Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 143 : Rời đi
Màn hình máy tính không ngừng chớp nháy những số liệu khiến người ta xem xong vẫn không thể hiểu gì. Những ngón tay gầy gầy lướt nhanh trên bàn phím, ấn nút Enter, màn hình trở nên tối đen, rất nhanh lại xuất một cơn lốc xoáy phát ra hồng quang, trên mắt xoáy xuất hiện một TextBox nhấp nháy số liệu.
“Hộc….” Nhìn thành quả lao động trong nhiều ngày liền của mình, Đoan Mộc Ngưng thở hắt một cái, đưa tay tháo mắt kính xuống, nhu nhu mắt.
“Tiểu chủ nhân vất vả rồi.” Hùng cục cưng xé rách tấm màn đen trên màn hình bước ra, vẫn là cái bộ dáng béo đô đô đáng yêu như trước.
“Hùng cục cưng cũng vất vả rồi, mấy ngày qua ngươi cũng không ngừng sửa sang lại số liệu mà.” Ngón tay ấn nút, căn phòng hôn ám nháy mắt sáng trưng.
“Tiểu chủ nhân, khi nào chúng ta xuất phát trở về đại lục Thiên Vực?” Hùng cục cưng lắc lắc mông tò mò hỏi.
“Ta và Vô Uyên đã ở đây nhiều ngày rồi, thời gian của hai thế giới lại không đồng nhất, không biết hiện tại ở đó đã muốn qua bao nhiêu năm rồi.” Đoan Mộc Ngưng nhíu nhíu mày: “Tuy luyến tiếc nơi này, nhưng cũng muốn nhanh chóng quay trở về, bởi vì ta và Vô Uyên thật sự rất lo cho Tiểu Niệm Niệm và những người khác.”
“Ân.” Hùng cục cưng khẽ gật đầu.
Trận chiến với Hổ tộc lần ấy, Hùng cục cưng cũng biết rõ.
Đột nhiên, dường như Hùng cục cưng nhớ đến cái gì đó, cái mặt béo dán dính lên màn hình: “Đúng rồi, tiểu chủ nhân, lần này trở về đại lục Thiên Vực, như vậy ngươi sẽ không trở lại đây nữa, có cần mang theo cái gì không?”
“Ha ha….. Người hiểu ta chỉ có mỗi Hùng cục cưng ngươi thôi!” Đoan Mộc Ngưng quyết tâm nói: “Lần này trở về ta nhất định phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt!”
Nhóc con hai mắt lóe sáng gõ gõ vài cái lên bàn phím, màn hình liền xuất hiện một bản vẽ.
Nhìn thứ xuất hiện trên màn hình, cái miệng nhỏ nhắn của Hùng cục cưng nháy mắt trương thành chữ ‘o’ hoa hoa lệ lệ.
“Tiểu chủ nhân, ngươi thật sự muốn đem theo thứ này đi cùng?” Xem ra, nó đến đại lục Thiên Vực phải phi thường phi thường chiếu cố a……
“Đương nhiên, có chúng nó trợ giúp, chúng ta sẽ có xác suất thành công cao hơn!!” Đoan Mộc Ngưng đắc ý dào dạt chống cằm.
“Thật là…..” Hùng cục cưng tuy thực bất đắc dĩ, nhưng vẫn hiểu rõ Đoan Mộc Ngưng có ý gì.
……
Hồng quang nóng cháy từ Hỏa chi linh ngưng tụ dần dần bắt đầu quấn quanh thân, lập lòe, lúc mãnh liệt khi lại mềm mại dịu dàng.
Thiên Phượng dựa nửa người vào sô pha, trong tay cầm một quyển tạp chí, ngẩng đầu nhìn Phong Vô Uyên ngồi xếp bằng ở đối diện, khóe miệng gợi lên tia cười thưởng thức.
“Thật sự là không thể tưởng tượng được ở dị thế kia, cư nhiên lại có đứa nhỏ có thiên phú cao như vậy, ngươi và Ngưng Nhi, thật sự là môn đăng hộ đối a.”
Tùy ý để Hỏa chi linh quấn quanh thân, Phong Vô Uyên chậm rãi mở mắt nhìn đôi mắt đen kia, bình tĩnh đạm mạc.
