Lần này Phong Linh lại không hề tức giận. Đổi lại là nàng, lấy cái cớ như vậy thì nàng cũng sẽ không tin. Hơn nữa, cho dù có đến cửa hàng quần áo nhưng lão bản có thể phủ nhận. Nàng ngồi xuống, nhún vai. “Ngươi không tin ta thì ta cũng hết cách rồi, dù sao bây giờ ta cũng không có tiền”. “Ai da”. Tiểu nhị xắn tay áo.“Lão tử còn chưa gặp được người nào ăn quịt mà còn nói năng hùng hồn như vậy! Không trả tiền đúng không? Vậy thì đừng trách lão tử không khách khí”. “Ngươi muốn làm gì?”. “Làm gì? Ngươi nghĩ lão tử muốn làm gì?”. Tiểu nhị khinh miệt cười lạnh. “Vừa mập lại vừa ngu, có cho lão tử cũng không cần! Người như ngươi có bán cho kỹ viện người ta cũng sẽ đập chiêu bài (thẻ gọi tên)!”. “Ha ha…….”. Mọi người cười ầm lên. Phong Linh nắm chặt quả đấm, giận đến nỗi toàn thân phát run. “Bốp”. Nàng đập vào bàn, đứng lên, mắt lạnh liếc một vòng. “Mập thì làm sao? Ngươi mập nên chết dưới mười tám tầng địa ngục sao? Ai mà không có cuộc sống cha mẹ nuôi, ta còn chưa chê các ngươi gầy, các ngươi dám cười ta mập?”. Miệng lưỡi Phong Linh xưa giờ không hề bỏ qua cho bất cứ ai, nàng nói xong, xung quanh á khẩu, không ai trả lời được. Nam tử nhìn Phong Linh không chớp mắt, cô gái kéo ống tay áo nam tử. “Nguyệt, chỗ này ồn ào quá, chúng ta đi nơi khác thôi”. Nam tử như không nghe thấy gì, vẫn ngồi đó nhìn chòng chọc vào Phong Linh. “Ra ngoài sẽ không khỏi có những lúc khó xử, không chăm sóc lẫn nhau thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng? Ta ăn không mang bạc, mượn chư vị ở đây hay là ăn trộm của các ngươi rồi? Đáng để các ngươi giễu cợt như vậy à?”. Lúc trước có mấy người cười lớn tiếng nhất cũng cúi đầu im lặng ăn của mình, ai cũng không dám nhìn sang. Ngươi ta nói hợp tình hợp lý như vậy, hơn nữa cho dù mập nhưng cũng là cô nương, thật sự là bọn hắn đã cười nhạo người ta, nói ra đúng là chẳng vẻ vang gì. “Còn ngươi nữa!”. Phong Linh chỉ thẳng vào tiểu nhị. “Ta không có tiền, ngươi báo quan cũng được, bắt ta làm việc bồi cũng được, tùy ngươi là được rồi. Một đại nam nhân vũ nhục một nữ nhân trước mặt mọi người thì có bản lĩnh lắm à?”. Tiểu nhị ngẩn ram trên mặt trắng đỏ luân phiên, cuối cùng hắn thở phì phò nói. “Được! Đây chính là ngươi nói! Ngươi ở lại đây làm việc thì ăn sụp quán chúng ta à? Vậy thì đưa lên quan tốt lắm!”. Phong Linh không sao cả nhún vai. “Được thôi, có cơm tù ăn miễn phí cũng không tồi”. Đúng lúc này một thỏi bạc xuất hiện trước mặt tiểu nhị. Hắn chớp chớp mắt một cái, quay đầu nhìn lại đi về phía vị công tử lúc nãy. “Đây là……..”. Phong Linh cũng tò mò nhìn hắn, càng nhìn nàng càng nhíu mày, bóng người này rất quen thuộc……… Nam tử chậm rãi làm rơi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ tử, đôi môi khẽ nhếch, hấp dẫn mười phần. Hắn chỉ vào Phong Linh. “Tiền nàng nợ, tính vào cho ta”. Tiểu nhị mừng rỡ, vội vàng thu bạc. “Được được, vị công tử này đúng là người lương thiện!”. Phong Linh hít sâu, thiếu chút nữa chạy mất! Đáng chết! Thiên hạ rộng lớn như vậy, Tây Vực cũng to như thế, tại sao vừa mới đến đây nàng đã gặp được hắn rồi? Ghê tởm hơn chính là nàng còn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình? Mập đến mức này, ăn không trả tiền, lớn tiếng dạy dỗ người khác……… Trời ạ, ông trời đến thu nàng vào đi! Bỗng chốc, trong đầu lóe qua một tia suy nghĩ, hắn cũng không gọi tên nàng có phải là hắn không nhận ra nàng không. Suy nghĩ một chút, ai mà tin được một người bình thường chỉ trong vòng 1 tháng sẽ mập 200 cân (100kg O.O)! Cái ý nghĩ này làm nàng thở phào một cái, lại bỏ qua sự mất mát trong lòng. Phong Linh hắng giọng nói. “Đa tạ vị công tử này, xin công tử lưu lại địa chỉ phủ, nhất định ta sẽ đến phủ trả nợ cho công tử”. Công tử? Thần Hoàng yêu nghiệt cười cười. “Nếu như ngươi không đưa qua mà chạy mất thì phải làm sao?”