Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 77 : Trị thương
Phong Vô Uyên thích yên tĩnh, tất cả mọi người trong Phượng lâu đều biết, cho nên mỗi khi hắn xử lý xong sự vụ, liền thích đến thư phòng đọc sách, không ai dám quấy rầy hắn, bất quá từ sau khi Đoan Mộc Ngưng xuất hiện, y lại chính là ngoại lệ.
Mỗi khi Phong Vô Uyên không xử lý sự vụ, đều dành toàn bộ thời gian cho đứa bé kia, mà nhóc con hiếu động Đoan Mộc Ngưng thích nhất chính là lôi kéo Phong Vô Uyên đi dạo quanh Phượng lâu, hoặc là tìm chỗ nào đó trốn, đi nghe trộm người ta tám chuyện, còn mình thì ở phía sau cười đến vui vẻ, khiến cho Phong Vô Uyên cũng bị lây nhiễm theo.
Hôm nay thật khó có được vẻ yên tĩnh như hiện tại, vừa mới ngồi vào bàn, còn chưa cầm được quyển sách lên, đáy lòng Phong Vô Uyên đột nhiên dấy lên cảm giác bất an.
“Hắc Y.”
Thân ảnh thon dài nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Phong Vô Uyên.
“Đem Ngưng Nhi trở về, nhanh.” Hồng mâu khẽ nhíu, Phong Vô Uyên hiếm khi lại lộ vẻ lo âu như vậy.
Ba năm trước, sau khi Đoan Mộc Ngưng trở thành thủ lĩnh “Tuyệt”, trở thành chủ tử Thiên Ki Các, phàm là ám vệ hay minh vệ Phượng điện đều bị Đoan Mộc Ngưng lần lượt điều đến địa phương dùng để thao luyệt sát thủ “Tuyệt” đặc huấn.
Sau khi trở lại Phượng điện, các vị ám vệ minh vệ đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, vô luận là vũ kỹ hay thuật pháp, đều tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, tính tình cũng thâm trầm hơn.
“Vâng.” Hắc Y lại nhoáng một cái biến mất.
Hắn là thành viên thứ nhất của nhóm đầu tiên nhận đợt đặc huấn do Phong Vô Uyên an bài.
Sau khi Hắc Y rời đi, Phong Vô Uyên càng nôn nóng bất an, Điện Vũ bưng trà vào liền nhìn Phong Vô Uyên cau mày đi tới đi lui.
“Phượng Quân?” Thân là cận vệ của Phong Vô Uyên, Điện Vũ là người duy nhất có thể tùy ý đi theo bên người Phong Vô Uyên.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phượng Quân lo lắng như thế, là do tiểu công tử sao…. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Điện Vũ chính là đứa nhỏ xinh đẹp kia.
Ai biết Phong Vô Uyên còn chưa kịp nói, bên ngoài Phượng điện đã nổi lên từng trận hô to sợ hãi.
“Có người lẻn vào điện các của Cung trưởng lão!!”
“Người mau tới! Bắt thích khách!!”
Bên ngoài là một mảnh hỗn loạn, lòng vẫn còn tràn đầy lo lắng, Phong Vô Uyên cho dù có kiên nhẫn đến mức nào đi nữa cũng đã tiêu tán hết, nhanh chân bước ngoài.
Nào biết mới vừa ra khỏi thư phòng, Hắc Y đã ôm đứa nhỏ quay trở về.
Chỉ là…..
“Ngưng Nhi.” Nhìn thấy đứa nhỏ cuộn mình trong lòng Hắc Y, gương mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu, trên mặt đổ đầy mồ hôi, Phong Vô Uyên bất chấp việc hắn không thích đụng chạm người khác, bước nhanh đến trước mặ Hắc Y đưa tay tiếp nhận đứa nhỏ đang suy yếu kia.
“Vô….. Vô Uyên…..” Đoan Mộc Ngưng hiện tại đã muốn ngất vì mất máu quá nhiều.
Nhưng y biết hiện tại y không thể té xỉu, nếu không nam nhân áo đỏ tóc đỏ đang ôm y sẽ không thể tự chủ bản thân được.
“Ai…. Ai làm ngươi bị thương.” Nháy mắt, hồng mâu Phong Vô Uyên xuất hiện sát ý.
“Ta đi kêu dược sư.” Điện Vũ ở một nhìn thấy liền lập tức đi ra ngoài.
“Đừng….” Vươn tay túm lấy ống tay áo màu xanh đang bay phất phơ: “Không thể đi… Không thể để cho người khác biết ta bị thương…..”