Sau khi quyết định cùng Đoan Mộc Ngưng trở về đại lục Thiên Vực, Đoan Mộc Ngưng liền vội vàng sửa sang lại lộ tuyến trở về, bởi vì toàn bộ linh lực của Phong Vô Uyên đều bị tiêu hao hết ở trận chiến Hổ tộc cho nên liền theo Thiên Phượng tu luyện tâm pháp.
Có lẽ bởi vì hắn có huyết mạch phượng hoàng, tuy không thể sử dụng tiên pháp giống như Thiên Phượng. Nhưng cũng có thể khôi phục được lực lượng chẳng những giống như lúc trước mà càng ngày càng cường đại hơn.
“Vài ngày này đã phiền Thiên Phượng thúc thúc dạy dỗ rồi.” Phong Vô Uyên thành tâm nói lời cảm tạ.
Nhìn dáng vẻ bề ngoài, Phong Vô Uyên như thế nào cũng cảm thấy bản thân mình trầm ổn hơn lại lớn tuổi hơn Thiên Phượng, nhưng thực ra, tuổi Thiên Phượng càng lớn hơn hắn.
Ban đầu gọi Thiên Phượng là “thúc thúc” dĩ nhiên là cảm thấy không được tự nhiên, bất quá hiện tại cũng đã quen rồi.
Cho nên nói, thói quen của con người rất là đáng sợ.
“Khách khí.” Bưng trà thơm uống một ngụm, Thiên Phượng ha ha cười khẽ: “Các ngươi cũng sắp đi rồi.”
“Phải.”
“Cho nên ngươi càng phải cường đại hơn nữa, như vậy mới có thể hảo hảo bảo hộ cho Tiểu Ngưng.” Phượng hoàng thích nghịch ngợm gây sự chỉ khi nói đến đứa con của mình, mới có thể lộ ra vẻ mặt sủng nịch cực kỳ.
“Vô Uyên hiểu, xin Thiên Phượng thúc thúc yên tâm, Ngưng Nhi đã vì ta bỏ qua mọi thứ, ta sẽ lấy đời đời kiếp kiếp của chính mình bồi thường cho y.” Phong Vô Uyên vốn là người trầm ổn, vì thế lời nói này không khác gì là lời thề của hắn.
“Ân.” Thiên Phượng khẽ gật đầu: “Cả hai ở thế giới khác nhau lại có thể yêu thương nhau cùng nhau ở một chỗ, coi như ngươi và Ngưng Nhi hữu duyên, trong lòng ta tuy rằng không muốn, nhưng đứa con đã lớn cũng sẽ có lựa chọn của chính mình.”
“Ta cũng hiểu.” Phượng Quân đại nhân hiếm khi lộ ra một tia cười thản nhiên ở trước mặt người khác.
Có lẽ bởi vì người này chính là người cha đã sinh ra Đoan Mộc Ngưng, lại có lẽ là vì người này là thần thú phượng hoàng duy nhất còn sống sót, cho nên cảm thấy huyết mạch tương thông đi.
Chính là nhớ tới huyết mạch này……
“Phải rồi, Phượng thúc thúc, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.” Nói đến đây, Phong Vô Uyên cúi đầu nhìn tay mình.
“Có vấn đề gì?”
“Bộ tộc Phượng hoàng có phải đều có được năng lực đặc biệt hay không, ví dụ như có thể đọc tâm tư của người chẳng hạn?” Phong Vô Uyên không gần người, là bởi vì năng lực đó.
“Phượng hoàng từ xưa đến nay đều có lực lượng rất cường đại, có thể nói chuyện cùng động vật, có thể tiên đoán hoặc đọc tâm vâng vâng…. Giống như Tiểu Ngưng của ta chỉ thể nói chuyện cùng động vật, bởi vì huyết thống của nó không đủ, cho nên chỉ có thể hiểu được một bộ phận động vật, ngươi lại có thể đọc thấu tâm tư của người, khả năng chính là ngươi được tổ tiên truyền thừa lại năng lực đó, chỉ là huyết thống quá xa, cho nên lực lượng truyền thừa không ổn định.” Thiên Phượng chậm rãi giải đáp.
“Thì ra là thế.”
