Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường

Chương 3 : Hẹn hò học sinh cao trung (*)

(*) học sinh cấp ba Thư Đồng đóng băng, giống như bị sét đánh trúng vậy. Không nhìn lầm chứ Đường Hân đang mặc đồng phục Thánh Đức, trên vai vẫn mang cặp sách. Anh... Anh là học sinh cấp ba? ! Đường Hân mở mắt, sững sờ không hiểu: "Sao vậy?" "Hãy đi ăn trước đã." Thư Đồng lấy lại tinh thần, cố giả bộ bình tĩnh, "Này, đi ăn ở đâu cũng được." Anh rất tự nhiên sóng vai với cô: "Gần đây có nhà hàng Tây không tồi.” "Được." Nhìn anh vẫn là học sinh cấp ba, liền nghĩ mình sẽ xuất tiền túi mời anh ăn một bữa ngon. Trên đường, Thư Đồng đưa mắt đánh giá anh, không thể nghi ngờ là bộ dáng học sinh sạch sẽ, lúc trước không hiểu sao lại mắt mù cho rằng anh là người trưởng thành. "Cậu bao nhiêu tuổi?" Cô bất an hỏi. Đường Hân nháy mắt dừng một chút, bình tĩnh trả lời: "17." Suýt chút nữa Thư Đồng phun máu, anh vẫn là người chưa thành niên và nhỏ hơn cô gần 4 tuổi, đêm hôm đó chẳng phải cô là bò già ăn cỏ mềm sao? Khi đến nhà hàng Tây, nhìn thấy cách trang trí liền biết nơi đó đắt tiền, Thư Đồng hoài nghi có đủ tiền trả không, ngần ngại đi theo anh vào. Người phục vụ liếc nhìn Đường Hân vài lần, không biết là nhìn đồng phục anh không hợp với nhà hàng, hay là ngưỡng mộ vẻ ngoài nổi bật của anh. Mở thực đơn ra Thư Đồng sờ soạng túi tiền, kiên trì chọn món tiết kiệm nhất – mì Ý. Đưa thực đơn cho Đường Hân, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Sao ít vậy, ăn không no.” Thư Đồng lắc đầu: "Trước khi đến tôi có ăn một chút." Đường Hân nói: "Có thể gọi món tráng miệng đi, ở đây có bánh mousse chocolate khá ngon.” Món tráng miệng chắc là không đắt đâu, Thư Đồng gật đầu đồng ý. Đường Hân vẫy tay gọi phục vụ: "Phục vụ, một phần mousse chocolate.” Thư Đồng lật xem trang tráng miệng, muốn cản lại đã không kịp rồi. Một món đã tốn quá nhiều tiền sinh hoạt, không ngờ tráng miệng lại đắt như vậy. Cô vẫn còn là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, đã tức khắc vào đời sống tự lập, không muốn dựa vào cha mẹ nuôi sống, muốn tự mình kiếm tiền tiêu tiền. Ai ngờ ăn một bữa đã chi tiêu nhiều tiền như vậy. Sau khi phục vụ đem thức ăn lên, Thư Đồng giống như đang nuốt tiền bạc, trong lòng rất đau khổ, suy nghĩ ăn xong trả tiền thế nào, thật sự không đủ thì mượn Đặng Chi trước vậy. Đầu ngón tay Đường Hân không nhiễm hạt bụi đang cầm thìa bạc khuấy cà phê. Thư Đồng chú ý lúc anh giơ tay nhấc chân rất có lễ tiết, một khí chất quý phái thanh lịch rõ ràng cho thấy xuất thân từ gia đình có lễ giáo. Nhưng kì quái anh đã bỏ thêm 2 túi đường, anh không thấy ngọt sao? Đường Hân nhìn cô múc một muỗng mousse chocolate, hỏi: "Em thích không?" Thư Đồng nói: "Hơi ngọt, nhưng cũng không tệ." "Anh rất thích