“Nương, mấy ngày nay nương cứ chạy đi đâu vậy?”. Bảo Bảo không nhịn được hỏi. “Có việc”. “Việc gì?”. “Việc này không liên quan đến con”. “Thôi đi, không nói thì thôi, con cũng chẳng lạ”. Bảo Bảo quay người giận dỗi không nhìn nàng, Phong Linh muốn đi qua chọc con trai thì thấy Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng chạy tới: “Tam Nương, Tam Nương, hoàng hậu nương nương giá lâm, chỉ đích danh muốn gặp người!”. “Hoàng hậu?”. Là nữ nhân muốn ăn tim của nàng? Bảo Bảo vừa nghe thì nhíu mày. Phong Linh cự tuyệt: “Ta không gặp! Nàng ta đến đây muốn gặp ta chắc chắn không có việc gì tốt!”. Nàng còn chưa làm gì thì cổ áo bị Bảo Bảo kéo: “Nương, người ta là hoàng hậu một nước, đã đến đây rồi, nương còn trốn đi đâu?!”. “Bởi vì nương biết nàng ta lợi hại nên mới phải trốn!”. “Muộn rồi!”. Bảo Bảo nhìn thẳng mẹ nó trấn an nói: “Nương, nương không cần sợ hãi, đây là Hàm Vương phủ, nàng ta dù là Hoàng hậu cũng không thể giễu võ giương oai, Dạ Vô Hàm cũng không phải là một quả trứng mềm!”. “Đúng vậy, Tam Nương, chúng ta đã sai người đến Hoàng cung bẩm báo với Vương gia rồi!”. “Vậy cũng được”. Phong Linh dù không tình nguyện nhưng vẫn phải nhắm mắt đi gặp. Nếu như nàng chạy thì Dạ Vô Hàm cũng sẽ gặp nạn. Chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy nàng không làm được. Đi đến tiền thính nhìn dáng vẻ của Diêu hoàng hậu khoảng 30 tuổi, nhìn từ xa thấy đây chắc chắn là một mỹ nhân khó gặp. Tiêm Vũ đừng sau lưng nàng, cười âm hiêm. Phong Linh liền hiểu được chín mười phần. Phong Linh quỳ xuống: “Tham kiến hoàng hậu nương nương”. Nàng ta nhướn mày: “Ngươi chính là Phong Tam Nương?”. Giọng nói lạnh lùng mang theo địch ý: “Ha ha”. Nàng ta cười khẽ, từ từ đứng dậy, cung nữ đứng bên cạnh vội vàng đỡ. “Bổn cung vẫn tò mò không biết nữ nhân có thể khiến cho Hàm vương coi như bảo bối như thế nào? Hôm nay nhìn thấy hóa ra cũng bình thường thôi”. Toẹt! Trong lòng Phong Linh thầm phun một ngụm nước miếng, miệng độc vậy, không hiểu sao hoàng đế lại mù mắt như vậy, lập nàng ta làm hoàng hậu! Phong Linh chịu đựng quỳ gối, trong lòng chửi cả tổ tông nhà Hoàng hậu. Nàng hiểu rất rõ, ở trước mặt nàng ta không thể nói năng linh tinh được! “Sao? Không nói lời nào? Không muốn nói với bổn cung”. Diêu Ngọc cười lạnh tiến lên mấy bước, lấy mũi giày nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lửa giận của nàng ta: “Hay là, ngươi có thói quen đến Cảnh vương phủ, nói với hắn”. “Cảnh Vương?”. Phong Linh ngẩn ra, chuyện gì thế này? Thấy sự ghen tỵ trên mặt Diêu hoàng hậu, nàng lập tức hiểu ra, dở khóc dở cười, đây là Hoàng hậu đang ăn dấm sao? Cái Vampire đó cũng chỉ có nàng ta mới để vào mắt thôi. “Hoàng hậu, có phải ngài đã nghe được cái gì hay không?”. Ánh mắt Phong Linh nhìn vào Tiêm Vũ. “Nói như vậy, là ngươi không đến Cảnh vương phủ?”. Diêu Ngọc kề sát mặt lại, cười âm trầm. “Đi thì đi, nhưng mà....”. Phong Linh còn chưa nói hết, Diêu Ngọc vung tay, tát “bốp” một cái vào mặt của nàng: “Tiện nhân, ngươi dám quyến rũ Cảnh Vương”. Phong Linh bị đau té xuống đất, bên tai kêu ong ong. Nàng nổi giận, chết tiệt, dám đánh nàng? Nàng vừa đứng dậy thì nghe ngoài cửa quát lạnh: “Hoàng hậu, nếu như người muốn phát uy thì tìm nhầm chỗ rồi”. Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên đứng ở cửa như thiên thần. Dường như Phong Linh thấy được cánh thiên thần và hào quang trên đỉnh đầu, nước mắt đọng trong hốc mắt. Thấy dấu tay đỏ trên mặt nàng, Dạ Vô Hàm nheo mắt, lạnh lùng nhìn Diêu Hoàng hậu. Dạ Dập Tuyên cau mày đi thẳng đến đỡ nàng dậy, nắm lấy cằm nhỏ của nàng xem xét: “Ngươi vốn xấu xí, bây giờ lại bị đánh thành thế này thì làm sao có thể gặp người hả?”.