Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 114 : Lên đường đến Hổ tộc
Để cho Dong binh đoàn của Phong Vô Cực hộ tống Mộc Thương Lãng trở lại Phượng tộc, lại giải quyết thỏa đáng hết thảy công việc, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng mang theo hai đứa nhỏ đi đến Hổ tộc.
Cùng Phong Vô Uyên mặt đối mặt ngồi trên lưng Hỏa Vân, Đoan Mộc Ngưng bán nằm, một đôi mắt đen láy trong veo như nước nhìn nam nhân tuấn mỹ đẹp mắt, mái tóc đỏ khẽ tung bay, đôi môi đỏ mọng nộn nộn khẽ gợi lên ý cười nhợt nhạt.
“Ngưng Nhi thích Vô Uyên lúc không cải trang.” Nhóc con thật sự nói.
“Vô Uyên cũng thích bộ dáng nhóc con không có cải trang.” Một tay đem nhóc đang nằm ngửa trên lưng ngựa ôm vào lòng, sau đó hôn lên má nhóc con một cái.
Chết tiệt, thật muốn cắn mà.
“Vậy chúng ta về sau không cần uống dược kia nữa.” Đoan Mộc Ngưng chu chu miệng, tay ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên.
Tuy mùi của dược kia không đến nỗi nào, nhưng nghĩ đến cái hương vị lạ lạ của dược đó khi nuốt vào cổ họng vẫn rất khủng hoảng.
Xem đi, quả nhiên thuốc vẫn không thể tạo ra mùi vị ngon được nha.
“Không được.” Phong Vô Uyên lắc đầu, không thỏa hiệp.
Hắn tóc đỏ mắt đỏ còn Đoan Mộc Ngưng thì tóc đen mắt đen, mọi người trên đại lục đều biết. Trừ phi ở trong tộc, nếu là ra ngoài, vẫn là phải cải trang thì tốt hơn.
Như vậy cũng đỡ gặp phiền toái hơn.
“Vậy chờ sau khi trở về, ta lại tìm Lục ca ca nghiên cứu cải tiến.” Nhóc con rõ ràng lại muốn chơi đùa, hai mắt sáng lấp lánh.
Nhìn nhóc con hưng trí, Phong Vô Uyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhóc con luôn thích sáng tạo mấy thứ quái lạ, chỉ cần không gặp rắc rối, hay chuyện tình nguy hiểm, cứ mặc kệ y thôi.
Vừa mới cùng Phong Vô Uyên thảo luận xong vấn đề “biến sắc dược tề”, nhóc con không chịu ngồi yên lại lấy từ trong tay áo một thứ mà Phong Vô Uyên chưa bao giờ gặp qua.
Đoan Mộc Ngưng thích chế tạo những thứ hắn chưa từng nhìn thấy, như là xe bay, Hùng cục cưng, đạn đạn cầu…..
Nhưng hiện tại thứ nhóc con lấy cái kia rõ ràng là thực lạnh lẽo.
“Nhóc con, đây là cái gì? Là do ngươi làm sao?” Nhăn mặt nhíu mày, rõ ràng không vui khi thấy cái thứ nhóc con vừa mới lấy ra.
Cái thứ trên tay nhóc con tuy hắn không biết đó là cái gì, nhưng bằng cảm giác mẫn cảm của mình, Phong Vô Uyên biết đó là vũ khí có thể đoạt mạng người, mà thứ này lại mang khí tức lạnh lẽo đáng sợ, tuy vẫn chưa dính huyết tinh, nhưng cũng không thể khinh thường.
“Đây là súng lục. Trong gia tộc của ta, mỗi một đứa nhỏ vừa mới sinh ra, phụ thân đều vì đứa nhỏ chuẩn bị một khẩu súng, cây súng này tương đương với một cái bình an phù, để đứa nhỏ Đoan Mộc gia có thể bình an mà trưởng thành, trong khẩu súng có sáu viên đạn, nói cách khác, khẩu súng này chỉ có thể bắn sáu lần.” Đoan Mộc Ngưng đùa nghịch khẩu súng trên tay, nhẹ nhàng mở miệng giải thích cho Phong Vô Uyên: “Trừ phi ta có năng lực cải tạo máy móc hơn người như ba ba ta, trực tiếp cải tạo thành súng không cần nạp đạn vẫn có thể bắn.”
