lễ quá, tôi không biết cô ở đây chứ nếu không đã qua chào hỏi một tiếng. ông Lâm người tổ chức bữa tiệc trên máy bay hạng sang này hớt hải lau mồ hôi đang vã ra chạy đến bên cô nàng búp bê kiêu xa của chúng ta. _Yên tĩnh hai chữ lạnh khô khốc bật ra, ngữ khí bức người. Nhìn xơ cũng biết đó là ra lệnh cho mọi người rồi nên mặt mày ai cũng khó chịu, nhất là những cậu ấm cô chiêu quen được nuông chiều. Những tiếng xì xào của đám tiểu thư bắt đầu vang lên, tiếng chửi bới, nguyền rủa không khác gì dân chợ búa. _Con nhỏ kia! Mày là ai mà dám hống hách lên mặt ở đây. một cô nàng tiểu thư tuy có đôi nét xinh đẹp nhưng giọng nói chua ngoa đối lập tính dọa nạt một đứa trẻ lại chỉ nhận được ánh mắt diễu cợt của đối phương. Ánh mắt xanh thủy tinh lấp láy ánh cười nhạt, khinh bỉ sau đó lại vô đáy, lãnh khốc. Mái tóc đen dài óng mượt được vắt nhẹ sang một bên. Chân cô cũng tự động bước lên một bước. Khuôn mặt trẻ thơ nhìn đăm đăm vào người phát ra cái giọng khó nghe. _Xấu. cô bé búp bê kiệm lời khẽ phán một câu xanh rờn, chiếc đầu nhỏ hơi gật gật tỏ vẻ suy ngẫm chính xác. ~1 phút bất động dành cho quan khách trong bữa tiệc trên không~ Bất động cũng phải thôi. Haizzz... Đường đường cô ả được mệnh danh là đại mỹ nhân, hot girl trong giới show biz. Được coi là một biểu tượng sắc đẹp hoa mĩ mọi thời đại lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch nói XẤU trước mặt bao nhiêu người. Cô ta đỏ mặt giận dữ mím chặt môi cố nén đầu bốc hỏa phá hỏng hình tượng {TG: không phải đã mất rồi còn gì nữa bà chị?} _Này cô bé, có biết mình đang nói gì không? cô ta dịu dàng, thật dịu dàng nhưng trong tâm muốn xé xác người trước mặt ra làm trăm mảnh. _Tử Băng, 15 tuổi. Không phải bé. Và tôi đủ thông minh để hiểu chị nói gì. đáp lại là sự lạnh lùng vô cảm như ai tạt xô nước đá vào mặt giữa trời đông vậy. _Lam tiểu thư, đừng gây nữa... ông chủ bữa tiệc vẫn lẵm bẵm lau mồ hôi lạnh nhắc nhở Lam Tiểu Như. Ông tổn thọ mất khi ở nơi này, ông lẩm bẩm trong lòng. _Tiểu thư... Tiểu thư... một cô bé xinh xắn khoảng độ 11, 12 tuổi cầm ly nước gì đó màu đỏ ngầu hớt ha hớt hải chạy tới và đâm xầm vào kẻ vừa gây chuyện ồn ào, không ai khác chính là cái cô Lam Tiểu Như. _Ấy ấy... Xin lỗi nha. cô nhóc lẫm bẫm xin lỗi Lam Tiểu Như với thái độ thành khẩn. Khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ như trái cà chua, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước như sắp bật khóc nhìn cô gái váy áo vàng óng giờ đây pha lẫn màu đỏ nham nhở nằm ập xuống đất sau cú va chạm. Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhúm lại rất khó coi tựa hồ đang kiềm chế sự giận dữ cực độ. Mím môi đỏ đào do son phấn tạo nên, Lam Tiểu Như bắt đầu bật ra những tiếng khóc nức nở như quạ mổ vào tai khiến vị chủ nhân ở đây bất giác quay qua búp bê lạnh lùng với vẻ đề phòng cực độ. Ánh mắt xanh thủy tinh ánh lên vẻ thích thú lại thêm phần giễu cợt khó nắm bắt. Những vị công tử tiểu thư xúm xít lại quan tâm Lam Tiểu Như kiến cô nàng được thể khóc nhiều hơn. _Lâm Ngọc, bữa tiệc thượng lưu như thế này tại sao lại để hai con nhóc vắt mũi chưa sạch lẻn vào đây làm loạn vậy? một quý bà sang trọng tầng lớp thượng lưu mặt hoa da ốp tấn phấn lên mặt mặc một chiếc đầm dáng dài màu tím quý phái. Trên tay bà ta là ly rượu vang đắt tiền lắc đi lắc lại tỏ vẻ quyến rũ bất thường. Khuôn mặt đứng tuổi mỉm nụ cười quỷ dị , liếc mắt dịu dàng chất chứa hiểm độc tầng tầng lớp lớp trong ánh mắt. Bà ta là Lam phu nhân, mẹ của Lam Tiểu Như. Đúng là con nào mẹ nấy chua