Băng tiểu thư
Chương 2
Hôm nay đối với Cung Diệc Hân mà nói, là một ngày không thuận lợi.
Thời gian trực ban, cô khám bệnh, kiểm tra phòng bệnh, xem bệnh án, vào phòng mổ, nhưng dao vừa hạ...... Rạch lên vết khâu lần trước.
Khi rời khỏi phòng mổ, cô liếc mắt nhìn bệnh nhân, tuổi vẫn còn nhỏ, mới mười sáu tuổi, vốn nên có một thân thể khỏe mạnh, một cuộc sống tốt đẹp.
Ỏ lần phẫu thuật trước, mẹ của bệnh nhân đã biết lần phẫu thuật này rất phiêu lưu, cơ hội giải phẫu thành công chỉ 20%, nhưng vẫn quyết định mạo hiểm, nguyên nhân – chỉ có hai con đường là chết hoặc mạo hiểm, đã không còn lựa chọn nào khác.
Kéo bao tay, Cung Diệc Hân ra khỏi khu vực cách ly, cô thống hận việc phải gặp người nhà để thông báo kết quả phẫu thuật.
Cửa tự động mở ra, vượt qua cánh cửa kia, nhìn vào ánh mắt người nhà bệnh nhân, đáy mắt đối phương tràn ngập hi vọng, đang chờ đợi cô nói ra đáp án, đáng tiếc cô không thể.
Cô đến gần, gục đầu xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi thật xin lỗi.”
Nháy mắt, người nhà đau thương khóc rống.
Cô là bác sĩ khoa tim, 80% phải đối mặt trọng bệnh, cái chết mỗi ngày đều lướt qua bên người cô, theo lý thuyết, nhìn thấy loại này trường hợp từ lâu đã trở thành thói quen mới đúng, nhưng...... Cô thủy chung không thể tập thành thói quen.
“Con bé đã chết sao? Trời ơi...... Nó đã chết......”
Mẹ bệnh nhân khóc rống thất thanh, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bất chấp ở trước mặt mọi người quỳ xuống, cứ gào khóc như vậy, nếu không phải cõi lòng đã tan nát đến cực điểm, sẽ không ai làm loại sự tình này.
“Nha Nha không thể chết được, không có con, mẹ cũng không còn gì cả...... Ba của con bị bệnh tim bẩm sinh, đã rời xa chúng ta từ rất sớm, mẹ chỉ còn lại mình con, chỉ còn lại có con......” Bà hai tay che mặt, nước mắt theo khe hở lòng bàn tay trào ra. “Mọi người đều nói
Nha Nha ỷ lại tôi, nhưng bọn họ không biết, Nha Nha là mục tiêu sống của tôi, mấy năm nay, chúng tôi dựa vào nhau, không có con, mẹ phải sống thế nào...... Sống sao đây......”
Bà khóc gào, nấc nghẹn, giống như muốn đem toàn bộ tuyệt vọng trong lòng khóc hết một lần.
Lẳng lặng lắng nghe những tâm sự cực kì bi ai của bà, mặt mày Cung Diệc Hân càng ưu sầu hơn.
Thời khắc đứa nhỏ được sinh ra, cái bọn họ phải đón nhận không phải hy vọng mà là chờ chết, thử hỏi, có mấy người làm ba làm mẹ có thể chấp nhận?
Chồng của bà lựa chọn trốn tránh, chỉ là chuyện thường tình, mà bà lựa chọn thừa nhận, là vì tin tưởng cùng dũng khí, trên thực tế, bà đã làm rất tốt.
Bệnh như vậy còn có thể sống đến mười sáu tuổi, trong bệnh án đã được cho là cao tuổi.
Người máy có một tia cảm tình, cô đưa tay, vỗ vỗ vai người mẹ đang khóc thút thít, đạm thanh nói: “Bà đừng khóc, Nha Nha còn chưa chết, bà chẳng phải không còn cơ hội......”
Lần đầu tiên, cô không thể trầm mặc đối mặt với tuyệt vọng của người nhà bệnh nhân.
Lời nói của cô làm cho mẹ bệnh nhân áp chế bi thương cường đại, hai mắt trợn to lên, cố sức nhìn cô, ngay sau đó, mừng rỡ như điên ôm lấy cô.