. Phong Linh chợt nhíu mày, làm chuyện tốt, còn phải trả đũa? Nàng nén giận, bên ngoài thì cười nhưng trong không cười. “Vậy công tử nói ta nên làm cái gì? Nhưng mà ta phải nhắc công tử một câu, tiền này không phải là ta xin ngươi trả cho ta”. “Hả? Qua sông rút cầu à?”. Thần Hoàng nói một câu, lập tức bốn phía lại nổi lên tiếng nói. “Nữ nhân này đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”. “Đúng vậy! Người ta giúp nàng, nàng còn không lĩnh tình!”. Phong Linh nhịn cơn tức, nhìn chằm chằm Thần Hoàng. “Ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào?”. “Ha ha, ta thiếu một nha hoàn…………”. “Nha hoàn?!”. Phong Linh hận không thể xông lên lấy thịt đè người. Côn đồ đúng là côn đồ, vĩnh viễn không thể trở thành quân tử được, nàng cũng mập như vậy mà hắn vẫn còn thừa dịp cháy nhà hôi của! Đúng lúc này Dạ Lạc Dao đi tới, bộ dạng mảnh mai làm người ta muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Phong Linh nhìn thấy nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua, cái gì mà chữa bệnh chứ, nhìn nàng ta thật tốt mà, vẫn có thể đi có thể nhảy! Thôi đi, hai người này đúng là tìm đến Tây Vực để nói chuyện yêu đương rồi. Dạ Lạc Dao nghi ngờ nhìn Phong Linh. “Nguyệt, đột nhiên lại muốn có nha hoàn thế?”. “Không có gì, trong nhà quá nhiều lương thực, sợ chúng sẽ mốc meo”. Suýt nữa Phong Linh muốn phun trào, hư quá, thật là người xấu! Thần Hoàng nhìn đôi mắt phun lửa của nàng, cười một tiếng. “Không có tiền trả thì ngoan ngoãn về làm nha hoàn của ta đi!”. “Ngươi ——”. “Ta cái gì mà ta? Ra khỏi chỗ này ngươi có tiền ở trọ hay có tiền ăn cơm không?”. Thần Hoàng vừa hỏi, Phong Linh nhất thời im lặng. Hắn lười biếng nhướn mày, hắn bỗng nhiên tiến sát làm nàng giật mình. “Hình như ngươi rất sợ ta? Là sợ ta ăn ngươi, hay là sợ…….. ngươi sẽ yêu mến ta?”. Đồ hồ ly đội lốt người! Phong Linh trợn mắt, cái tính của người này, chắc cả đời cũng không chữa được. Nàng xoay người đi ra cửa chính của quán rượu, nghiêng đầu thoáng nhìn. “Đi thôi, ngươi không chỉ đường thì làm sao ta biết được động hồ ly ở đâu?”. Thần Hoàng mím môi cười một tiếng, đáy mắt sáng lên khác thường làm tim Dạ Lạc Dao lạc mất một nhịp. Nàng đã quen với ánh mắt này của hắn, điều này có nghĩa là nữ nhân này đã hấp dẫn sự chú ý của hắn! Một nữ nhân béo rốt cuộc có sức quyến rũ gì? Lúc trở về núi Yên Hà, tốc độ của xe ngựa chậm lại gấp đôi. Phong Linh ngồi trên xe ngựa, một mình chiếm một băng ghế. Đối diện nàng là khuôn mặt nghi ngờ của Dạ Lạc Dao, nàng ta nhìn chằm chằm nàng giống như đang đề phòng trộm cướp. Mà Thần Hoàng miễn cưỡng tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Dạ Lạc Dao không nhịn được mở miệng hỏi. “Ngươi tên là gì?”. Phong Linh không nghĩ ngợi bật thốt lên. “Thủy Băng Nguyệt”. Đôi mắt nhắm chặt của Thần Hoàng từ từ mở ra một khe nhỏ, khóe miệng nâng lên. Thủy Băng Nguyệt….. đây là cái tên gì chứ? Vậy mà nàng cũng nói ra được. “Thủy Băng Nguyệt?”. Dạ Lạc Dao lặp lại một lần, ngó trên ngó dưới nàng. “Thủy cô nương, ngươi là người nơi nào? Tại sao lại một mình xuất hiện ở đây? Ngươi không biết ở Tây Vực có rất nhiều thổ phỉ sao?”. Nàng ta hỏi liên tiếp mấy vấn đề làm Phong Linh phiền não không dứt, nàng quay đầu lại nói. “Trước kia không biết”. ánh mắt liếc về phía Thần Hoàng. “Bây giờ đã biết”.