Khốn kiếp? Người nào? Việc đã đến nước này, những điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi. Phong Linh yên lặng nhìn hai mẹ con nhà này, nhưng ngay khi nàng muốn xoay người thì nghe thấy Phi Ưng hô một tiếng. “Cẩn thận!”. Sau đó hắn chợt nhào tới, đẩy Phong Linh ra, giơ chân đá văng Châu Châu. Phong Linh còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì người đã nằm xuống đất. “Ai da”. “Nương!”. “Tam Nương!”. Bảo Bảo và đám người Hồng Ngọc vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy. “Sao rồi? Có sao không?”. Phong Linh xoa đầu gối. “Không có việc gì?”. Nàng không hiểu xoay đầu lại. “Vừa rồi……”. Ngực đột nhiên cảm thấy đau như bị kim châm, nàng vuốt chỗ đó, cảm giác này lại biến mất trong nháy mắt. “Ha ha……..”. Châu Châu nhếch nhác bò dậy, chỉ tay vào nàng. “Phong Tam Nương, ông trời rất công bằng, ngươi đã có được quá nhiều nên nhất định ngươi phải mất đi nhiều hơn!”. Hinh Nhi sợ ngây người, bé không hiểu, tại sao 1 giây trước nương còn dịu dàng với bé mà bây giờ nương đâu rồi? Phi Ưng nhấc tay Châu Châu lên, trên đầu ngón tay còn dính một chút bột trắng, hắn tức giận chất vấn. “Đây là cái gì?”. “Ha ha”. Châu Châu lảo đảo đi tới, cười quỷ dị. “Phong Tam Nương, ngươi là yêu tinh hại người, ngươi biến mất thì rất nhiều người sẽ hạnh phúc”. “Ngươi nói ai là yêu tinh hại người?”. Vấn Xuân kéo Hinh Nhi đang sợ hãi vào ngực. Hồng Ngọc mặt lạnh xuống, tiến lên. “Nói nhiều với loại nữ nhân đó làm gì?”. Nàng rút roi quấn bên hông quất vài cái. Cảm giác đau nhói ở ngực lại xuất hiện. Phong Linh nhíu mày, nhìn Châu Châu. “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”. Châu Châu cười. “Sợ sao? Ngươi sợ ta hạ độc, độc chết ngươi? Ha ha, không cần lo lắng, đây không phải là độc dược”. Nàng ta vươn tay, nở nụ cười. “Chỉ cần ta còn sống, ngươi cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu như ta chết rồi thì ngươi chỉ có thể nói tạm biệt với Vương gia mà thôi”. Hồng Ngọc tiến lên kéo áo nàng ta. “Ngươi nói vậy có ý gì?”. “Ha ha, các ngươi đã nghe qua tình chú chưa?”. “Tình chú?”. Hồng Ngọc và Phi Ưng biến sắc. Những người khác mờ mịt không hiểu gì cả. Vẻ mặt Hồng Ngọc nặng nề nói. “Trên giang hồ có một độc chú môn rất thần bí, cách chế luyện rất thần bí đặc biệt, ly kỳ cổ quái, loại độc lợi hại nhất của họ là ‘tình chú’. Ngươi có thể gọi nó là độc cũng có thể gọi nó là chú. Đây là một loại độc sống mái (đực cái), người bình thường dính vào không có gì nguy hiểm nhưng một khi thư độc và hùng độc cùng ở trong cơ thể của hai người khác nhau thì sẽ tạo thành sự ràng buộc lẫn nhau. Trong hai người, chỉ cần một người chết thì người còn lại cũng không sống được”. Vẻ mặt Phi Ưng căng thẳng, đáy mắt lộ ra vẻ khẩn trương. “Cái vừa rồi là tình chú?”. Châu Châu cười. “Đúng vậy”. Vì muốn báo đáp lại sự trợ giúp của người kia, nàng chỉ có thể làm như vậy. Ngay từ lúc nàng rời khỏi Triệu gia thì đã bị sự khát vọng hạnh phúc mãnh liệt ăn mòn tâm, vì thế từng bước một nàng đi về phía vực sâu, cho đến bây giờ nàng đã không còn đường lui nữa. Bảo Bảo nắm chặt tay, nó chỉ hận không thể xông lên báo thù thay nương nó. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến sự sống chết của nương đều phải dựa vào cái nữ nhân này thì nó lại không có sức. Phong Linh nhìn cả người mình từ trên xuống dưới không hề thay đổi, nếu nói trong cơ thể này đang có độc mà còn phải nhìn người khác mới có thể bảo toàn tính mạng thì đánh chết nàng cũng không tin. Phong Linh cười lắc đầu, đến gần Châu Châu. “Đại tỷ, ngươi ăn nhiều quá hay là đói đến hôn mê? Loại chuyện xưa này mà ngươi cũng nói được? Tình chú cái gì hả? Đây là Trái đất, ngươi hãy trở về Sao Hỏa đi”. “Ngươi không tin sao?”. Châu Châu mỉm cười, rút trong tay áo ra một con dao. “Cẩn thận!”. Hồng Ngọc ngăn trước người Phong Linh. “Có muốn đánh cuộc không?”. Giọng nói Châu Châu vang lên. “Một đao này đâm xuống hẳn là ta sẽ chết không nghi ngờ, còn về phần ngươi? Ha ha……..”. Nàng ta cười, nụ cười làm mọi người rợn tóc gáy. Từ xưa đến nay, cứng rắn bị chặn, chỉ sợ liều mạng. Phong Linh căn bản không tin. “Được, ta đánh cược với ngươi! Đánh cược mạng của ta!”. Nói giỡn, nàng ta nói gì thì chính là cái đó sao, nàng có kiến thức hiện đại, tin tưởng khoa học, không tin cái này?! “Nương!”. Bảo Bảo nóng nảy, kéo nàng. “Nương, nương không thể kích động được”. Phong Linh vung tay lên. “Con trai, không có việc gì, nương con không tin tà thuật”. “Tam Nương!”. Hồng Ngọc cũng gấp, kéo tay nàng. “Tỷ điên rồi sao, lấy mạng của mình để giỡn”. “Được, ta hỏi muội, chuyện có liên quan đến tình chú muội đã tận mắt thấy qua sao?”. Hồng Ngọc sợ run lên, lăc đầu. “Giang hồ đồn đại……….”. Phong Linh cắt đứt lời nàng. “Cái gì được truyền từ giang hồ đều là nghe sai đồn bậy, căn bản là chưa có ai tân mắt chứng kiến qua cả, tại sao lại có thể tin là thật? Nữ nhân này nói vài ba lời đã làm chúng ta sợ, truyền đi thì tiếng tăm Phong Tam Nương ta ở giới thương nhân làm sao có thể đứng lên được?”. Quay đầu lại, nâng cằm lên. “Đồng chí Châu Châu, nếu hôm nay ngươi không đâm xuống thì ta cũng khi dễ ngươi!”. Châu Châu không thấy Phong Linh điên lên, thậm chí nàng ta cũng không để ý đến mạng của mình! Nàng nhìn chòng chọc Phong Linh. “Ngươi không sợ?! Được”. Nàng cắn chặt răng, tay run rẩy, việc đã đến nước này, nàng cũng không còn cách nào khác. “Phong Tam Nương, muốn chết thì chúng ta cũng nhau chết!”. Nàng ta nhắm chặt mắt, đâm xuống —— “Không!”. Hồng Ngọc và Phi Ưng tiến lên nhưng không nhanh bằng một bóng dáng xệt qua. “Leng keng” một tiếng, dao trong tay Châu Châu bị đá ra xa. “Nữ nhân điên này, rốt cuộc là nàng có đầu óc hay không hả?! Dám lấy mạng của mình ra mà đùa giỡn à?”. Thần Hoàng rống giận, gầm thét, bộ dạng hận không thể rút gân lột da của nàng, làm mọi người sợ ngây người. Phong Linh bị hắn mắng cũng ngẩn người đứng ở đó, đầu lưỡi như dính lại, không thể nói lại hắn. Là khí thế của hắn quá mạnh hay do nàng tự giác thấy đuối lý?! Thần Hoàng nén tức giận trong ngực, đôi mắt nhìn thẳng vào Châu Châu. “Lôi nàng ta đi, trông coi cẩn thận, không cho nàng ta thiếu một sợi tóc!”. “Vâng!”. Thị vệ sau lưng tiến lên, đem Châu Châu đi. Nàng ta cười hả hê, ánh mắt thắng lợi nhìn về phía Phong Linh. “Phong Tam Nương, cảm giác khi biết mạng của mình nằm trong tay người khác như thế nào? Ha ha………”. Phong Linh nhìn chằm chằm bóng lưng phách lối của Châu Châu hận nghiến răng, nàng chạy đến trước mặt Thần Hoàng, nói. “Ai cho ngươi xen vào việc người khác hả? Nàng ta đang gạt chúng ta! Trên đời này làm gì có loại độc kỳ quái như thế?”. Thần Hoàng meo mắt, ánh mắt tức giận khiến Phong Linh rùng mình. “Nếu là thật thì nàng tính sao?”