“Nếu có một trái tim khỏe mạnh, cô sẽ tốt.” Cung Diệc Hân nói tiếp.
Lời của cô làm cho người mẹ, lại lần nữa từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Nếu chờ được trái tim, sẽ không lựa chọn hôm nay mạo hiểm...... Mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân bởi vì không đợi được thay tim mà chết trên giường bệnh, Nha Nha của bà cũng sẽ như vậy sao? Bà đã từng nghĩ sẽ nói với bác sĩ – hãy mổ ngực của tôi, lấy trái tim tôi, thay cho Nha Nha!
Nhưng...... Bà còn có thể yêu cầu cái gì? Ít nhất Nha Nha chưa chết, ít nhất con gái còn có thể mở mắt ra, kêu bà một tiếng mẹ......
Hạ mi, buông ra cổ tay áo Cung Diệc Hân, bà thở sâu, gật đầu, lại gật đầu, giống như đang nói chuyện với cô, cũng giống đang nói với chính mình.
“May mắn nó còn có thể rời khỏi bàn mổ; May mắn tôi còn có cơ hội cùng con bé nói tạm biệt; May mắn, tôi còn có thể mua bánh ngọt dâu tây sinh nhật, có thể mua cho con bé một bộ quần áo màu hồng, bác sĩ cô không biết bộ quần áo kia có bao nhiêu quý giá, nhưng nó rất thích, cho nên tôi dự tính mua cho con bé, chờ nó mặc vào, tôi muốn giúp nó chụp thật nhiều bức ảnh......”
Nói ra càng nhiều, bà mới giật mình phát hiện, trong lúc đó chính mình cùng con gái nguyên lai còn có nhiều việc chưa hoàn thành như vậy.
Cung Diệc Hân không phải dạng phụ nữ chủ động, nhưng lần này, cô chủ động.
Cô cầm chặt tay người nhà, nghiêm túc nói: “Mặc kệ duyên phận hai người còn kéo dài được bao lâu, nhưng xin hãy tận dụng mỗi một phút để làm cho con gái bà hiểu được, bà yêu nó bao nhiêu, làm cho nó hiểu được trên đời này chỉ gặp được một lần, con gái sẽ không bao giờ cô độc, bởi vì...... Con bé đã gặp được người mẹ yêu mình như chính sinh mạng.”
“Cám ơn người, cám ơn bác sĩ Cung.” Bà lui ra phía sau hai bước, cúi người thật sâu chào
Cung Diệc Hân. “Cám ơn cô đã không để con bé chết trên bàn mổ, cám ơn cô đã cho tôi cơ hội được nói với con bé, mẹ yêu con.”
Sau đó bà lại một lần nữa cúi đầu chín mươi độ, mới lau nước mắt, xoay người, bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Nhìn bóng lưng người mẹ, dường như trên người cô vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp của cái
ôm kia.
Nha Nha thật là may mắn, chưa từng bị vứt bỏ, không giống cô, dù liều mạng làm gì cũng không thoát khỏi vận mệnh bị vứt bỏ.
Nhìn đồng hồ đeo tay. Nên tan tầm, hôm nay ác ma (ý nói công việc) rượt đuổi cô chạy mệt đến buông đao đầu hàng, mà ngày mai...... Cô quay đầu. Chuyện ngày mai, ngày mai tính tiếp.
Đi ra cửa lớn bệnh viện, cô mới phát giác bụng mình rất đói, cô đã ăn qua cơm nắm hay là bánh mì sandwich? Uổng phí đầu óc cô tốt như vậy, hiện tại làm thế nào cũng không nhớ ra.
Tiếng chuông di động vang lên, cô nhìn màn hình, là bà nội. “Bà nội, con là Diệc Hân.”
“Diệc Hân, bà nội muốn hỏi con, Ấu Lâm đã có kết quả chưa? Có biết con bé bị bệnh gì hay không?”
“Vẫn chưa có.” Cô dựa vào tình hình thực tế nói.
Tuy rằng chưa có, nhưng chỉ cần có đầy đủ vài xét nghiệm thông thường, đều đoán ra được
Ấu Lâm bị bệnh gì.
“Nhưng mà...... Con đã biết được chút gì đó, đúng hay không?”
