Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 124 : Yêu tinh tộc
Thấp thoáng bên trong đám dây leo quỷ dị tỏa ra ánh sáng đỏ ma quái là một bóng dáng thon dài, mái tóc đỏ tán loạn, quần áo chỉnh tề cẩn thận tỉ mỉ hiện tại trở nên hỗn loạn nhàu nhĩ, đủ để thấy hắn đã phải trải qua một hồi đại chiến như thế nào rồi.
“Chậc chậc…. Thật sự là mỹ nhân, khó trách ngươi đối với hắn nhớ mãi không quên.” Thanh âm chế nhạo vang lên, một bóng người thon dài tiêu sái lại gần, nhìn đám dây leo kéo cả người nam tử tóc đỏ đứng thẳng: “Hắn quả là phi thường lợi hại, nếu không phải ngươi đột nhiên ra tay, có lẽ hiện tại ta đã chết dưới tay hắn.”
“Hắn là tộc trưởng Phượng tộc có Hỏa chi linh thuật pháp cường đại nhất.” Nam nhân mặc áo choàng đen chậm rãi đến trước mặt Vô Uyên, nhìn gương mặt thản nhiên kia, tuy có chút chật vật, nhưng cũng không hề tổn hại dung nhan tuấn mỹ của hắn: “Rốc cục…. Rốt cục cũng bắt được ngươi, rất nhanh rất nhanh, ngươi sẽ trở thành của ta….”
Ở dưới vành nón, đôi mắt nam nhân chứa đầy cuồng nhiệt vô tận.
“Bất quá đám tộc trưởng kia thấy người này mất tích, thật sự không sợ nháo đến không may sao?” Móng tay bén nhọn mân mê đôi môi, đôi mắt dài nhỏ màu lục u tối của nam nhân hắc y lộ ra ánh sáng quỷ dị.
“Sợ? Vì sao phải sợ, dị tộc xâm nhập Hổ tộ, tất cả tộc trưởng tụ hội bị bắt, chỉ như thế thôi.” Khóe miệng gợi lên chút ý cười lạnh, Phó Dã Cuồng xoay người rời đi.
“Cho nên ngươi không tiếc hợp tác cùng bộ tộc Thú Nhân ở bắc đại lục, còn khiến bọn họ hủy cả tộc của mình.” Môi chậm rãi gợi lên chút cười lạnh: “Hổ Vương, Yêu Linh thực nên khen gợi ngươi một câu ngươi thật sự quá lãnh khốc lại quá si tình, thực đáng tiếc trong lòng ngươi chỉ có Phượng Quân kia, bằng không bản tộc trưởng thực sự phải nghĩ đủ các loại biện pháp mê đảo ngươi….”
“Vậy thực sự cám ơn Yêu Linh tộc trưởng Yêu tinh tộc.” Phó Dã Cuồng cười lạnh một tiếng, bước ra cửa.
Yêu Linh đối với sự lạnh lùng của Phó Dã Cuồng thật ra không có để ở trong lòng, nhún nhún vai, cũng rời đi.
Hai người vừa rời khỏi, cửa phòng vừa đóng lại, mặt đất đột ngột hiện lên một trận pháp màu đỏ vây quanh dây leo quấn quanh người Vô Uyên vẫn đang bất tỉnh.
Hắc ám càng lúc càng dày đặc, thẳng đến khi toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị bóng tối cắn nuốt.
Phía bên ngoài phạm vi Hổ tộc có một khu rừng yên tĩnh, trên mặt đất đột nhiên nhấp nhô, rất nhanh đã mọc lên một cái đầu người.
Sở Nhan Tịch nhìn đông nhìn tây một hồi lâu, mới đẩy bùn đất ra chui lên, xoay người kéo theo Đoan Mộc Ngưng ở phía sau.
“Tiểu Nhan Nhan, ngươi đào đất còn muốn lợi hại hơn chuột đào hang nha, chạy một lèo chạy tới đây luôn!!” Đoan Mộc Ngưng chui lên khỏi mặt đất nhìn mảnh rừng rậm rạp, trên mặt óng ánh ý cười.
“Cái gì chuột, ngươi nói cái gì vậy!!” Sở Nhan Tịch giận dữ.