“Vì sao!!?” Điện Vũ kinh hãi, bởi vì hắn đã nhìn thấy chuôi đoản đao đang cắm trên lưng Đoan Mộc Ngưng, không ngừng chảy máu, vạt áo của Phong Vô Uyên cũng đã bị máu của Đoan Mộc Ngưng nhuộm thành màu đỏ sậm.
“Lẻn vào….. điện các….. của Cung trưởng lão….. là ta…..” Đưa tay cầm lấy Trí Não trước ngực: “Ta ở…. Trong thư phòng Cung trưởng lão…. Phát hiện…. vài thứ…. Sau đó….. Cung trưởng lão về tới….. Ta đào tẩu ra ngoài…. Mới bị….. ông gây thương tích….. Ở trong này….. Trong này có vài thứ….. Liên quan đến Cung trưởng lão…. Hùng cục cưng sẽ….. nói cho Vô Uyên…….”
Giờ phút này, Hùng cục cưng đã khóc đến cực kỳ thương tâm rồi.
“Vô Uyên….” Đưa tay túm chặt lấy tóc Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng đột ngột thở gấp.
“Đây, ta ở đây, Ngưng Nhi đừng nói nữa.” Hắn chưa bao giờ chịu qua cảm giác sợ hãi như vậy: “Trị thương trước đã.”
“Không…. Vô Uyên, ngươi đáp ứng Ngưng Nhi…. Phải bình tĩnh….” Y biết nam nhân này nhìn thấy y bị thương đã hoàn toàn mất đi lý trí ngày thường.
“Ta đáp ứng, ta đáp ứng, chỉ cần là Ngưng Nhi nói, ta đều đáp ứng, trị thương trước được không?” Ôm đứa nhỏ vào lòng, Phong Vô Uyên đi vào bên trong.
Hắc Y và Điện Vũ nhìn nhau một cái, sau đó một bước vào bên trong theo Phong Vô Uyên, một lại biến mất.
“Lấy nước ấm, khăn, kéo, trước đem đoản đao sau lưng Ngưng Nhi rút ra đã.” Ôm đứa nhỏ vẫn cố giữ tĩnh táo trong lòng, Phong Vô Uyên lập tức nói, đồng thời không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Bốn bề vắng lặng, nhưng rất nhanh liền có người bưng nước ấm, khăn cùng một ít dược tề cầm máu.
“Phượng Quân, ngài ôm tiểu công tử, ta đến rút đao.” Điện Vũ nhận kéo từ tay Tử Y, nói: “Cho tiểu công tử cắn khăn, nếu không….”
“Không cần.” Ôm đứa nhỏ trong lòng, Phong Vô Uyên cúi đầu nhìn đứa nhỏ khẽ nhắm mắt: “Ngưng Nhi, cắn vai ta, nếu không lúc rút đao….”
“Ân…..” Yếu ớt đáp lại, tay nắm chặt lấy tóc Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng mở miệng cắn lên vai hắn.
“Tiểu công tử, dược sư không thể tới, hiện tại chúng ta làm bước đầu chữa thương cho ngươi, lúc rút đao sẽ rất đau, nhưng ngươi nhất định phải nhịn xuống.” Điện Vũ dùng kéo cắt y phục Đoan Mộc Ngưng.
Nhìn thấy cây đoản đao cắm sau trên vai bé nhỏ, máu chảy không ngừng, nhìn thấy mà ghê người.
Đoan Mộc Ngưng cắn vai Phong Vô Uyên, khẽ gật gật đầu.
Y biết phải rút đoản đao ra mới có thể cầm máu, hơn nữa lúc rút đao phải cố mà giữ tỉnh táo.
“Ta rút đây.” Tay dính đầy máu của Đoan Mộc Ngưng, Điện Vũ nắm lấy chuôi đoản đao.
Hít sâu một hơi, kéo mạnh một cái, máu tươi nháy mắt phọt ra.
“Ngô….” Đoản đao bị rút ra, Đoan Mộc Ngưng hét lên một tiếng, bả vai Phong Vô Uyên bị y cắn đến chảy máu, đủ để thấy đứa nhỏ phải chịu thống khổ đến cỡ nào.
Đau đớn kịch liệt làm cho ý thức mơ hồ, miệng cắn bả vai Phong Vô Uyên dần dần buôn lỏng, sau đó ngất xỉu trong lòng Phong Vô Uyên.
Nhìn đứa nhỏ đau ngất ở trong lòng, Phong Vô Uyên tuy tràn đầy lo lắng, nhưng biết rõ vết thương trên lưng cần phải xử lý ngay lập tức, liền lấy khăn đã được Tử Y ngâm qua nước ấm, lau máu trên người Đoan Mộc Ngưng.
