Phong Linh nhìn chăm chú dung nhan lúc ngủ của hắn, ngón tay miêu tả khuôn mặt hắn trong không trung. Phong Tam Nương, thừa nhận đi, ngươi yêu nam nhân này rồi. Giống như mẹ ngươi, chối bỏ tình yêu đầu. Tay nàng bỗng nhiên cứng đờ, dần dần rũ xuống. Nàng đứng dậy, vụng về lặng lẽ bò xuống giường, sau đó đẩy cửa đi ra. Trời tờ mờ sáng, dưới lầu đã có người ngồi ăn điểm tâm. Nàng hít sâu một hơi chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập. “Ai đó”. Tiểu nhị đi qua mở cửa, thấy người đứng bên ngoài thì sửng sốt một chút. “Khách quan muốn ở trọ sao?”. “Tìm người!”. Một giọng nói thanh thúy có vẻ nóng nảy, sau đó một cô gái toàn thân đỏ như lửa đi vào. Hồng Ngọc? Phong Linh cứng người đứng đó quên phản ứng, vô ý thức lùi lại một bước nhưng lại đúng vào bức tường thịt đằng sau. Thần Hoàng ngăn nàng lại, không lên tiếng mà trực tiếp nắm vai nàng. “Không phải sợ, cho dù gặp phải khó khăn gì thì ta với nàng cùng nhau đối mặt”. Trong nháy mắt, lo lắng dưới đáy lòng dần biến mất, nàng nhẹ nhàng gật đầu nhỏ giọng nói. “Cảm ơn”. Nàng lấy hết dũng khí đi xuống lầu. “Hồng Ngọc”. Hồng Ngọc thấy nàng thì kinh ngạc một lúc sau đó ánh mắt đỏ lên, xông tới ôm nàng. “Cái đồ ngốc này, tỷ muốn chúng ta lo lắng đến khi nào hả?”. “Thật xin lỗi!”. “Nương!”. Phong Linh ngẩn ra, vội nhìn về phía cửa. “Con trai!”. Bảo Bảo chạy mấy bước, chống nạnh nghiêm túc nói. “Phong Tam Nương, mẹ thật là khỏe nhỉ! Nương lại có thể bỏ con trai một mình đi du sơn ngoạn thủy! Nếu không phải con giả bộ bệnh thì có phải nương vẫn muốn bỏ nhà hả?”. Phong Linh tự biết mình đuối lý, cũng không dám nói lớn, đi qua nắm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con trai. “Ai da, con lừa nương, nương lừa lại chứ sao, coi như huề nhau”. Thần Hoàng đi tới, ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu nhỏ. “Tiểu tử, con làm Minh chủ võ lâm khá lắm, không làm mất mặt ta”. Bảo Bảo ngẩn ra, ngoài ý muốn hỏi. “Thúc đều nghe nói?”. “Ừ”. Thần Hoàng gật đầu. Lần này Phong Linh nghe không hiểu gì, hai người này có gì đó gạt nàng, cảm giác bị người khác gạt khỏi vấn đề gì đó rất khó chịu. “Này, các ngươi đang nói gì đấy?”. Bảo Bảo ra vẻ người lớn nói. “Chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần biết”. Phong Linh nhíu mày lại, cốc một cái thật đau vào đầu nó. “Nương! Nương lại nữa!”. Thần Hoàng vội xoa xoa cho nó, ngoái đầu nhìn lại, cảnh cáo nhìn Phong Linh. “Không cho đánh con ta nữa!”. Một câu “con ta” làm Bảo Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn, Phong Linh đầu tiên là sững sờ sau đó quay mặt nói thầm một câu. “Ai là con trai ngươi? Nó là con trai ta có được không?”. Ngoài miệng mặc dù bất mãn những khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ. Hồng Ngọc nhìn rõ rành rành, mắt xoay tròn, sau đó cười một tiếng. “Được rồi, được rồi, mau trở về thôi”. Lúc đi gọi Pháp Hạ để rời khỏi đây, Hồng Ngọc kéo Phong Linh đến, nhỏ giọng nói. “ti tức tỷ đang ở đây là Hàm Vương nói cho muội biết!”. “Hắn………”. Phong Linh nhíu mày, nhấp môi dưới nói. Hồng Ngọc than nhẹ một tiếng nói. “Aiz, Hàm Vương thật là dụng tâm lương khổ với tỷ, nhất định là biết chuyện tỷ và thái tử, sợ tỷ lúng túng nên không tự mình tới đây, thâm chí cả thuộc hạ cũng không ra mặt”. Ngay sau đó ý vị sâu xa nhìn Phong Linh. “Tam Nương, bây giờ là lúc tỷ nên lựa chọn đối mặt thật lòng. Nếu tỷ lựa chọn thì chỉ có một người khổ sở, nếu không thì cả ba người đều khổ sở. Tỷ hiểu không?”