Vật nhỏ này nhìn qua là đứa nhỏ yếu đuối trắng trắng mềm mềm như thế nào mỗi lần mở miệng đều bức chết người không đền mạng vậy.
Rốt cuộc là cái dạng nhân tài nào mới có thể tạo ra thằng nhóc kỳ quái này. [Vô Uyên:……….]
“Ha ha….Tiểu Nhan Nhan không cần tức giận, nếu để Tiểu Thảo Thảo thấy, nhất định sẽ chạy trốn xa hơn nga!” Đoan Mộc Ngưng ha ha cười khẽ, cái miệng nhỏ lại dọa người.
Bởi vì hiện tại y cần một thứ làm y phân tán lực chú ý, chỉ có như vậy y mới đủ tỉnh táo tìm nơi Vô Uyên đang bị bắt giữ.
Chú ý quá nhiều đến một thứ, tâm sẽ loạn….
Hiện tại y không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho y biết, Vô Uyên rất nguy hiểm….
Đến thế giới này, dù có linh kiện của phi thuyền Tiểu Niệm làm nguyên liệu, nhưng sau khi chế tạo xe, gà con điện giật và đạn đạn cầu y tùy thân mang theo, nguyên liệu cũng đã xài hết.
Nếu như lúc đến thế giới này y không nghịch ngợm đem bọ rùa nghe trộm phóng tới phòng ba ba và phụ hoàng, hiện tại cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh này…..
Sở Nhan Tịch nhìn thấy đứa bé một khắc trước còn vui vẻ, hiện tại lại thâm trầm, không khỏi nhíu hạ mi, bất giác vuốt vuốt mái tóc đen của nhóc con.
Cảm giác có một lòng bàn tay mềm ấm áp phủ lên đầu, Đoan Mộc Ngưng hơi sửng sốt, nâng mặt lên nhìn liền chống lại đôi mắt màu rám nắng của thiếu niên.
“Ngươi không cần từ chối cái an ủi của ta, thả lỏng đi, hiện tại hai người chúng ta đã an toàn thoát khỏi, có thể cứu bọn họ cũng chỉ có hai chúng ta.” Sở Nhan Tịch rất ít khi đi an ủi người khác, bình thường rất thích khi dễ Thảo Trầm Hương, cho nên hiện tại an ủi Đoan Mộc Ngưng, trong lòng có điểm không được tự nhiên.
“Bên trong tộc dù có người giỏi về chiến đấu, nhưng đại lục này đã sống trong hòa bình lâu lắm rồi, nay đột nhiên gọi người đến ứng cứu, làm không tốt có thể dẫn đến tộc chiến, như vậy, tốt nhất nên tìm ‘nhân sĩ chuyên nghiệp’ đến hỗ trợ!” Đoan Mộc Ngưng than thở, sau đó lôi túi tiền ra.
Bên trong túi tiền có một khối vải trắng, còn có một cành than củi Đoan Mộc Ngưng dùng làm bút viết, bởi vì nhóc con không biết sử dụng bút lông, mang theo than củi này ngược lại càng thêm tiện lợi.
“Cái gì ‘nhân sĩ chuyên nghiệp’, còn có ngươi đang làm gì?” Nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng lôi ra than củi và khối vải, Sở Nhan Tịch vẻ mặt khó hiểu.
“Đương nhiên là dùng bồ câu đưa tin a, bằng không ngươi muốn chúng ta tự đi kêu cứu à!” Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt ghé qua một bên bắt đầu huy ‘bút’ viết, hoàn toàn ngớ lơ Sở Nhan Tịch.
Rất nhanh, Đoan Mộc Ngưng đã viết xong tín hàm, sau đó cuộn lại, miệng nhỏ chu ra, huýt một tiếng, một con bồ câu trắng trẻo lập tức xuyên qua các tầng lá bay về phía Đoan Mộc Ngưng.
“Bồ câu nhỏ, phiền ngươi đem tín hàm đưa Tuyệt Trần tỷ tỷ.” Thuần thục đem tín hàm buộc vào móng vuốt của bồ câu, Đoan Mộc Ngưng sờ sờ lông nó.
“Khanh khách.” Cọ cọ lòng bàn tay Đoan Mộc Ngưng, liền vỗ cánh bay đi.