“Bà nội, con ở khoa tim, chuyện ở khoa máu...... Cũng không rõ lắm, nhưng mà bà nội người đừng quá lo lắng, hiện tại y học phát triển, hơn nữa ba có nhiều tiền như vậy, Ấu Lâm không có vấn đề gì đâu.”
“Bà cũng nghĩ như vậy, nhưng mà mẹ con vừa tới nơi đây khóc lớn một hồi, khóc làm bà tâm phiền ý loạn, không giữ được bình tĩnh. Diệp Hân, mấy ngày nay con đã vất vả, mẹ con cảm xúc không ổn định, không khống chế được, nếu có thể con tránh......”
Bà nội không nói hết câu, cô làm sao không rõ.
Mấy ngày nay, cô hầu như đều ru rú ở phòng nghỉ của bác sĩ, không muốn về nhà, trốn cái gì, trong lòng cha mẹ đều hiểu rõ.
“Không có việc gì, bà nội.”
“Đứa nhỏ này, có nỗi khổ gì cũng nuốt vào bụng, nếu không chê bà nội già cả chậm chạp, có
ủy khuất gì, con có thể nói với bà nội, bà nội tuy rằng không thể vì con lấy lại công đạo, nhưng sẽ kiên nhẫn nghe con tâm sự, nghe con càu nhàu.” Trong giọng nói bà nội có đau lòng.
“Bà nội, con thực sự không có việc gì.”
“Được rồi, tự chiếu cố tốt bản thân, lần trước khi con trở về, thoạt nhìn rất gầy.”
“Con biết.”
“Đúng rồi, lần trước con gửi cho bà hộp sôcôla ăn rất ngon, nhưng chú con lại đem nó cất đi, không cho bà ăn, về sau bà mãnh liệt kháng nghị, nó mới mỗi ngày cho bà ăn một viên.”
“Lần sau về quê, con sẽ mang cho bà nội mấy hộp.”
“Tốt quá, con còn phải nói với chú con, người chết vì bệnh tiểu đường còn ít hơn chết vì đói khát, nói hắn không được ngăn cản bà nội.”
Cô mím mím môi đáp “Con sẽ nói với chú.”
Cô cùng bà nội hàn huyên một lúc sau mới nói tạm biệt, gác điện thoại.
Cung Diệc Hân bình thẳng nhoẻn miệng cười. Đó là bà nội, từ ngày cô mười tuổi, là người thân duy nhất.
Cô không nói sai, là “Duy nhất”.
Trước khi cô mười tuổi, phụ thân ngày ngày bận việc công tác, mẹ chỉ biết hận cô, ngẫu nhiên bà nội xuất hiện như một trận gió xuân, xoa dịu nội tâm cô. Tuy rằng cô bị hoàn cảnh huấn luyện dần dần trở thành người máy, nhưng cô chưa từng quên bà nội, vì bà nội mà lưu lại một góc mềm mại trong tim mình.
Nên tìm thời gian về quê thăm bà nội.
“Diệc Hân.”
Phía sau cây cột đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, làm cô nhíu mày, các cơ mặt lập tức kéo căng.
Cung Diệc Hân nhìn người đàn bà trước mắt, bà đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người lại như trước yểu điệu tinh tế. Ngũ quan chưa xuất hiện dấu vết tuổi già, chính là phấn trang điểm quá dày làm mất đi khí chất, mà dưới chân là đôi giày cao gót tầm thường cùng dây lưng đính châu quang túi xách rẻ tiền, càng làm cho người ngoài nhìn vào không nhịn được nhíu mày.
Người đàn bà này là mẹ đẻ của cô, là đối tượng ngoại tình của cha cô, là nguyên nhân lớn nhất làm mẹ thống hận cô.
Bà tên là Lí Thiến Vũ, nghe nói khi tuổi trẻ là một ca sĩ tài ba, biết đánh đàn ca hát, viết nhạc, phát hành rất nhiều album, người trong giới điện ảnh theo đuổi nhiều vô số kể, nhưng là bà chỉ yêu thương Cung Tịch Duệ, yêu chồng người khác.
Bà nói bà không thèm để ý danh phận, nhưng ai có thể chấp nhận chòng mình có một người phụ nữ khác.