ngoa, giả tạo giống nhau làm những phu nhân khác khó chịu trong lòng. _Vắt mũi chưa sạch? Bà đùa à. con nhóc 11 tuổi hách dịch chặn lời định nói ra của ông Lâm khiến ông ấm ức chết> Lâm chủ tịch. Ông định xử lý sao đây. Dù sao chính tôi cũng đã xin lỗi rồi. Nhanh lên! Tôi cùng tiểu thư còn có việc cần bàn. Không có thời gian rỗi tranh cãi với mấy người. _Tuyên tiểu thư, Lam tiểu thư. Nể mặt hôm nay là bữa tiệc của lão già này hai ngườí...hai người có thể ngừng tranh cãi hay...không vậy? lão già Lâm Ngọc không ngừng lau mồ hôi ngó sang vị thiên sứ bất động nãy giờ chờ phản ứng, nhưng đáp lại ông chỉ là cái cười lạnh. Ông khóc thầm < Châu tiểu thư, tôi đâu đắc tội gì với tiểu thư chứ > Lam phu nhân không ngờ lão Lâm Ngọc bạn làm ăn lâu năm thân thiết với gia đình bà lại phản ứng khó hiểu như vậy. Hai con nhóc này thì có gì hay ho chứ, tại sao ông phải lấm lét khổ sở như vậy. Lâm Ngọc trên thương trường hay cuộc sống chưa bao giờ biết nể mặt ai trừ những người thân quen còn lại ông đều xử thẳng tay. Trong cuộc đời chưa bao giờ khó xử như lần này. Tử Băng nhắm nghiền đôi mắt sắc lạnh, không khí xunh quanh ngột ngạt đến đáng sợ. Quan khách xung quanh tỏ thái độ thắc mắc đối với hai tiểu cô nương lạ mặt, sắc đẹp khuynh nước khuynh thành, trên người lại tóat ra cốt khí kinh người đến vậy. Một cô nhóc lạnh lùng đến đáng sợ, một lời nói có mang khí chất bức người, đẹp hơn tiên nữ, có thể nói ít ai sánh được. Một cô nhóc cảm xúc thất thường, câu trước xin lỗi câu sau đã chửi bới người ta, nhưng khí chất cũng lãnh đạm, khốc liệt không kém gì cô bé đầu tiên. _Bỏ qua...nếu không tụi này đền tiền cho mấy người cũng được. Tử Băng nhắm mắt, khoé môi lấp láy nửa cười nửa không đầy ngụ ý. Trái tim Lam Tiểu Như khẽ rối lên vài phần như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn. Người đứng trước mặt ả tuy là một đứa trẻ nhỏ lại có uy lực kinh người này thật khó tin. Ánh mắt xanh biếc khẽ mở ra nhìn thẳng vào mắt cô ngụ ý. _Tôi...tôi... Tiểu Như lắp bắp, gương mặt xinh đẹp thoáng tia hoảng hốt bất thần. Kiên nhẫn đấu mắt với cô người đẹp khiến trong tâm Tử Băng phát buồn ngủ. Phía đám đông lại rộn ràng đón thêm một vị khách không biết có phải được mời không nhưng gương mặt hoàn mỹ, tuấn tú lạ thường này hiển nhiên có vài tia khó chịu như bị ép buộc. Thân ảnh cao lớn đầy khí chất của bậc bá vương xuất hiện trong tầm mắt Tử Băng. Người đó tuy biểu cảm hiện rõ trên sắc mặt nhưng là để che dấu sự lãnh khốc lạnh lùng, bản chất cố hữu trên người hắn ta trong dáng vẻ một vương tử. Tử Băng chầm chậm lộ một đường cong mảnh mai ở khoé môi tươi tắn. Người mà cô tìm cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo ngày nào nhưng đem lại ấm áp cho cô ngay từ khi còn bé. _Hai... _Thiếu gia! Tuyên Nhi lễ phép cúi gằm mặt, ánh mắt không che nổi sự sợ hãi trong lòng cô bé. Lúc nãy cô cứng miệng là thế, hống hách ngang tang không coi ai ra gì trừ vị tiểu thư đáng kính Tử Băng. Trên đời quả thực vị Tuyên tiểu thư này có thể không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại không thể không sợ hai vị Gia Gia đây.... Tử Băng chỉ là lặng lẽ đứng nhìn người trước mặt, nhìn thật lâu, thật đủ. _Băng nhi...sao em lại đến đây? Là bà ta bảo em đến tìm anh sao? một nét u ám xuất hiện trong ánh mắt chàng trai trẻ. _Tử Hòang, anh nghĩ em sẽ nghe lời người khác sao? tia u ám thứ hai cũng phát ra từ ánh mắt xanh kì lạ kia. Luôn luôn là anh làm cô nhóc này không vui, hai năm không gặp câu đầu tiên phát ra lại làm Tử Băng chán ghét cực độ.