vị này." Đường Hân rút ra giấy ăn, lau miệng cô, "Miệng dính chocolate." Thư Đồng theo bản năng muốn tránh, vẫn bị anh lau: "Sao cậu không ăn?" Đường Hân mở to mắt, mỉm cười: "Anh muốn nhìn em ăn." Thư Đồng im lặng, thật là một người kì lạ. Lúc thanh toán ở quầy, Thư Đồng đã chuẩn bị tinh thần gọi Đặng Chi, ai ngờ Đường Hân bước tới, rút thẻ tín dụng trong túi ra đưa cho phục vụ. Thư Đồng hơi sững sờ: "Đây là thẻ của ba mẹ cậu sao?" Đường Hân khẽ nói: "Của anh." Ơ, học sinh cấp ba bây giờ hào phóng thế. Ngẫm lại cũng khó trách, có thể vào trường học Thánh Đức đắt đỏ cũng không sai, bao gồm cả em họ cô. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thư Đồng phủi mông, tạm biệt anh: “Cảm ơn vì bữa ăn, tôi về trước.” Để một học sinh trung học mời khách, cô thật sự rất xấu hổ. Đường Hân bỗng nhíu mày: "Không phải hôm qua em đã đồng ý cùng đi xem phim? Nếu em bận anh đưa em đi.” Thư Đồng chặc lưỡi: "Được rồi, xem thì xem..." Tìm đến rạp chiếu phim gần nhất, Đường Hân để cho cô lựa chọn phim, Thư Đồng đã chọn bộ phim nghệ thuật đang nổi nhất hiện nay. Ngay khi vào phòng chiếu phim, Thư Đồng ngay lập tức hối hận vì xung quanh đều là các cặp đôi. Nhân viên rạp chiếu hẳn cho rằng bọn họ là chị em. Cái gọi là phim nghệ thuật thật ra là phim tình cảm, nam nữ chính chưa đến nửa tiếng đã kéo nhau lên giường rồi. Trong phòng chiếu phim tối tăm, đầy rẫy tiếng rên kích thích, thoáng cái hình ảnh thân thể cả hai quấn lấy nhau. Nữ chính trần trụi bị nam chính đè trên giường, tuy không lộ thân thể, nhưng theo tiếng giường kêu “kẽo kẹt”, cũng có thể nhìn ra tình hình nóng bỏng bao nhiêu. Đôi tình nhân bên cạnh sớm nhịn không được ôm hôn môi, sờ mó nơi riêng tư của đối phương. Thư Đồng có hơi nóng không biết là trong lòng hay là thân nhiệt, trong đầu bắt đầu nhớ tới cảnh trong khách sạn, bị Đường Hân đè dưới thân, thừa nhận từng cái va chạm. Mặc dù ấn tượng không sâu sắc, nhưng cảm giác đau và sướng giống như đã khắc trong cơ thể cô. Mà người khởi xướng đang ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt luôn luôn ngắm nhìn mình. Anh dường như đang có âm mưu, giống như đang cố che giấu, hơi thở trầm xuống. Sau một lúc, cuối cùng lại gần sát cô, thốt ra lời nói trong lòng. "Anh muốn hôn em." Bầu không khí mập mờ này rất thích hợp để hôn môi, Thư Đồng suýt chút nữa đồng ý, lí trí duy nhất vỡ ra, khiến cho cô lạnh lùng nói ra: "Không thể." Đường Hân quay đầu, không hé răng, quay mặt vào phòng tối u ám, càng lộ vẻ ảm đạm. Có lẽ rất thất vọng nhỉ, Thư Đồng nhịn không được nghĩ vậy. Nhưng anh là học sinh cấp ba, cô cũng không muốn trong mắt người khác thành cô gái ăn cỏ mềm (*). (*) Tương tự trâu già gặm cỏ non Không biết vì sao sau khi phim kết thúc, đèn cũng không bật lên, người xem phàn