……
Đã đến ngày trở về, sáng sớm, Đoan Mộc Ngưng đã lôi một cái thùng dụng cụ to đùng, bắt đầu đem toàn bộ đồ vật trong phòng ngủ nhét vào.
“Ngưng Nhi.” Phong Vô Uyên mặc một thân hồng bào vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy một đống đồ trong thùng dụng cụ muốn ứ tràn ra ngoài.
“Chờ ta một lát, để ta nhét đống đồ này vào đã.” Nói xong, lại đem một thứ không biết là cái gì nhét vào thùng.
“Đứa nhỏ ngốc, ta đâu có nói không cho ngươi chuẩn bị.” Phong Vô Uyên bước qua, ôm y vào lòng, hôn lên gương mặt nộn nộn của y: “Ta chỉ muốn tới giúp ngươi thôi.”
Nghe Phong Vô Uyên nói, Đoan Mộc Ngưng hơi sửng sốt, nháy mắt trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
“Vô Uyên thật tốt, ta thích nhất ngươi .”
“Chỉ tốt với ngươi thôi, ta cũng yêu Ngưng Nhi nhất.”
Đôi môi hai người lại dán sát vào nhau, tim hồng trong phòng bay tá lả.
Phi thuyền dùng để xuyên không được đặt tại trong khu rừng phía sau Nhân Thọ Đường.
Đem vật dùng đặt vào trong phi thuyền, Đoan Mộc Ngưng leo vào trong, đôi mắt đen láy không ngừng nhìn phụ thân ở bên ngoài.
“Phụ hoàng, ba ba…. Thực xin lỗi, cám ơn các ngươi đã cho ta tùy hứng như thế.” Nước mắt nhịn không được lại chảy xuống.
“Đứa con ngốc, không phải đã nói là không được khóc rồi sao?” Đem Đoan Mộc Ngưng ôm vào lòng, Thiên Phượng nhẹ hôn lên hai má y: “Đến đại lục Thiên Vực rồi thì nhớ tự chiếu cố mình thật tốt, nhớ kỹ phụ hoàng và ba ba vĩnh viễn đều muốn ngươi, nhớ ngươi, yêu thương ngươi.”
“Ân……”
Phi thuyền chậm rãi khởi động bay lên không trung, bay vào thông đạo thời không hình lốc xoáy đang xé rách bầu trời, đến khi không còn bóng dáng phi thuyền, Thiên Phượng mới nhịn không được mà rơi lệ.
“Ngươi không phải vừa mới bắt đứa con không được khóc sao?” Đoan Mộc Thanh Tôn ôm y vào lòng, hôn lên trán y: “Hơn nữa ngươi đang mang thai, không thể khóc…..”
Nguyên lai phượng hoàng đại nhân của chúng ta lại mang thai một lần nữa, vì thể tiểu phượng hoàng xuyên không sẽ có thêm một đứa em trai hoặc em gái gì đấy!!
Phượng tộc tại đại lục Thiên Vực.
“Ai…. Cái tên Vô Uyên kia ngươi rốt cục đã chạy đi đâu, đã lâu không thấy bóng dáng a!!” Trong Phượng lâu truyền ra thanh âm oán giận, trực tiếp nhìn vào phòng liền thấy một nam nhân dung mạo tuấn mỹ nằm úp sấm trên ghế dài cực mất hình tượng.
“Khoảng thời gian này đã vất vả cho ngươi rồi.” Mộ Thiên Nhan nhìn nam nhân nằm trên ghế, lộ vẻ đau lòng.
“Ngươi cũng vất vả, đám lão nhân kia sợ Vô Uyên không trở lại, luôn ép ta thành hôn.” Nắm lấy tay Mộ Thiên Nhan, Phong Vô Cực ngồi dậy: “Nhưng ta có cảm giác, thằng nhóc kia nhất định không có việc gì, hơn nữa cho dù có cái vạn nhất gì, ta cũng sẽ không cưới đám nữ nhân khủng bố kia, có ngươi là đủ rồi.
“Ân.” Mộ Thiên Nhan khẽ gật đầu.
“Bầu trời đêm nay rất đẹp, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.”
“Ân.”
Lúc hai người vừa nắm tay đi ra ngoài, bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy như hỏa cầu đột ngột xuất hiện, sau đó lao thẳng về hướng Phượng lâu.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
37 chương
123 chương
34 chương
16 chương