“Ta mới không có!”. Phong Linh chỉ hận không thể đứng lên tố cáo tất cả những tội ác của hắn, nói rằng hắn chỉ đang giả ngu mà thôi trên thực tế hắn là thủ lĩnh hắc đạo nổi danh giang hồ. Thần Hoàng không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, nói nhỏ vào tai nàng, “Nàng muốn hắn ta tức sùi bọt mép vì hồng nhan à? Vậy thì cứ ngồi than oan uổng mấy giờ nữa đi”. “Ngươi ――”. Phong Linh giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng vội vàng nhìn về phía Dạ Vô Hàm, người đó lại không phản ứng nhiều nhưng gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng đã kết thành băng, nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng. “Khụ..........”. Dạ Hồng Thiên ho nhẹ mấy cái như cảnh cáo, nói. “Ngày 12 tháng này là ngày tốt, làm vào ngày đó đi”. “Ha ha, cảm ơn phụ hoàng”. Thần Hoàng cười tủm tỉm kéo Phong Linh ngồi xuống. “Chúc mừng thái tử, chúc mừng thái tử”. Ở dưới vang lên tiếng chúc mừng. “Phụ hoàng”. Đột nhiên Dạ Vô Hàm đứng lên, Phong Linh cảm thấy căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn. “Chân của nhi thần vẫn bị thương không hoạt động linh hoạt được, nhi thần muốn nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian cho nên chiến loạn ở Tây Vực nhi thần không thể quản được. Về chuyện tu bổ kênh mương và đê điều phụ hoàng cũng giao cho người khác đi. Nhi thần chỉ muốn nói một câu, quốc khố không đủ, nếu như làm chậm vụ xuân thì chiến sự bên kia chúng ta cũng sẽ bị chặn lại. Vẫn mong phụ hoàng tìm một lương thần đốc thúc chuyện này”. Nhất thời trên đại điện yên tĩnh, trước mặt mọi người mà Hàm Vương rũ bỏ trách nhiệm, rõ ràng là tạo vấn đề khó khăn cho Hoàng đế, cả ngày lẫn đêm ông ấy đều nghe giảng đạo, đã bao lâu rồi ông ấy không để ý đến vấn đề triều chính? Đâu biết được ở đâu đào kênh, đê ở đâu phải tu bổ? Phong Linh khẩn trương nhìn hắn, nàng biết người này đang cực kỳ tức giận, vứt hết trọng trách của mình đi. Thần Hoàng khẽ khép mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười, nhìn hắn rất quỷ quyệt nhưng lại rất mê người. Hắn nhẹ nhàng nhướn mày, ngước mắt lên và vẫy vẫy tay với Bảo Bảo. Bảo Bảo ngồi bên cạnh Dạ Hồng Thiên đã không chịu được, vội vàng thừa dịp mọi người đều đang nhìn Dạ Vô Hàm thì lặng lẽ đi xuống ngồi bên cạnh Thần Hoàng. “Tiểu tử, nếu như làm minh chủ võ lâm mà không biết võ công thì sẽ không có ai phục cháu đâu”. Đây chính là điều mà Bảo Bảo lo lắng nhất, nó nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, “Vậy thì cháu phải làm gì bây giờ? Bây giờ cháu bận rộn như vậy làm sao có thời gian để bế quan tu luyện chứ?”. Hắn gõ đầu thằng bé một cái. “Cháu là đứa trẻ thành tình à? Còn bế quan tu luyện nữa”. Nói xong, hắn móc trên người một ống trúc nhỏ, ném cho Bảo Bảo. “Đây là tuyệt học cả đời mà sư phụ ta để lại, cái này cho cháu”. “Thật? Thật là thúc cho cháu? Có thật không?”. Bảo Bảo hưng phấn, nếu không phải bây giờ không phải lúc thì nó đã nhảy dựng lên hét to rồi. Nhưng mà nó tỉnh táo lại, nghi ngờ nhìn Thần Hoàng. “Thúc có điều kiện, phải không?”. Thần Hoàng tán thưởng vỗ vỗ nó. “Có một việc nhỏ mà ta muốn cháu làm”. Hai người thì thầm to nhỏ một hồi, sắc mặt Bảo Bảo biến hóa rất nhiều, cuối cùng nó nhìn đồ trong tay nó, cắn răng một cái, gật đầu. “Đồng ý!”. Phong Linh ngồi bên cạnh, căng tai lên nghe nhưng vẫn không nghe được gì. “Hai người đang nói gì thế? Bảo Bảo?”. “Nương, việc của nam nhân, nữ nhân không được nói vào”. “Tiểu tử thối!”