nàn rời khỏi phòng chiếu phim. Thư Đồng mò mẫm trong bóng tối bước xuống bậc thang, không để ý cả người ngã về phía trước. Bên eo đột nhiên bị cánh tay thon dài ôm lại, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt nhìn chăm chú trong bóng tối, chóp mũi cao thẳng, tiếng hít thở gần đến mức có thể nghe. Trong phòng chiếu phim từng nhóm đi ra, chỉ còn hai người bọn họ. Anh nhẹ nhàng bóp tay cô, giữ ở trên vách tường, cánh tay rộng rãi ngăn chặn đường ra, phát ra hơi thở nguy hiểm mê người. Thư Đồng chợt ngẩn ra: "Cậu muốn làm gì?" Đường Hân nhún vai, khóe môi gợi lên nụ cười xấu xa: "Bây giờ em không thể di chuyển được rồi.” Thư Đồng chán nản: "Di chuyển không được, chắc tôi sẽ không hét lên, ưm..." Đường Hân cúi người, môi mỏng ngậm lại miệng của cô. Tốt rồi, cũng không có cách nào để hét nữa. (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Sửa lần cuối bởi 1 vào ngày Y Y với 19 lần sửa trong tổng số. Link: BBcode: HTML: Hide post links Y Y Bài viết: 64Ngày tham gia: 09 Tháng 9 2019 21:18Đến từ: Hang thỏHas thanked: 332 timesBeen thanked: 793 times Tiếp xúc: 18 Tháng 5 2020 08:42 004. Nickname của anh là Đường Tâm Nụ hôn quá bất ngờ khiến Thư Đồng ngẩn người, bị ép phải thừa nhận sự chiếm hữu của anh. Thư Đồng bị ép dựa vào vách tường lạnh lẽo phía sau, lồng ngực nóng bỏng ở phía trước, như thể bị kẹt giữa băng và lửa cùng lúc vậy. Tầm nhìn của cô bị che phủ bởi anh, chỉ có thể nhìn thấy rõ hình bóng đường cong hoàn mỹ. Khoang miệng ùa vào hơi thở tươi mát của thiếu niên, hai người răng môi gần gũi, khuấy động lên sự mềm mại nóng bỏng. Đường Hân hôn hơi không lưu loát, đầu lưỡi men theo bờ môi liếm láp nhẹ nhàng nếm thấy một mùi vị trong veo ngọt ngào thuộc về cô. Trên môi như có thuốc kích dục, một ngọn lửa nóng bắt đầu bùng lên dưới bụng anh. Giống như đêm đó chiếm hữu cô, da thịt chạm vào nhau thoải mái, chỉ muốn khảm cô vào trong thân thể mình, vật thô cứng đâm vào trong cơ thể cô, vội vã ra vào hoàn toàn chiếm lấy cô. Ý nghĩ mình trở thành người đàn ông đầu tiên của cô cũng đủ để khiến anh dâng trào. Thư Đồng bị anh hôn đến hít thở không thông, bỗng cảm thấy hai tay giữ chặt cô buông lỏng ra. Vốn nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua cho mình, nào ngờ một bàn tay nóng hổi chui vào trong áo len, theo da thịt trơn nhẵn đi lên nắm lấy bầu ngực đầy đặn. Bộ ngực của cô đầy đặn, giống như bông gòn mềm mại, tùy tiện có thể vuốt ve thành nhiều hình dạng khác nhau. Đêm đó, anh hưởng thụ vẻ đẹp thân thể mềm mại của cô, vùi mặt vào khe hở của bầu ngực, mút mạnh đầu vú đến cứng rắn, nửa người dưới kích thích, dương vật sưng phồng ra vào trong khoang thịt hẹp ấm nóng. Mà bây giờ, đầu vú của cô bị đầu ngón tay gãi một phen liền cứng lên. Thật mẫn cảm, muốn