“Ngươi…. Ngươi cư nhiên dùng bồ câu truyền tín hàm?!!” Sở Nhan Tịch đưa vẻ mặt như đang nhìn quái vật nhìn Đoan Mộc Ngưng.
Ở đại lục Thiên Vực, mỗi một tộc đền có một nhóm người chuyên phụ trách truyền tín hàm, khó trách hành động của Đoan Mộc Ngưng làm Sở Nhan Tịch cảm thấy kinh ngạc.
“Bồ câu truyền tín hàm có gì kỳ quái, tốc độ truyền tin của chim chóc tuyệt đối nhanh hơn so với người, hơn nữa an toàn hơn, chỉ cần dạy chim chóc đường đi, nó rất nhanh sẽ đưa tín hàm đến.” Đoan Mộc Ngưng làm ra một bộ đương nhiên: “Muốn truyền tín hàm nhanh hơn nữa, có thể huấn luyện chim ưng.”
“Ngươi nói cũng có lý, chẳng qua vẫn rất kỳ quái.”
“Các ngươi ở thế giới này, đều khiến ta trở thành người quái dị rồi….” Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng than thở: “Nếu không phải do không đủ nguyên liệu, ta thật sự còn muốn chế ra bồ câu robot truyền tin….”
“Ngươi nói cái gì?” Sở Nhan Tịch nghe không rõ Đoan Mộc Ngưng rốt cục là than thở cái gì.
“Không có gì, chúng ta giờ đi đâu đây, không thể đứng mãi ở chỗ này được?” Đoan Mộc Ngưng thông minh lảng sang đề tài khác.
Khách điếm của bọn họ ở Hổ tộc không thể quay lại đó nữa, bộ dáng tóc đen mắt đen của y hiện tại cực kỳ dẫn nhân chú mục, một khi xuất hiện trước mặt người khác sẽ gây ồn ào, hơn nữa nếu còn ở trong Hổ tộc thì sẽ phải lo lắng đề phòng dài dài.
“Các ngươi đừng hòng đi!!”
Ngay lúc hai người đang hao tổn tâm trí không biết phải đi nơi nào, một thanh âm cực kì không có hảo ý vang lên, hai người đột nhiên nhìn lại, chỉ thấy một tên yêu tinh tai dài nhỏ, da đen sạm, trong tay cầm song đao từ đằng sau cái cây bước ra.
Nhìn vẻ mặt yêu tinh không có hảo ý, Sở Nhan Tịch lập tức đứng chắn trước người Đoan Mộc Ngưng, đề phòng nhìn đối phương.
Theo truyền thuyết, Yêu tinh tộc chính là kết quả của Tinh Linh tộc cùng Ma tộc kết hợp, bọn họ không được Ma tộc chấp nhận, cũng không được Tinh Linh tộc thừa nhận, sống tại bình nguyên hoang dã tại tây đại lục, trời sanh tính tình hung tàn tham lam, nhưng lại có năng lực ma pháp cực kỳ cường đại.
“Yêu, thật là nhìn không ra, ngươi tuổi còn nhỏ cư nhiên lại có Thổ chi linh cường đại như thế, khó tránh các ngươi có thể trốn ra đây…..” Yêu tinh kia nhìn Sở Nhan Tịch, giống như thấy món ăn ngon lành liếm liếm môi, khi ánh mắt dừng trên người Đoan Mộc Ngưng, lại nhíu mày: “Một cái… Hình như là một nhân loại bình thường không có năng lực gì đặc biệt, bất qua ngươi tóc đen mắt đen…..Giống như chủ tử có nói qua, là đặc thù duy nhất của Phượng hoàng con Phượng tộc….”
Bị yêu tinh nói như vậy, Đoan Mộc Ngưng đột nhiên sửng sốt.
Tên yêu tinh này biết y!!
“Một khi đã như vậy, các ngươi liền ngoan ngoãn đứng đây, bằng không ta sẽ dùng thủ đoạn hung tàn nhất, khiến các ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!” Tên yêu tinh thét lớn một tiếng, tay hóa thành móng vuốt sắt bén, đánh về phía Đoan Mộc Ngưng và Sở Nhan Tịch.
Truyện khác cùng thể loại
196 chương
10 chương
5 chương
55 chương