“Này! Ta đã nói là ban ngày không tiếp khách rồi!”.
Hai chân Tàng Tâm đạp loạn, chiêu này sử dụng với khách nhân bình thường còn được nhưng dùng trên người dã nam nhân [1] này không có tác dụng.
[1] dã nam nhân: nam nhân dã man hay nam nhân hoang dã nhỉ?
Địch Cuồng meo con mắt tàn bạo như dã thú, đôi tay tàn nahanx xoa bộ ngực của Tàng Tâm: “Câm miệng, bình thường lão tử [2] sẽ không đụng tới kỹ nữ như ngươi! Hôm nay ta muốn ngươi thì đó là phúc khí của ngươi!”.
[2] lão tử: một cách xưng hô giống như cô nãi nãi.
“Đáng chết! Phúc khí chết tiệt”. Rốt cuộc Tàng Tâm không nhịn được nói tục, nàng bị hắn đè ở dưới liều mạng phản kháng: “Cút ngay! Cái đồ lỗ mãng này!”.
“Lỗ mãng?”. Địch Cuồng cười to: “Ngươi nói đúng, lão tử rất lỗ mãng”.
Dứt lời hắn hung hăn hôn lên môi nàng ta, vừa rồi nghe nàng chửi đã kích thích thú tính nguyên sơ bộc phát ra.
“A.....”. Tàng Tâm kêu to, không phải là hắn đang hôn mà gặm cắn thì đúng hơn. Sau đó hai chân của nàng bị kéo ra, đặt lên hai vai của hắn.
“Không cần —— Buông ra —— khốn khiếp!”. Tàng Tâm đánh, gào, thét: “Ngươi tới, ai mau tới đây!”.
Ở trong kỹ viện thì tiếng kêu này buồn cười như câu “Ta tắm mà không cởi quần áo” vậy. Mà cũng có một số kỹ nữ muốn phối hợp với những khách nhân háo sắc, sẽ cố ý bị cường bạo để tăng tính kích thích, không ai ngu mà xông tới cứu người.
Địch Cuồng ** phân thân cực nóng, dùng sức tới, đi vào ——
“A!”. Tàng Tâm kêu to, tuy nàng không còn là xử nữ nhưng hắn ta to lớn làm nàng không chịu được. Mà Địch Cuồng cũng không phải dạng người thương hương tiếc ngọc, sau khi hắn tiến vào thì mạnh mẽ ra vào, trong miệng hùng hổ: “Mẹ kiếp! Giả bộ cái gì, ngươi cũng chỉ là kỹ nữ bị nam nhân chơi nát rồi!”.
Tàng Tâm cười vặn vẹo, đau đến nỗi kêu “Oa oa”: “Ngươi là cái đồ lỗ mãng! Khốn kiếp! A.... Nhẹ một chút.... Đau chết ta rồi!”.
“Đau?”. Hai mắt Địch Cuồng đỏ lên nhìn nàng, hắn dùng sức tiến vào: “Đau cũng phải chịu”. Đột nhiên hắn rút ra, lật người Tàng Tâm lại, đè hông nàng, bày ra tư thế mà hắn thích nhất sau đó dùng sức đi vào, một tay níu tóc nàng giọng nói ngoan độc: “Gọi đi, ngươi gọi lớn tiếng xem nào, ngươi càng gọi thì lão tử càng hưng phấn —— mau gọi đi —— ba ba!”. Hắn giơ tay đánh vào mông nàng. Hai bên mông đỏ bừng lên.
“A —— Khốn kiếp, đau quá, aa ——”. Tàng Tâm chưa từng bị đối xử thô lỗ như thế này. Nam nhân nào chả nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cố gắng lấy lòng nàng! Nam nhân đáng chết này lại đem nàng trở thành kỹ nữ chân chính!”.
(Ốc: không phải kỹ nữ chân chính thì là gì?)
Cảm giác đau đớn như bị hắn đóng cọc () dần dần biến mất mà thay vào đó là sự khoái cảm đánh úp vào nàng. Tiếng ầm ĩ của Tàng Tâm càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng vô lực, cuối cùng biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào như tiếng mèo kêu, khàn khàn hấp dẫn mê người.
Địch Cuồng khinh miệt bĩu môi: “Quả nhiên là kỹ nữ, ai cũng có thể làm chồng, người nào làm ngươi cũng đều như thế phải không? Phải hay không?”. Đồng thời trong lòng hắn chửi người nào đó biết thuận theo chiều gió [3], tuổi không lớn lại cố ý giả trang thành bà mai xấu xí.
[3] ý câu này như kiểu gió chiều nào theo chiều ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại lửa giận lại tăng lên, bên hông lại dùng sức. Tàng Tâm bị ** đốt lửa dục, nàng hét lớn, hai tay quàng lên vai hắn, kéo hắn về phía mình: “A, tiếp đi, mau hơn chút nữa....... A.......”.
Địch Cuồng hài lòng, lạnh lùng cười, hắn biết ngay là nữ nhân này chỉ giả bộ thanh cao, hắn tiến vào: “Kêu! Lớn tiếng mà kêu!A... Đúng, kêu nữa đi!”.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
19 chương
30 chương
4 chương
86 chương
73 chương