rồi đúng không. Thư Đồng bất ngờ bị anh thưởng thức hai vú, cảm giác tê dại tuôn ra từ đầu vú, giống như dòng nước suối ấm áp tràn đầy toàn thân. Bị anh làm cho mơ hồ, đây là lần đầu cô cảm giác khoái cảm tình dục rõ ràng như vậy, toàn thân cô nóng bỏng, mềm nhũn như say rượu, dựa vào trong ngực rộng của anh. "Đủ rồi. . . Đừng làm nữa. . ." Cô nhỏ giọng khẽ rên, giống như vừa kháng cự vừa tiếp nhận. "Tiếng gì vậy?" "Hình như có người." Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Thư Đồng sợ hãi cố gắng đẩy Đường Hân đang bận ‘bú sữa’. Đèn bật sáng lên và ánh sáng tràn ngập trong phòng chiếu phim, Thư Đồng không có nơi nào để trốn. Nhân viên bước vào và nghi ngờ nhìn bọn họ: "Ơ, sao hai người còn ở trong này, chúng tôi phải dọn dẹp rồi." Thư Đồng quay lưng lại, lau đi những dấu vết khả nghi trên môi, trừng mắt nhìn Đường Hân rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng chiếu phim. Đường Hân xin lỗi các nhân viên, nở nụ cười thỏa mãn rồi đi theo bước chân của Thư Đồng. "Sau khi xem xong phim thì nhà ai nấy về đi." Thư Đồng dứt khoát nói tiếp, đứng ở bên đường chờ taxi. Đường Hân nói: "Anh đưa em về." Thư Đồng nheo mắt nhìn anh: "Cậu về nhà trễ như vậy, ba mẹ không để ý sao?” Đường Hân rũ mắt xuống, khẽ cười: "Bận việc công ty, làm gì có thời gian quan tâm.” Thư Đồng khẽ xúc động, nghĩ tới cha mẹ mình vì còn trả một khoản nợ lớn mà ngày đêm vất vả làm việc để kiếm tiền, nhưng vẫn cho tiền cô học đại học, không bao giờ keo kiệt việc ăn uống và ăn mặc cho cô. Khóe mắt có hơi ẩm ướt. Cô quyết định nói chuyện rõ ràng với nam sinh cấp ba này một chút bèn ngoắc tay: "Chúng ta qua bồn hoa bên kia ngồi một chút." Đường Hân đút tay vào túi, lủng lẳng đi tới vừa tựa vào người cô. Ai ngờ lại quá gần giống như muốn ôm cô vào trong lòng. Thư Đồng vội vàng ngồi xích ra, giữ khoảng cách an toàn nhất định. Đường Hân nhìn cô hơi nhíu mày nhưng không nói gì. Không khí xấu hổ muốn đông cứng rồi. Thư Đồng muốn làm dịu bầu không khí nên nở nụ cười: " Em trai Đường Hân." Kết quả là khuôn mặt của Đường Hân biến sắc, ngồi xích ra: "Hãy bình thường đi." Thư Đồng xoa mí mắt giận dữ, bày ra vẻ mặt lạnh lùng: "Đêm đó là sai lầm, hãy quên đi." Đường Hân nán lại một giây, nở nụ cười: "Em lại muốn diễn kịch sao?" Thư Đồng thật sự rất muốn bóp cổ anh, nghênh ngang đứng dậy: "Tôi là một người tùy tiện, ngủ với nhiều người rồi. Cậu chỉ là một trong số đó, cậu còn trẻ không nên suy nghĩ lung tung, phụ trách cái gì, chẳng lẽ muốn tôi phụ trách hết sao?” Một hơi nói ra thật sảng khoái, tuy nhiên tất cả đều là dối trá. "Anh nhìn thấy máu trên khăn trải giường rồi." Đường Hân xoa cằm, "Đó là máu xử nữ." Mẹ kiếp. . . Thư Đồng nói nhiều như vậy nên miệng hơi khô, đi đến cửa hàng bên cạnh mua nước