. Phong Linh không lên tiếng, ánh mắt nhìn về xa xa phía trước. Ở cách đó không xa, Thần Hoàng đang ôm Bảo Bảo ngồi trên ngựa, không biết hai người đang nói cái gì, chỉ thấy Bảo Bảo gật đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu hỏi, sau đó Thần Hoàng nhẹ nhàng gõ trán nó, Bảo Bảo cũng cười. Thái độ lệ thuộc sâu. Ngay thời khắc đó nàng đã hiểu. Nàng và mẹ nàng không hề giống nhau! Bởi vì nàng không hề để cho nụ cười trên mặt con trai biến mất. “Nương! Nhanh lên một chút!”. Bảo Bảo ngoắc ngoắc tay với nàng, nàng cười đáp lại một tiếng. “Biết rồi”. Hồng Ngọc chợt nhíu mày. “Dường như là không cần muội khuyên nữa”. Phong Linh ngoái đầu lại, nụ cười xinh đẹp động lòng người. Đại Trạch. Hai nha đầu đã sớm đứng ở cửa chờ, vừa thấy xe ngựa vội vàng tiến lên đón. “Tam Nương! Là ngài sao?”. Mặc dù Phong Linh còn mập hơn so với lúc đi nhưng từ sáu năm trước các nàng đã biết nàng. Tất cả đều đi qua kéo tay. “Tam Nương, ngài làm bọn ta gấp chết đi được”. Phong Linh cười hai tiếng. “Được rồi, ta biết rõ sai lầm rồi, lần sau ta sẽ không vậy nữa!”. Hồng Ngọc cười nói. “Được rồi, niệm tình lần đầu tỷ ấy vi phạm, tạm tha cho tỷ ấy đi, cuối cùng chúng ta có thể từ khách sạn chuyển về đây”. Phong Linh tò mò hỏi. “A, tại sao lại ở khách sạn?”. “Còn không phải là vì tỷ”. Hồng Ngọc tức giân nói. “Bên khách sạn có nhiều tin tức, chúng ta chỉ sợ để sót cho nên cả đám kéo nhau qua đó”. Lúc này, Thần Hoàng cũng xuống ngựa, quét mắt nhìn quanh tòa nhà lớn, lắc đầu bật cười. “Cái cửa này cũng có cái gì đó kỳ quái?”. Phong Linh chỉ tay vào hai pho tượng, kiêu ngạo nói. “Ngươi không hiểu đúng rồi, đây là thần giữ nhà”. Thần Hoàng gật đầu một cái. “Thật giống phong cách của nàng”. Nói xong hắn nghênh ngang đi vào”. Phong Linh sững sờ, đuổi theo, hung ác hỏi. “Này, ta có mời chàng đi vào sao?”. Thần Hoàng cười tà, véo gương mặt nàng. “Ta đi vào nhà của mình cần nàng mời sao?”. “Làm sao lại thành nhà của ngươi?”. Sau lưng, Bảo Bảo lắc đầu một cái. “Nương vẫn không khá hơn”. Hồng Ngọc che miệng cười một tiếng. “Ai nói, tỷ ấy biến đổi rất nhiều đấy”. Vấn Xuân và Sơ Hạ nhìn cũng hiểu ra, cảm thán. “Haiz, Vương gia phải làm sao đây?”. Hàm Vương phủ. Bóng đêm mông lung, trăng nhô lên cao, Dạ Vô Hàm đứng trước cửa sổ, đáy mắt gợn sóng. Gương mặt tuấn dật có vài phần mệt mỏi, hai bên gò má cũng lõm xuống, không khó để nhận ra hắn đã rất cực khổ trong thời gian này. Sau lưng là Phi Ưng và Huyền Phong, hai người không ai lên tiếng. Lúc sau hắn mới hỏi. “Nàng đã về rồi sao?”. “Vâng”. “Nàng sao rồi? Có bị thương không?”. Huyền Phong nói. “Không có, chỉ là lại mập thêm một chút”. “Ha ha”. Hắn cười khẽ. “Dáng vẻ nàng mập lên có vẻ rất thú vị”. Phi Ưng không nhịn được nói. “Thái tử điện hạ đi về cùng Phong cô nương”. Huyền Phong vội vàng giật nhẹ tay áo hắn, ý bảo hắn không nên nhiều lời. Nụ cười trên môi Dạ Vô Hàm cứng lại, ánh mắt rũ xuống, âm thanh nhẹ nhàng đến nỗi không thể nhẹ hơn được nữa. “À”. “Vương gia, nếu không có việc gì thuộc hạ lui xuống trước”. Huyền Phong kéo Phi Ưng rời đi. Trong phòng yên tĩnh đáng sợ.