Edit: Naleo “Không trở về?” Ngực Dạ Vô Hàm bắt đầu phập phồng bất quy tắc, hai tay bóp vang dội, nhìn cũng không nhìn hai người lấy một cái liền phất tay áo bỏ đi: “Phi Ưng!” “Có thuộc hạ!” Một người từ trên xà nhà bay xuống, hình như là đã ẩn núp từ lâu. Hắn đi tới hướng hai người ôm quyền: “Thất lễ.” Dứt lời, mỗi tay liền túm lấy một người. “A! Ta không muốn trở về!” Hai mẹ con vừa kêu xong, người đã bị Phi Ưng mang ra ngoài. Trong tiền sảnh, Thần Hoàng cầm lên ly trà Phong Linh vừa uốn, đặt môi lên chỗ nàng đã uống, nhẹ nhàng uống một hớp, rồi để xuống: “Nàng, nhất định phải thuộc về ta.” Lúc này, Dạ Mặc Cảnh đã sớm rời đi lại chẳng biết đi ra từ lúc nào, lạnh lùng nhìn phương hướng Dạ Vô Hàm vừa rời đi, ngoái đầu lại nhìn: “Bổn vương tìm ngươi, cũng không phải là vì nữ nhân.” Thần Hoàng ngước mắt, cười một tiếng: “Muốn cùng ta hợp tác thì nên theo quy củ của ta.” Thấy người đối diện có chút chần chờ, hắn không kiên nhẫn nói: “Muốn hay không thì tùy ngươi, ta không rảnh chơi trò mèo vờn chuột cùng các ngươi.” Dạ Mặc Cảnh ngồi xuống, sắc môi dần khôi phục màu đỏ, mở miệng nói: “Sáu năm trước, hoàng thượng cải trang đi thần miếu dâng hương, ở cửa miếu cứu được một cô nương mập mạp. Trụ trì nhìn thấy cô nương kia đã từng nói, cô gái này có Đế hậu chi mệnh. Hoàng thượng sau khi nghe xong cảm thấy khiếp sợ, sau khi hồi cung hắn liền đem nữ nhân béo không rõ lai lịch kia gả cho Dạ Vô Hàm làm phi. Người không biết còn tưởng rằng Hoàng thượng muốn làm khó hắn. Ai nghĩ đến Dạ Vô Hàm thế nhưng lại hưu nàng kia.” Thần Hoàng chau mày, trong mắt thoảng qua chút ánh sáng quỷ bí, khóe miệng kéo ra ý cười không dễ phát hiện: “Sau đó, nhất định là chuyện này đến tai Hoàng hậu, nàng không có con cháu, lo lắng địa vị của mình khó giữ được nên thông đồng với pháp sư nói láo là bị bệnh lạ, muốn ăn tim người nữ nhân béo kia mới khỏi. Tuổi tác Hoàng thượng đã cao nên hồ đồ nghe theo lời Hoàng hậu và pháp sư, ám chỉ với mấy nhi tử, ai có thể tìm được Nhiếp Tố Tố thì sẽ đem ngôi vị truyền cho người đó.” Khóe miệng Dạ Mặc Cảnh chứa ý cười lạnh lùng, không trả lời. Thần Hoàng cảm thấy hứng thú, thân thể khẽ ngả ra ghế: “Nghe nói, Hoàng hậu là thanh mai trúc mã của ngươi, nàng làm như vậy, không đơn thuần chỉ vì mình thôi.” Dạ Mặc Cảnh lướt mắt nhìn hắn, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt nhưng hết mười phần bén nhọn: “Giờ ngươi cũng thích nghe tin vỉa hè rồi à?” “Ha ha, ngươi biết cuộc sống Tây Vực nhàm chán thế nào rồi đấy.” Thần Hoàng lười biếng ruỗi lưng một cái. “Ta chẳng có, chút hứng thú nào với chuyện giữa ngươi và Hoàng hậu. Chỉ là, muốn ta giúp một tay, giá cả không thế nhỏ a…” “Ngươi muốn gì?” “Phía Tây của Minh Tịch, toàn bộ thuộc về ta.” Dạ Mặc Cảnh nhíu chặt mày: “Khẩu vị lớn thế sao? Ngươi tiêu hóa nổi không?” “Đó là vấn đề của ta.” Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn gật đầu: “Tốt.” “Còn nữa.” Hai mắt Thần Hoàng lộ ra dã tính tà ác. “Ta muốn nữ nhân kia.” “…” Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên âm trầm đáng sợ, âm thanh giống như vọng từ địa ngục: “Ngươi tốt nhát nên nhớ, giao dịch cùng Thần Hoàng, tương đương bới cùng ký khế ước với Diêm Vương, không ai có thể lật lọng Thần Hoàng!” Đảo mắt một cái, hắn lại khôi phục vẻ phóng đãng không kiềm chế. “Được rồi, nói tiếp, ngươi muốn ta giúp ngươi việc gì? Bị Dạ Vô Hàm bám theo lâu như vậy, giờ cũng nên dừng lại nghỉ chút rồi.” Dạ Mặc Cảnh nghiêm mặt nói: “Bổn vương sẽ cung cấp cho ngươi một ít thông tin và các đối tượng bị hoài nghi trước. Sau đó, ta muốn ngươi tìm được Nhiếp Tố Tố!” “Hả?” Thần Hoàng cười: “Đến bây giờ ngươi còn không biết Nhiếp Tố Tố là ai?” Dạ Mặc Cảnh sửng sốt một chút, rồi lập tức cảnh giác nói: “Ngươi nói thế là có ý gì? Ngươi biết nàng ta đang ở đâu?” Thần Hoàng nhìn hắn vẻ đồng tình: “Chẳng phải mới bị Dạ Vô Hàm đưa đi sao.” “;amp;%... ¥@%..." “Vương gia!” Trương Tam vội vàng tiến lên, đỡ lấy Vương gia, trán Dạ Mặc Cảnh mơ hồ nổi gân xanh, hắn có thể xác định 100%, Thần Hoàng sớm đã biết chuyện này, đến khi bọn hắn đi xa rồi mới nói cho hắn biết, đây tuyệt đối là cố ý!