uống. Đường Hân vốn định đi mua giúp cô, phát hiện di động cô để quên trên băng ghế, vừa nâng mông chuẩn bị đứng lên lại ngồi ngả vào ghế dựa. Thư Đồng mua nước khoáng trở về, bỏ điện thoại vào túi và đưa cho anh một chai đồ uống: "Không biết cậu uống gì, tùy tiện mua chai trà sữa, về nhà sớm đi." "Anh đưa em về." Anh vẫn nói câu đó, giọng anh rất dịu dàng. Có lẽ là bóng đêm mơ màng khiến Thư Đồng không có lòng từ chối, cùng anh đi đến cầu thang dưới nhà. "Đến đây được rồi." Trong nhà Thư Đồng chỉ có mình cô nên có phần hơi đề phòng với anh, không thể để cho anh biết nhà mình ở đâu. Bất ngờ Đường Hân không nài nỉ nữa, dưới ánh đèn sáng chói, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao, mỉm cười chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, nồng nàn lưu luyến. Gần hơn nữa có thể thấy rõ hai bên môi anh có hai lúm đồng tiền nhỏ, trông rất đẹp mắt. Thư Đồng ngây người nhìn Đường Hân, mặc dù anh mặc đồng phục vẫn khiến cô khó có thể kìm chế tim đập thình thịch. Không thể tiếp tục nán lại rồi. Cô gian nan chuyển ánh mắt, ném túi giấy có khăn quàng cổ của anh rồi nhanh chóng chạy trốn lên cầu thang, trở về nhà lạnh lẽo. Nhịp tim rất nhanh, hỗn loạn và hoàn toàn mất trật tự rồi. Cô ôm ngực, tự nói với chính mình rằng nhất định phải sửa chữa sai lầm này. Lúc này, điện thoại sáng lên, Thư Đồng mở ra thấy thông báo của Wechat, ghi là "Đường Tâm". Cô đã thêm nick Wechat của anh khi nào vậy? Đường Tâm: Thì ra em lưu nick anh là Đường Tâm. Thư Đồng vô cùng xấu hổ, trả lời tin nhắn. Bánh quy nhỏ: Cậu thêm bạn tôi lúc nào vậy? Cô chuẩn bị bấm nút xóa, bên kia gửi đến tin nhắn mới. Đường Tâm: Đừng xóa anh. 【 biểu cảm van xin 】 Bánh quy nhỏ: Làm sao cậu biết. . . Đường Tâm: Đoán 【 che miệng cười 】 Bánh quy nhỏ: . . . Bye bye Thư Đồng tức giận nghĩ muốn xóa anh, ngón tay giữ trên màn hình nhưng lại không đành lòng bấm. Đường Tâm: Em đã tắm chưa? Thư Đồng nhìn màn hình tỏa sáng, do dự một chút, trả lời anh. Bánh quy nhỏ: Lập tức sẽ tắm, đừng làm phiền tôi. Đường Tâm: Ồ.... Chỉ đơn giản "Ồ...", nhìn rất dễ chịu. Bánh quy nhỏ: Cậu đang làm gì? Đường Tâm: Tranh thủ làm bài tập. Bánh quy nhỏ: Vất vả rồi. . . (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Link: BBcode: HTML: Hide post links Y Y Bài viết: 64Ngày tham gia: 09 Tháng 9 2019 21:18Đến từ: Hang thỏHas thanked: 332 timesBeen thanked: 793 times Tiếp xúc: 24 Tháng 5 2020 21:25 005. Trở thành trò cười Sau khi thêm Wechat của Đường Hân, Thư Đồng vốn định xóa, chặt đứt ý nghĩ cuối cùng. Nhưng mà cô lại không thể xuống tay được. Cô chưa từng quen người nhỏ tuổi hơn, cân nhắc chuyện làm quen một chút. Về sau, chắc sẽ dần mất cảm giác với anh nhỉ. Thư Đồng không muốn dính dáng đến Đường Hân, nhưng không chịu đựng nổi việc