Điện Vũ vừa rút thanh đoản đao ra lập tức vứt qua một bên, lấy thuốc bột cầm máu tự tay Lục Lân Phi điều chế rắc lên vết thương ghê người kia.
Lục Lân Phi không hổ là Quỷ Dược Sư khiến người ta vừa yêu vừa sợ, trừ bỏ việc chế ra các loại độc kinh khủng ra, chế dược tề cũng rất lợi hại, thuốc bột vừa rắc lên vết thương, rất nhanh đã tạo thành một tầng lá mỏng, ngăn trở máu tươi tiếp tục chảy ra.
Phong Vô Uyên rửa sạch vết máu trên người Đoan Mộc Ngưng xong, lại thay y băng bó miệng vết thương lại, thay đổi một bộ y phục mới, Hắc Y lại xuất hiện.
“Chủ tử, đây là dược ta lấy từ chỗ dược sư, y nói tiểu công tử mất máu quá độ, bảo ngài đem thứ này cho tiểu tử uống cùng với nước, có thể giảm đau.” Hắc Y quỳ trên mặt đất, hai tay dâng lên một cái hộp gấm.
“Ân.” Đưa tay cầm lấy hộp gấm, Phong Vô Uyên bắt đầu rót nước: “Tình huống bên ngoài ra sao rồi?”
“Cung trưởng lão vẫn còn sai người tìm kiếm kẻ đột nhập, nhưng cho tới bây giờ cũng không thu hoạch được gì, giống như tiểu công tử đã nói, ông ta không biết kẻ đó là tiểu công tử.” Hắc Y nhíu nhíu mày.
Ba năm trước, ám vệ bọn họ đã chia thành từng nhóm đến Hắc Phong Sơn tu luyện, cho đến nay chỉ còn hai nhóm vẫn chưa được phép trở lại, cho nên số lượng ám vệ trong Phượng điện không hề ít.
“Ông ta có nói nguyên nhân vì sao?” Khuấy dược xong, Phong Vô Uyên nhìn đứa nhỏ đang hôn mê nằm trên giường, tự mình uống dược, sau đó cúi người đem toàn bộ dược trong miệng truyền qua miệng Đoan Mộc Ngưng, nhưng ánh mắt sắc bén lại dừng ngay tại Trí Não vẫn còn đặt trước ngực đứa nhỏ.
“Ông ta chỉ nói không có vật phẩm nào bị mất trộm.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi ẩn thân giám sát toàn hành động của Cung trưởng lão.” Ánh mắt lóe sáng.
Nếu Ngưng Nhi nói không được đả động ông ta, vậy thì không đả động, dám thương tổn bảo bối của hắn, hắn nhất định sẽ trả gấp mươi lần, cho dù ông ta có là trưởng lão Phượng tộc—
“Vâng.” Hắn Y lĩnh mệnh, lại biến mất.
Hắc Y rời đi, Điện Vũ đã quay trở lại với bộ y phục khác.
“Phượng Quân, sự tình đã được sắp xếp thỏa đáng.”
Nguyên lại bởi vì tình hình còn hỗn loạn, cho nên sau khi xử lý thương thế cho Đoan Mộc Ngưng, Điện Vũ liền lập tức đi thay y phục sau đó xem xét tình huống, làm ra vài cái bộ dáng để cho Cung trưởng lão không hoài nghi tình hình ở Phượng điện.
“Ân.”
“Chủ tử, ngài trước thay quần áo đi, trên người dính đầy máu của tiểu công tử, nếu bị người khác thấy, sẽ rất khó giải thích.” Tử Y cầm một bộ hồng bào đi tới, quỳ xuống.
“Ân, Tử Y từ hôm nay trở đi, ngươi tiếp nhận công việc của Hắc Y, phụ trách an toàn toàn bộ Phượng điện.” Ngụ ý muốn hắn trở thành ám vệ, nấp trong bóng tối.
“Tử Y hiểu.” Vốn từng là ám vệ, cho nên hiện tại Tử Y đối với mệnh lệnh của Phong Vô Uyên không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
“Điện Vũ, chờ mọi việc bình tĩnh trở lại, ngươi nghĩ biện pháp đem Lục Lân Phi lại đây một chuyến.”
Tuy vết thương của vật nhỏ đã được băng bó, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
“Vâng.”
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc đứa nhỏ, ánh mắt Phong Vô Uyên bình tĩnh đến dọa người.
Cung trưởng lão — bản quân đang chờ ngươi sẽ diễn kịch gì cho bản quân xem.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
145 chương
14 chương
93 chương
167 chương
52 chương