Năng lực cải tạo máy móc của phụ thân Đoan Mộc Thanh Tôn là điều y vẫn luôn hướng tới, một ngày nào đó y cũng sẽ siêu việt như phụ thân…..
Nhìn đôi mắt đứa bé chớp sáng, Phong Vô Uyên buông lỏng hai hàng lông mày.
“Thật là cái bình an phù kỳ lạ.” Hôn nhẹ lên trán đứa nhỏ.
Nếu cái thứ mang khí tức lạnh lẽo này chính là bình an phù gì gì đó, như vậy đối với đứa bé thiện lương trong lòng mà nói, bất quả chỉ là một cái bình an phù mà thôi.
“Đúng vậy.” Nhóc con ngọt ngào cười, sau đó lại làm chuyện khiến Phong Vô Uyên không thể tưởng tượng được.
Khẩu súng nguyên bản nhóc con còn cầm trong tay, Đoan Mộc Ngưng đã nhét vào trong lòng Phong Vô Uyên.
“Ngưng Nhi, ngươi đây là….” Hành động của nhóc con khiến Phượng Quân đại nhân lâm vào mộng.
Không phải nói là bình an phù sao, như thế nào lại cho hắn?
“Vô Uyên nói sẽ không bỏ lại Ngưng Nhi, như vậy từ hôm nay trở đi Vô Uyên sẽ bảo vệ Ngưng Nhi thật tốt, vậy thì bình an phù của Ngưng Nhi liền trao cho Vô Uyên.” Nhóc con nghịch ngợm trừng mắt, bộ dáng cực đáng yêu.
“Ừ.”
Khuôn mặt tuấn tú áp sát tới, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng thủy nộn kia, giống như ký hiệu hứa hẹn dành cho Đoan Mộc Ngưng.
Trong khi cặp đôi kia ngọt ngọt ngào ngào đi ở phía sau, Huyễn Nguyệt Trừng ôm Mộ Niệm Hựu cưỡi Bạch Hồ đi ở đằng trước.
“Niệm Nhi có mệt không?” Dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán cho người trong lòng.
“Không mệt.” Mộ Niệm Hựu lắc đầu, vùi vào cái ôm ấm áp kia. “Chúng ta còn phải đi bao lâu mới đến Hổ tộc?”
“Nhanh nhất là đêm mai sẽ tới.”
Đúng vậy, đêm mai bọn họ sẽ tới được Hổ tộc nguy cơ tứ phía.
Không biết lần này sẽ có cái gì….
Tổng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
“Trừng, có một chuyện rất kỳ quái.” Dựa vào trong lòng Huyễn Nguyệt Trừng, Mộ Niệm Hựu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Như thế nào kỳ quái?” Cúi đầu nhìn người trong lòng, Huyễn Nguyệt Trừng chọn chọn mi.
Người trong lòng luôn ôn nhuận lại yêu tĩnh, rất ít khi lộ ra vẻ mặt tò mò, xem ra theo Đoan Mộc Ngưng lâu ngày, tính tình cũng có một chút biến hóa.
Hồ đế đại nhân hiện tại đang suy nghĩ có nên để bảo bối của mình tiếp tục qua lại với Đoan Mộc Ngưng hay không, để cho bảo bối nhà hắn rạng rỡ thêm chút nữa.
Tuy Niệm Nhi yên lặng cũng sẽ khiến cho tâm hắn động…. [Ngư Ngư: thất thần.]
“Lúc ta và Ngưng Nhi gặp rắc rối ở Lôi tộc….” Sờ sờ cái mũi, Mộ Niệm Hựu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Để cho Địa Tinh tộc chạy thoát…. Thương Lãng ca ca đâm trọng thương Lôi tộc tộc trưởng, nhưng vì sao lại không có ai đến đuổi bắt chúng ta?”
