Lần đầu tiên Phong Linh và Dạ Vô Hàm ngồi nói chuyện bình tĩnh với nhau. “Muốn nói cái gì?”. Phong Linh thẳng thắn hỏi. Dạ Vô Hàm ngồi trên ghế, xoa xoa mi tâm: “Đừng làm rộn được không?”. “Ta làm rộn lúc nào?”. Phong Linh bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn: “Là do ngươi đưa ta và con trai từ thành Ngư Dương đến đây, là do người nhà họ Dạ các ngươi không buông tha cho ta đó chứ”. Dạ Vô Hàm dựa lung vào ghế, nói từ từ: “Bây giờ phụ hoàng vô cùng mê tín tên thầy cúng kia, vứt chính sự cho ta, Dập Tuyên và Cảnh vương thúc xử lý, mỗi ngày ông ấy đều ở trong tẩm cung cùng thầy cúng tìm cách làm nhiều việc. Tên thầy cúng lại kết hợp với Hoàng hậu, bọn ta muốn đến gần phụ hoàng cũng hết sức khó khan”. Yên lặng nghe hắn nói những chuyện đơn giản trong triều đình, rồi nàng nghĩ, áp lực khi làm con trai của hoàng đế không phải ai cũng có thể gánh. “Bây giờ trong triều đang chia bè phái, hoàng hậu âm thầm bày mưu đặt kế, có người dâng sớ yêu cầu thái tử điện hạ ra ngoài chủ trì triều chính”. “Thái tử?”. Nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên. “Có thái tử sao?”. Dạ Vô Hàm nhìn nàng như quái vật: “Thái tử là con do Tô hoàng hậu sinh, khi còn bé bị một trận ốm sau đó thành người si ngốc. Mười năm trước khi Tô hoàng hậu qua đời thì hắn vẫn nhốt mình trong Thanh Nhạc cung. Chả lẽ nàng không biết cái này?”. Phong Linh chớp mắt cười một tiếng: “Biết, biết, thái tử ngốc”. Trong long thì đổ mồ hôi, mười năm trước, lúc đó nàng vẫn đang ở trường học thế kỉ 21, đi thu thập tài liệu về trai đẹp. Sau đó nàng lại hỏi: “Một người ngu ra ngoài để làm gì?”. Dạ Vô Hàm cười giễu cợt: “Khi thái tử lên triều thì sẽ có một người nhiếp chính”. “A”,. Phong Linh vỗ đầu một cái: “Ta hiểu, như vậy thì Dạ Mặc Cảnh có thể thuận nước đẩy thuyền mà khống chế triều chính rồi! Nhưng mà ta nhìn Dạ Mặc Cảnh không giống một người tâm cơ nặng như thế”. Dạ Vô Hàm nhìn nàng một cái: “Ta nhìn nàng cũng không giống một người đần như vậy”. Phong Linh trừng mắt nhìn hắn sau đó khoanh chân trên ghế: “Nói thẳng đi, ngươi nói cho ta biết nhiều truyện triều đình thế làm gì?”. “Bởi vì ta thật sự rất bận, nói cho nàng biết để nàng an phận đừng gây phiền toái cho ta là được”. Dạ Vô Hàm vuốt vuốt trán: “Hôm nay Cảnh Vương thúc để cho ta mang nàng đi, nhưng mà không chừng đã giăng một cái bẫy tốt hơn chờ nàng nhảy rồi”. Lại nhớ tới người kia sắc mặt hắn biến đổi, hắn nhất định phải tra ra kẻ đó mới được. Phong Linh phẩy phẩy cái khan trong tay nói: “Thôi đi, vậy mẹ con chúng ta sống ở chỗ này làm gì? Ngộ nhỡ chọc phải thị thiếp bảo bối của ngươi thì làm thế nào? Hơn nữa, chúng ta cũng không thể ở như thế này được”. Bỗng nhiên gương mặt tuấn tú phóng đại, dọa nàng giật mình: “Sao thế, hù chết người”. Bờ môi Dạ Vô Hàm hơi cong lên, gương mặt hồng phấn: “Nàng đang ám chỉ ta cấp danh phận cho nàng sao?”. Mặt Phong Linh đỏ bừng, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình: “Ta, ta, ta, ta không có ý đó! Ta chỉ....”. “Được rồi”. Dạ Vô Hàm ấn tay vào cái miệng đang muốn giải thích của nàng: “Có ta ở đây nàng không phải lo lắng, ta sẽ không để chuyện này kéo dài quá lâu”. Chuyện này? Chuyện nào? Hắn muốn nói là những người đang tram phương nghìn kế muốn ám hại nàng hay là... chuyện danh phận? Không đợi Phong Linh lấy lại tinh thần, hắn đừng lên, bàn tay mơn trớn khuôn mặt nàng, nàng không tự chủ được vẻ tuấn mĩ của nam nhân này hấp dẫn. “Ta không quan tâm Bảo Bảo là con trai của ai”. “..............”. Phong Linh giật mình.