Năm ấy bà cùng vợ Cung Tịch Duệ đều mang thai, lúc lâm bồn, bà vì khó sinh mà nguy hiểm tính mạng, bệnh viện gọi điện thoại cần cha của đứa nhỏ tới.
Người vợ không cho phép chồng mình ra khỏi cửa, khóc lớn đại náo cùng tranh cãi ầm ĩ, nhưng trên bàn mổ là hai mạng người, người đàn ông vẫn rời khỏi nhà.
Rồi sau đó, bà sinh ra một đứa con gái, mà người vợ mang thai bảy tháng ở nhà vì quá phẫn nộ mà sinh non, đó là một đứa bé trai.
Chuyện này bắt buộc người đàn ông nhìn thẳng vấn đề ngoại tình của mình, cuối cùng, vợ chồng nhường một bước, đi đến hiệp nghị, vợ ông sẽ nhận nuôi đứa nhỏ của bà, còn bà cầm lấy năm trăm vạn, đồng ý không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của người đàn ông này lần nữa.
Sự tình đến nước này, tựa hồ đã đến hồi kết.
Do sinh non nên thân thể người vợ thương tổn, luôn cố gắng để mang thai nhưng không thành công, mà Lí Thiến Vũ đã rời đi, hận thù của người vợ chỉ có thể trút hết lên người đứa bé gái không hiểu chuyện, nhận định này bé gái là hung thủ giết người, nhận định việc đứa bé gái được sinh ra đã hại chết con trai bà.
Hai mươi sáu năm, mẹ hận thù, không gián đoạn một ngày.
Hồi nhỏ cô không rõ, tìm mọi cách lấy lòng mẹ, nhưng vì sao đổi lấy luôn luôn là ánh nhìn căm thù cùng phẫn nộ? Mãi đến kì nghỉ đông năm ấy, cô nghe thấy tiếng người đàn ông cùng vợ mình tranh cãi ầm ĩ, bọn họ nhắc lại chuyện cũ năm ấy, cô mới hiểu được nguyện nhân hậu quả.
Không người nào biết được cô đã biết sự thật về thân thế của mình, cũng không ai để ý đến tâm tình phức tạp mà mâu thuẫn của cô, cô cảm thấy mẹ thật đáng thương, lại hận mẹ nhiều năm qua gia tăng bạo lực trên người mình.
Cô thừa nhận, mình ghi danh trường y một phần vì ý nghĩ trả thù, lựa chọn khoa tim, lựa chọn đi cùng một con đường với ba mình, lựa chọn ở bên ngoài phạm vi gia đình, cùng ba sóng vai đứng chung một chỗ, là vì muốn làm cho mẹ khó chịu.
Cô cố gắng bộc lộ tài năng trong giới y khoa, không cho phép người nào xem nhẹ sự tồn tại của mình.
Cô cố gắng để bản thân trở nên ưu tú, xuất sắc muốn đuổi theo ba mình, có thể được cùng
ông tham dự hội nghị, diễn đàn y khoa lớn nhỏ; Xuất sắc đến nổi trong khi người ta cùng ba mình hàn huyên nói chuyện, bất giác nghĩ đến con gái của ông là Cung Diệc Hân mà không phải là Cung Ấu Lâm; Xuất sắc đến nổi khi phóng viên truyền thông phỏng vấn cô, sẽ dùng câu “Hổ phụ sinh hổ tử”.
Cô biết rõ việc này sẽ làm mẹ càng thêm tức giận, nhưng cô vẫn lờ đi -- là cô cố ý.
Đến khi mẹ dùng chính bàn tay mình tát vào má cô, thứ cô cảm nhận được không phải là phẫn nộ, mà là khoái ý, khoái ý khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của mẹ, khoái ý khi thấy bà không thể ở trước mặt người ngoài mà phát tiết lửa giận.
Bọn họ là gia đình mẫu mực, ba là viện trưởng, mẹ là giáo sư, một cô con gái là bác sĩ hơn nữa còn có một tiểu công chúa, người người đều hâm mộ gia đình hoàn mỹ, ai hiểu được đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, ẩn chứa bên trong là sự thật nhơ bẩn?
“Diệc Hân, con xem ra rất mệt.” Lí Thiến Vũ chắn trước mặt cô, kiêu ngạo nhìn chính đứa con của mình, cô di truyền từ bà khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người uyển chuyển.