. Phong Linh giật mình đứng đó, sắc mặt nàng thay đổi. Nàng biết bộ dạng của Dạ Tàn Nguyệt khi chắc chắn tất cả trong tay, không phải là cái người chỉ muốn náo loạn. Ngay cả hắn cũng có bộ dạng này thì ý là………. Phong Linh thận trọng hỏi. “Nàng ta nói thật?”. Thần Hoàng trừng mắt nhìn nàng. “Nàng thử nói xem”. “Oành”. Phong Linh chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu trống rỗng. Ông trời ơi, không cho người ta sống nữa sao? Đang êm đẹp thế này, nàng đâu có trêu chọc người nào đâu! Phong Linh vỗ ngực liên tục. “Xấu số thật, không ngờ nữ nhân này lại độc ác như vậy! Nếu một ngày nào đó nàng ta không vui treo ngược đầu lên thì ta đi tìm ai nói lý lẽ đây?”. Bảo Bảo lắc đầu một cái, kéo ống tay áo Thần Hoàng. “Nhất định là thúc có biện pháp đúng không?”. Chân mày Thần Hoàng chau lại, sau đó ngồi xổm xuống, xoa cái đầu nhỏ nhắn. “Yên tâm, tai họa do trời, nương con không chết được”. “Thật sao? Thúc bảo đảm chứ?”. “Ừ, ta bảo đảm”. Cuối cùng Bảo Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nhìn Phong Linh đang lẩm nhẩm N lý do và giả thiết Châu Châu tự sát thế nào. “Nương ngốc như vậy, không có người chăm sóc không được”. Thần Hoàng sợ run lên, lông mu rủ xuống, bàn tay lại đặt lên đầu Bảo Bảo. “Tiểu tử, con làm rất khá. Bây giờ đến lượt ta”. Bảo Bảo nhún vai. “Phải xem biểu hiện của thúc sao đã”. Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng an ủi Phong Linh, Hồng Ngọc nhíu mày, một mình ra cửa. Một mình nàng ngồi ngoài cửa lớn, một thân đỏ tươi làm nàng nổi bật. Nàng móc ra từ trong ngực một khối ngọc bài tương tự như dây chuyền, loay hoay trong lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua chữ “Tiếu” khắc trên mặt khối ngọc bài, trong mắt dần ướt át. “Này, làm sao ngươi lại ngồi đây thế?”. Trên đỉnh đầu đột nhiên có một giọng nói không vui. Hồng Ngọc quay mặt điều chỉnh tâm tình, ngẩng đầu nhìn hắn. “Ta ngồi đâu là chuyện của ta, ngươi quản được à?”. “Ai cho phép ngươi lớn mật vậy?”. Dạ Dập Tuyên bĩu môi. “Cảnh báo ngươi, sau hôn lễ ngươi tốt nhất nên thu lại bản lĩnh, nếu chọc bổn vương mất hứng thì bổn vương sẽ dùng gia pháp hầu hạ ngươi!”. Hồng Ngọc lắc đầu, nhìn hắn như nhìn kẻ điên, đứng dậy. Ánh mắt nhìn Dạ Vô Hàm đang xuống ngựa, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Hàm Vương, Tam Nương xảy ra chuyện rồi”. Dạ Vô Hàm hơi chậm lại, sau đó không nói hai lời chạy thẳng vào đại sảnh khách điếm. Dạ Dập Tuyên khẩn trương lay lay bả vai của nàng, vội hỏi. “Gặp chuyện không may? Thế nào? Tam Nương sao rồi?”. Hồng Ngọc đẩy tay hắn ra, nghi ngờ ngó hắn. “Hình như ngươi rất quan tâm Tam Nương”. Dạ Dập Tuyên như ý thức được cái gì, xoay người. “Nàng là nữ nhân mà Vương huynh thích, lại là tẩu tử của ta, đương nhiên là ta phải quan tâm rồi”. “Thật sao?”. Hồng Ngọc nhếch mày, đôi mắt trong trẻo làm người ta không dám nhìn thẳng. “Không tin thì thôi, tự ta vào nhìn!”. Dạ Dập Tuyên có vẻ nhếch nhác đi vào. Khóe miệng Hồng Ngọc nở nụ cười, xem ra kế hoạch báo thù trước kia không dùng được rồi, suy nghĩ của người này không hề ở trên người Quan Dư Tinh! “Tam Nương!”. Dạ Vô Hàm bước nhanh vào, Phong Linh giống như thú mắc bẫy, đi qua đi lại, vừa nhìn thấy hắn, nàng uất ức nhào vào ngực hắn. “Vô Hàm, ta sắp chết rồi……….”. “Ngươi nói cái gì?!”. Dạ Vô Hàm kinh hãi, kéo nàng qua, vội hỏi. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”. Lúc này, Phi Ưng tiến lên, quỳ xuống đất. “Vương gia, thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, nguyện lấy cái chết tạ tội!”