Trong phòng giam, cửa phòng rộng mở, bọn thị vệ ra ra vào vào. Quản gia đứng ngoài cửa thỉnh thoảng chỉ huy: “Đặt giường sát bên tường, trên đất cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.... A, ta nói ngươi đó, ghế quý phi phải đăt ở trung gian, đặt bên cạnh cái bàn vuông, đúng... Cửa sổ bên kia toàn bộ mở ra để thông gió, còn nữa, mang hoa lên... Được, không tệ, cứ như vậy đi”. Phong Linh nhàn nhã ngồi góc tường, đặt trên bàn là những đồ ăn vặt mà nàng thích. Nàng bỏ một viên ô mai vào miệng, nhìn đứa nhỏ bên cạnh nói: “Sau đó thì sao? Hắn vẫn không chịu thả ta?”. Bảo Bảo ngồi ôm hai vai, hờn dỗi: “Hắn nói chưa đủ chứng cớ, nương vẫn phải ở đây vài ngày”. “Phi!”. Phong Linh tức giận, “Hắn ta lá cái đồ vịt chết còn cứng mỏ! Hắn biết mình sai lầm nhưng mà không nhận! Con trai, đi đốt phủ của hắn!”. Nàng vừa nói ra thì cả phòng giam im lặng. Phong Linh phản ứng kịp, vội vàng cười nói: “Không có việc gì, ta nói đùa thôi”. Mọi người tiếp tục làm việc của mình. Phong Linh chuyển nét mặt, tức giận nói: “Nương nghĩ là hắn muốn gây sự, khi dễ trên ta không có ai phải không?”. Bảo Bảo nhìn một vòng xung quanh, một phòng giam đơn sơ ẩm ướt trước đây đã bố trí thành một gian phòng ấm áp. Giường, tủ, bàn ghế, tất cả đều mới. Ngồi tù mà còn được như vậy, đúng là không biết còn làm những gì mới đủ. Dạ Vô Hàm làm nhiều như vậy có thể thấy được là hắn hối hận, muốn làm vui lòng nương. Đáng tiếc, đã muộn! Đừng nói là nương nó, cửa ải của Bảo gia cũng đừng nghĩ đến qua! “Dạ Vô Hàm không muốn nương bỏ đi chăng!”. Thình lình nó nói một câu, dọa Phong Linh giật mình: “Cho nên hắn giam ta trong này?”. Bảo Bảo nhún vai một cái: “Người ta là Vương gia, quyết giữ theo ý mình không cần có lý do”. Phong Linh mím môi cắn răng nghiến lợi nói: “Con trai, con phải báo thù thay nương! Nương của con đã không thể tái xuất giang hồ, con phải thay ta trừng trị Châu Châu! Mẹ, dám vu hãm ta, không hỏi thăm một chút xem Phong Tam Nương ta từng lăn lộn chỗ nào! Đúng rồi, còn cả Dạ Vô Hàm có mắt không tròng, có não không hạch, không thể để cho hắn ta thoải mái!”. Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn nương nó: “Nương, người có cần ngây thơ như thế không?”. “Ngây thơ?”. Hai tay Phong Linh chống nạnh, trừng mắt nói. “Ngây thơ chỗ nào? Có ân không thể không báo, có thù oán không thể không trả, tại sao làm người có thể không có nguyên tắc?”. “Được, được, được”, vì để cho nương vui, Bảo Bảo cau mày đồng ý. Sau khi phòng giam được dọn dẹp sạch sẽ, Bảo Bảo cũng yên tâm đi ra với quản gia. Ít nhất, nương nó ở đây rất tốt, được ăn ngon, ngủ tốt. Còn những chuyện phiền lòng kìa, không cần phải để cho nương biết. Trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, Phong Linh rất không quen nằm trên giường, mở hai mắt nhìn trời. Dạ Vô Hàm làm những thứ này, không phải là nàng không biết hắn muốn làm gì. Nhưng mà những nhục nhã đêm đó hắn mang lại, làm sao có thể nói quên là quên? Nàng lớn như vậy còn chưa chịu nhục như vậy đâu! “Chậc chậc chậc, Hàm Vương thật là có tâm”. Nghe thấy âm thanh mềm mại, mí mắt Phong Linh cũng không mở ra nói gì đến hỏi câu hỏi không có dinh dưỡng “Ngươi vào bằng cách nào?”. Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa tù, đánh giá gian phòng giam hào hoa, nụ cười phong hoa tuyệt thế, đi tới đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, đá lông nheo với nàng: “Chúc mừng ngươi, rốt cuộc cũng thoát khỏi hiềm nghi giết người”. “Có cái gì tốt mà chúc mừng, ta vẫn bị giam ở đây”. “Ha ha, mặc dù đây là phòng giam nhưng cũng là nơi an toàn nhất”. Phong Linh ngẩn ra, ngồi dậy hỏi: “Có ý gì?”