anh khủng bố tin nhắn. Cứ đúng 3 lần vào buổi sáng trưa chiều, Đường Hân theo lệ gửi tin nhắn cho Thư Đồng, chưa kể người này khá xảo quyệt, mỗi lần anh đều khiến Thư Đồng nhịn không được phải trả lời tin nhắn. Đường Tâm: Đêm hôm đó, em đã quên một thứ. Thư Đồng thắc mắc, hẳn không phải nói nhắc đến đêm 419 (*) đó chứ. (*) Tình một đêm Bánh quy: Đã quên cái gì? Đường Tâm: Chiều dài 179 centimeter, chiều rộng 52 centimeter, nặng 68kg, đoán xem là gì. Lúc đầu Thư Đồng suy nghĩ rất nhanh, nhanh chóng bấm tin tức giận trả lời: Tôi không cần cậu. Câu này không giống như đang làm nũng sao, gửi xong lập tức thu hồi. Đường Tâm: Em thu hồi là muốn sao? Cuộc trò chuyện giữa hai người vô tình trở nên mập mờ. Thư Đồng nhớ lại mình trần trụi bị anh ôm vào trong ngực, nước sữa hòa nhau, khuôn mặt hơi nóng lên, gửi biểu cảm trợn mắt, ném điện thoại sang một bên. Điện thoại báo một tiếng, sáng lên tin nhắn của Đường Hân gửi đến: Bạn thân bị người ta chặn đánh ở cổng trường, anh phải chạy đến xem sao. Thư Đồng căng thẳng, vội vàng trả lời: Cậu sẽ không ra ngoài đánh nhau chứ? Rất lâu sau Đường Hân cũng không trả lời cô, Thư Đồng càng nghĩ càng lo lắng, điện thoại cũng gọi không được, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài. Trường trung học Thánh Đức cách nhà cô không xa, đi taxi 20 phút đã đến. Thư Đồng chạy nhanh xuống xe, liếc nhìn cổng trường, tìm xem Đường Hân đang ở đâu. "Chị họ!" Bả vai bị đập một cái, giọng rất to khiến cô suýt chút nữa điếc tai. Thư Đồng quay đầu lại, phát hiện ra chàng trai trẻ đang đeo tai nghe màu xanh, trán đầy mụn là em họ của cô - Ngụy Tĩnh Hiền. Em họ trời sinh lớn tiếng, giống ba của cậu ta, tính tình vội vàng nóng nảy. Ngụy Tĩnh Hiền vuốt cằm và nhìn Thư Đồng: "Chị họ quả nhiên là chị, chị làm gì ở đây?” Vì nhìn giống người quen nên mới vỗ bả vai cô, nhỡ lầm người thì thật là xấu hổ. Thư Đồng trả lời: "Chị đến tìm người." Ngụy Tĩnh Hiền nhướng mày: "Tìm ai, cần em hỗ trợ không?" "Không được, chị sẽ trở lại ngay lập tức." Thư Đồng nhấc chân xoay người, thoáng nhìn sau lưng Ngụy Tĩnh Hiền vài bước có bốn năm thiếu niên mặc thường phục. Trong nhóm người đưa mắt, nhao nhao rơi vào trên người Thư Đồng, huýt sáo: "Ui, anh Vĩ (Viagra) chị họ cậu xinh thật." Ngụy Tĩnh Hiền xù lông, giơ quả đấm lên: "Trước mặt chị tao đừng gọi tao như vậy.” Duy chỉ có một người im lặng, đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác. Toàn thân mặc áo hoodie đen, thân hình cao lớn, không chút để ý đút tay vào túi, hơi nhếch mắt đắm đuối nhìn Thư Đồng. Thư Đồng thoáng nhẹ lòng, may mắn là anh vẫn ổn. Ngụy Tĩnh Hiền giơ tay giới thiệu với Thư Đồng: "Chị họ, đây là mấy người bạn thân của em.” Thư Đồng nhớ tới tin nhắn lúc trước, phát hiện bọn họ không hề có vẻ thù