. Dạ Hoằng Thiên ngồi đó không nói gì, ông nheo mắt nhìn Dạ Vô Hàm. Dạ Vô Hàm vẫn quyết tâm, chắp tay. “Mong rằng phụ hoàng sẽ thành toàn”. Thấy phụ hoàng vẫn nhìn chằm chằm mình thì hắn mỉm cười. “Nếu không thì phụ hoàng có thể giao những việc này cho Cảnh Vương thúc. Ngài ấy đã phụ tá triều chính nhiều năm, nhi thần tin tưởng rằng Vương thúc sẽ xử lý mọi việc thỏa đáng”. Mọi người giật mình, ai chẳng biết Cảnh Vương và Hàm Vương là hai người đối đầu, bây giờ Hàm Vương không muốn quản chuyện gì nữa mà còn tiến cử đối thủ tiếp quản? Chẳng lẽ hắn không hiểu quền lực của Cảnh Vương càng lớn thì càng dễ.......... Bằng lương tâm thì bọn họ là người gió chiều nào theo chiều đó nhưng mà trong đáy lòng bọn họ vẫn hi vọng người thắng cuối cùng là Hàm Vương. Sắc mặt Dạ Hoằng Thiên dần trở nên khó coi, Diêu Ngọc bên cạnh lại hồi hộp. “Hoàng thượng, thực sự là vết thương của Hàm Vương không hề nhẹ đâu, để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, những việc ở bên cương Tây Vực hay đê điều cứ giao cho Cảnh Vương là được rồi”. Dạ Mặc Cảnh lại không hề vui mừng như vậy, hắn trừng mắt nhìn Diêu Ngọc ý bảo nàng không cần nói giúp hắn. Hắn sẽ không ngu đến mức tin tưởng Dạ Vô Hàm thật sự muốn lui về nghỉ ngơi, không biết tên này đang có âm mưu gì! Hắn nghĩ là hắn ta đang lợi dụng để chờ thời cơ hành động! Hơn nữa chuyện đánh giặc không phải là thế mạnh của hắn, còn việc tu bổ đê điều, hắn ta chưa từng tiếp nhận qua mà ném toàn bộ cho hắn, nếu như xử lý không cẩn thận sẽ biến khéo thành vụng, hắn sẽ là người bị chỉ trích. Chiêu này của Dạ Vô Hàm thật ngoan độc! Lại có thể một tay đập nồi một tay dìm thuyền làm cho hắn trở tay không kịp! Hắn cũng không ngồi yên nữa mà đứng dậy, “Hoàng thượng, thương thế của Hàm Vương như vậy tất nhiên là cần thời gian tĩnh dưỡng nhưng triều đình chúng ta không thể thiếu hụt nhân tài như vậy cho nên thần đệ đề nghị Vương huynh chuẩn cho Hàm Vương được nghỉ ngơi tại phủ và nghị sự cũng ở phủ, không cần thiết phải vào triều như vậy sẽ không ảnh hưởng đến Hàm Vương dưỡng thương, cũng không trở ngại công việc triều chính. Ý hoàng thượng thế nào?”. Hắn nghĩ trong lòng, chờ đến khi Dạ Vô Hàm giải quyết xong những vấn đề khó thì hắn nhảy vào cũng không muộn. Dạ Hoằng Thiên gật đầu, vừa định nói thì Dạ Vô Hàm lại đứng lên. “Đa tạ ý tốt của Cảnh Vương thúc, nhưng mà cháu không thích công và tư lẫn lộn”. Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười. “Phụ hoàng, ngài nói thế nào?”. Rõ ràng là tạo áp lực cho Dạ Hoằng Thiên, vẻ mặt ông rất căng thẳng. Đúng lúc này một giọng nói non nớt vang lên. “Hoàng gia gia, không phải là mang binh đánh giặc thôi sao, con cũng làm được”. Một câu nói kích thích tất cả mọi người. “Bảo Bảo!!”. Phong Linh vội nhào tới che miệng của con, nói với mọi người xung quanh đang kinh ngạc và khiếp sợ. “Chỉ là lời nói lung tung của đứa bé, xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục đi”. Dạ Vô Hàm nhíu mày, ánh mắt nhìn vào Thần Hoàng, Thần Hoàng nở một nụ cười khát máu, bộ dạng như đang bày mưu tính kế, khiến Dạ Vô Hàm có thể khẳng định được suy nghĩ của mình. Diêu Ngọc quát lên trước tiên. “Phong Tam Nương, ngươi quản giáo con trai ngươi kiểu gì thế hả? Lời nói không biết trời cao đất dày này cũng dám nói? Là do thường ngày ngươi làm mẹ cũng quá cuồng vọng tự đại phải không? Thật là thượng bất chính hạ tất loạn (= trên mà bậy bạ thì dưới sẽ loạn)!”. Dạ Hoằng Thiên xoay người nhìn Bảo Bảo, ánh mắt lại di chuyển nhìn Thần Hoàng, sau đó ông lại hỏi. “Thần nhi, con còn nhỏ như vậy có chắc chắn không?”. Bảo Bảo ngăn bàn tay của nương nó. “Tất nhiên!”. Phong Linh cũng đã có ý nghĩ muốn chết rồi, nàng thật xấu số mà, tiểu tử này sinh ra là để làm nàng tức chết. Không ngờ Dạ Hoằng Thiên gật đầu một cái, “Được rồi, trẫm chính thức phong con là Hoàng trưởng tôn, từ bây giờ con sẽ tiếp nhận công vụ của Hàm Vương thúc thúc”. Từ đầu đến cuối ánh mắt Dạ Vô Hàm đều dừng trên người Thần Hoàng, mặc kệ Hoàng thượng ra quyết định thế nào hình như đều không ngoài ý nghĩ của hắn. “Cái gì?”. Mọi người cả kinh, vội vàng quỳ xuống nói. “Hoàng thượng, quốc sự chẳng lẽ là trò đùa sao, chuyện này vạn lần không thể, mong rằng hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”. Diêu Ngọc cũng gấp gáp. “Hoàng thượng, nó chỉ là một đứa bé, nó biết cái gì mà có thể xử lý những việc quốc gia đại sự quan trọng như vậy?”. Phong Linh thật thà sờ sờ cổ, đầu ơi đầu, không lâu nữa chúng ta sẽ phải tách ra rồi, ta thật không nỡ rời xa ngươi………..