“Ân, đúng là như vậy, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Huyễn Nguyệt Trừng gật gật đầu. Nhưng trên mặt không có lấy nửa điểm phức tạp.
Nhìn nam nhân đang ôm mình không có bộ dáng phức tạp, nhóc con nhu thuận nhướn mi.
“Trừng, ngươi biết chuyện gì sao?” Tổng cảm thấy, y hình như có chút chuyện chưa được biết.
Phi lý, thật phi lý, bọn họ lần này nháo lớn tới vậy, lại còn đem tộc trưởng của người ta đâm đến trọng thương, sao lại không có ai tới bắt bọn họ a.
Nhất định là xảy ra vấn đề.
“Được rồi.”
“Cái gì mà được rồi, ngươi mau nói cho ta biết a.” Nhìn Huyễn Nguyệt Trừng ra vẻ “ta không nói”, Mộ Niệm Hựu hiếm khi hung dữ đánh hắn một cái.
Cứ như vậy, trên đường nhỏ không người xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, hai linh thú một trước một sau cùng đi, phía sau thì ngọt ngào mật mật, phía trước thì một lớn một nhỏ cãi nhau ầm ĩ.
Một đường náo nhiệt.
Đêm xuống, bốn người tại nơi hoang dã tìm một chỗ tương đối rộng lớn ăn ngủ một đêm, khiến Đoan Mộc Ngưng thích thú.
Nổi lửa trại lên, chiếu sáng bốn phía, bởi vì Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng đều đem lương khô, cho nên Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu không cần phải đi bắt gà rừng giống như trước nữa.
Đương nhiên ở nơi hoang dã không giống như ở rừng rậm, gà rừng có khả năng sẽ không tìm được, ngược lại mãnh thú thì có cả một đống.
Bất quá nói ra cũng kỳ, hình như sau khi đến chỗ hoang dã này, mọi người không hề gặp bất cứ động vật hung mãnh nào, bốn phía đều im ắng, tuy thực yên lặng, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Đoan Mộc Ngưng thích chạy khắp nơi, ăn xong, liền giống con ngựa được thoát cương, đông chạy chạy tây nhảy nhảy, lại còn leo lên một cái cây khô gần đó.
“Vô Uyên Vô Uyên, ngươi xem đây là cái gì?” Leo trèo lên cây một phen xong, nhóc con giống như hầu tử nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó vui vẻ chạy tới Phong Vô Uyên.
Trên tay không biết là cầm cái gì, hiện tại đưa đến trước mặt Phong Vô Uyên.
“Đây là……”
Đối với các loại thực vật, Phong Vô Uyên không biết nhiều, nhìn trái cây trên tay Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên liền ngửi thấy một mùi thơm mát.
“Trái này gọi là Ngưng Hương Quả, chúng chỉ sinh trưởng trên thân cây khô hơn trăm năm, dùng đễ dưỡng thân định thần rất tốt, nếu bỏ nó vào bao làm túi hương, có thể an thần.” Nhóc con cười thật sáng lạn, “Nơi này hẳn trước kia là một khu rừng rậm rạp. Chỉ là không biết sao lại biến thành như vậy.”
Nhìn nhóc con bảo bối cầm mấy quả trên tay, Phong Vô Uyên thản nhiên cười khẽ, nhéo nhéo chóp mũi nhóc con.
“Thân thể trước kia của ta rất kém, phải sống ở sâu trong Phượng Hoàng Sơn, nơi đó có rất nhiều cổ thụ sống hơn ngàn năm, lúc đó, phụ hoàng luôn đút ta ăn trái này.” Nói xong, hai mắt cong cong, lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
“Phụ hoàng ngươi thật dụng tâm, đem ngươi nuôi đến khỏe mạnh như thế.”
“Đúng vậy, phụ hoàng và ba ba đều rất thương ta.”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
37 chương
123 chương
34 chương
16 chương