. Nguyệt Nguyệt khép hờ mắt, lông mi rủ xuống, che mất tầm mắt: “Ngươi ấy, cứ làm một nữ nhân ngốc thì tốt hơn, ngươi biết nhiều sẽ không có gì tốt”. Phong Linh nghe lời này thì không đồng ý: “Này, thế ta cứ mắt nhắm mắt mở mà ngủ à? Chuyện người khác, ta không xen vào cũng chẳng có hứng thú xen vào. Nhưng chuyện liên quan đến ta, tại sao ta không được hỏi? Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi”. “Đáng ghét, làm gì mà dữ dằn với người ta vậy?”. “Ghê~”, Phong Linh xoa xoa cánh tay, ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy cùi chỏ chọc chọc: “Được rồi, được rồi, ta biết ngươi là một người tin tức linh thông, mau nói đi, ngoan~”. “Cũng biết dụ dỗ người ta”, Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng nghiêng mắt nhìn nàng một cái, sau đó không để ý nói: “Ngươi biết Diêu hoàng hậu chứ?”. “Ừ”, nhắc đến nàng ta, khuôn mặt Phong Linh hiện lên vẻ khinh thường, “Không biết cái vị hoàng hậu nương nương này nghĩ như thế nào, ta không thù không oán với nàng ta, làm gì mà cứ mang thù với ta?”. “Những cái khác ngươi không nên biết quá nhiều”, Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng tựa vào ngực nàng, ngáp một cái nói tiếp, “Nữ nhân này là kẻ điên, có sức ghen rất lớn, phàm là nữ nhân tiếp xúc với Dạ Mặc Cảnh, ai cũng không thể thoát được, huống chi là ngươi. Ngươi bớt tiếp xúc với con hồ ly đó đi! Không đúng, mà là không được tiếp xúc! Cho nên, đây là lí do tại sao đến bây giờ Dạ Mặc Cảnh vẫn không lấy vợ!”. “A, không phải bởi vì sức khỏe của hắn không tốt sao?”. “Nam nhân chỉ cần có thể sinh hoạt vợ chồng, sẽ không sợ hắn nghĩ ‘làm’”. Phong Linh cảm thấy kì quái, “Ta mới gặp Dạ Mặc Cảnh có một lần thôi, nàng có ghen đi chăng nữa, cũng không thể động tới ta được nữa chứ”. Nguyệt Nguyệt liếc nhìn nàng: “Có thể là ngươi không gặp nhưng con trai ngươi thì có”. Đột nhiên Phong Linh nhớ ra, vì giúp nàng mà tiểu tử kia đã nhờ sự giúp đỡ của hai vị Vương gia. Nếu Diêu hoàng hậu biết Dạ Mặc Cảnh đến đây vì nói giúp nàng, không tức giận mới lạ! “Xì” cười một tiếng vui vẻ. Nguyệt Nguyệt ngồi dậy, sắc mặt khó coi: “Mặt mũi của ngươi đúng là lớn quá, có thể để cho hai vị Vương gia đến giúp đỡ”. Phong Linh nghe thấy trong lời nói của nàng ta có mùi chua chua, liếc xéo một cái: “Thì sao, ngươi hi vọng ta chết phải không?”. “Hừ, Dạ Vô Hàm sẽ không giết ngươi”. “Thôi đi, cái đồ xấu xa đó, hắn so với giết người còn ghê tởm hơn!”. Nhắc tới hắn ta, Phong Linh lại nổi giận. Nguyệt Nguyệt nhíu mày, đứng lên, “Cái nữ nhân không nghe lời này, ta đã nói không muốn cho ngươi nhớ tới hắn ta mà!”. Phong Linh sửng sốt, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi tức giận cái gì thế?”. “Dạ Vô Hàm kia có cái gì tốt? Tốt đến nỗi để ngươi nhớ mãi không quên?”. Lúc này ánh mắt của nàng ta không câu hồn giống như bình thường, mà mơ hồ phát ra một loại ánh sáng như dã thú, giống như hận không thể cắn đứt cái cổ của nàng. “Wey, wey, wey”, Phong Linh đứng lên, một tay chống nạnh, một tay chọt chọt vào ngực nàng ta, “Đủ chưa, tự nhiên thì nổi giận, ta trêu chọc ngươi hay chọc giận ngươi rồi hả? Ngươi muốn gả cho Dạ Vô Hàm là một chuyện, ngươi phải làm rõ xem tình địch của ngươi là ai chứ, rõ ràng là Châu Châu, đâu phải là ta?”. Nguyệt Nguyệt nheo mắt lại, ôm lấy vai của nàng, nét mặt có vài phần dữ tợn: “Phong Tam Nương, ngươi nghe cho rõ đây, ta, con mẹ nó, không thích Dạ Vô Hàm”. Nói xong, sập cửa đi ra ngoài. Phong Linh sợ ngây người, duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích. Nàng nàng nàng…. Nàng cúi đầu, nhìn ngón tay của mình còn lưu lại cảm xúc vừa rồi. Nàng ta…. Không có ngực?!