địch, trong lòng thắc mắc hỏi: "Các cậu làm gì ngoài trường học thế?” Ngụy Tĩnh Hiền chỉ vào một thiếu niên mặc áo màu xanh, mỉm cười nói: "Có người bạn ở nước ngoài về đây ôn chuyện, chặn em ở cổng trường, lâu lắm không gặp nên suýt nhận không ra.” Thì ra là thế, dọa cô lo lắng. Thư Đồng liếc Đường Hân một cái, ai bảo anh chỉ nhắn một nửa, hại mình lo lắng thế nào. Đường Hân nhận được ánh mắt phàn nàn của cô, khóe môi nửa cười nửa không. Ngụy Tĩnh Hiền mỉm cười cong mắt: "Tụi em sẽ đi KTV..., chị cùng đi đi.” Thư Đồng từ chối: "Các cậu cứ đi chơi đi." "Cùng đi đi chị họ." Đối với nam sinh mà nói, chị gái xinh đẹp vô cùng hấp dẫn, lập tức bọn họ vây quanh Thư Đồng, "Hát hai bài cũng được.” Đường Hân đứng bên ngoài, nhìn bọn họ ồn ào với Thư Đồng, bộ dáng lạnh lùng xa cách. Thư Đồng không tự giác nhìn về phía Đường Hân, đối diện ánh mắt của anh. Chợt, Đường Hân nháy mắt, nhấp môi lặng lẽ nói: "Đi." Thư Đồng không chống lại nổi sự nhiệt tình của người trẻ đành thỏa hiệp: "Vậy tôi hát một bài rồi đi." "Được được." Trong phòng VIP KTV, Thư Đồng không thích không khí ở đây, chọn ngồi trên ghế sofa cạnh cửa. Mắt liếc qua hai bắp chân dài đang nghiêng người đi qua cô ngồi xuống, ngả vào ghế sofa. Không cần quay đầu, Thư Đồng đã biết là ai bèn rầu rĩ hỏi: "Tại sao cậu không trả lời tin nhắn?” Đường Hân nói: "Điện thoại hết pin." Âm nhạc trong KTV rất to, vừa vặn lớn hơn tiếng nói chuyện. Các nam sinh vây quanh trước TV hát, không nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ. Thư Đồng nhíu mày: "Tôi tưởng cậu đánh nhau." Đường Hân nở nụ cười: "Em lo lắng anh có chuyện nên chạy đến trường?” Thư Đồng nghĩ muốn phân rõ giới hạn, cứng rắn nói: "Tình cờ đi ngang qua thôi, tôi không phải là gì của cậu, tại sao phải quan tâm chuyện của cậu?” Lúc này, Ngụy Tĩnh Hiền dùng chân đạp cửa mở ra, ôm một thùng bia tiến vào: "Đêm nay không say không về." Thư Đồng ngạc nhiên: "Sáng mai các cậu không cần đến lớp sao?" Ngụy Tĩnh Hiền đặt thùng bia trên mặt đất, phủi bụi trên tay: "Sợ gì, qua mấy tiếng là tiêu hóa hết.” Được rồi, người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng. Chẳng qua chưa đủ tuổi trưởng thành đã uống rượu, thật sự tốt rồi. Ngụy Tĩnh Hiền như tên trộm đến gần: "Em nghe nói chị họ đã có bạn trai, anh rể tương lai là ai vậy?" Ánh mắt của Đường Hân rơi trên khuôn mặt cậu ta, mang theo ý băn khoăn. Thư Đồng xấu hổ muốn bốc hơi tại chỗ, thầm nghĩ cậu nghe ai nói lung tung: "Nói bậy bạ gì đó, chị vẫn còn độc thân." "Ha ha không tin, chị ChiChi kể hết cho em biết rồi, chị rất thích anh ấy. Đối phương quàng khăn cổ cho chị, chỉ một chuyện nhỏ đã làm chị cảm động.” Thư Đồng suy sụp tại chỗ, bên cạnh truyền đến tiếng cười Đường Hân trầm thấp êm tai. Thật sự trở thành trò cười.