Cung Diệc Hân hít sâu, trên mặt mang theo ý lạnh, cô hiểu được vì sao bà xuất hiện. Bảy năm nay nguyên nhân cũng chỉ có một -- bà không có tiền.
Đúng, không có tiền. Bà sinh con gái, rồi bỏ đi kết giao cùng vô số đàn ông, nhưng những người đàn ông này không chịu chi tiền cho bà tiêu xài, con gái trưởng thành liền trở thành
“kim chủ” cho bà rút tiền.
Bà từng nói trước truyền thông: “Tôi không thể mất đi tình yêu.”
Vì thế Lí Thiến Vũ cùng rất nhiều đàn ông lưu truyền chuyện xấu, mỗi lần mẹ thấy tin tức về bà trên tivi, sẽ không nhịn được mắng bà hạ tiện, hơn nữa còn nói một câu “Nếu bà ta sinh con gái, con gái khẳng định cũng hạ lưu giống bà ta.”
Mẹ cho rằng cô không hiểu, trên thực tế từ năm hai trung học cô đã hiểu được, khóe miệng mẹ nhếch lên ý khinh miệt vì cái gì.
“Bà lại không có tiền?” Cung Diệc Hân lãnh đạm hỏi.
“Thời gian này tình hình kinh tế của mẹ có chút eo hẹp, con có thể cho mẹ thêm nhiều tiền một chút không?” Lí Thiến Vũ mặt dày hỏi.
Bà cũng không muốn như vậy, nhưng bà là người phụ nữ thất bại, hơn bốn mươi tuổi, còn không thể kinh doanh đảm bảo sinh hoạt của mình, có người nói bà nhược trí, bà cũng không phản bác.
“Bà đã cầm không ít.”
“Thực xin lỗi, mẹ biết chính mình không có quyền này, nhưng là...... Bất đắc dĩ. Diệc Hân, con đã là bác sĩ, lại là bác sĩ có tiếng, lần đó mẹ nhìn thấy con cùng Tịch Duệ lên tivi nhận phỏng vấn......”
“Mặc kệ tôi có danh tiếng hay không, cùng bà đều không quan hệ, bà dựa vào cái gì nghĩ rằng tôi có nghĩa vụ chu cấp tiền cho bà?”
Nhìn Lí Thiến Vũ, lại nhớ tới người mẹ biết con mình bệnh nặng sắp chết vẫn không buông tay, một cảm giác bất bình tự nhiên nảy sinh trong lòng.
Cô có hai người mẹ, cả hai người đều muốn vứt bỏ quyền làm mẹ cô, cô không được cảm thụ qua tình thương của mẹ, từ “Mẹ” đối với cô, chỉ có nhục nhã cùng đau thương.
“Con...... Là con gái của mẹ.” Nói ra khỏi miệng, Lí Thiến Vũ đỏ bừng mặt, tâm vặn xoắn.
“Bà cũng không xem tin tức sao? Pháp lệnh đã sửa đổi, đối với người mẹ chưa từng nuôi nấng con mình, con cái có quyền xóa bỏ nghĩa vụ chăm sóc.”
Cung Diệc Hân lãnh khốc nói ra những lời đó, làm sắc mặt Lí Thiến Vũ một hồi đen, một hồi trắng. Bà hiểu được, bà hiểu được Diệc Hân đối với bà hông thể tha thứ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bà như thế nào vô liêm sỉ xuất hiện?
“Mẹ không muốn ép con, nhưng bà ngoại con...... Bà thực sự không chịu được nữa, mẹ muốn đưa bà đi bệnh viện, van cầu con, bằng không, bằng không...... Mẹ chỉ có thể đem chuyện năm truyền ra ngoài, ba con là danh nhân......” Cắn chặt môi, bà thực sự không nghĩ ra cách nào khác.
“Bà đây là đang uy hiếp tôi?” Cung Diệc Hân bật cười. “Làm tình nhân không phải tôi, nếu bà vẫn muốn tìm cách uy hiếp, tôi có thể cho bà số điện thoại của bà và mẹ.”
Hơn nữa lấy cớ là bà ngoại, cô nghe đã sớm ngấy.
“Diệc Hân, con trước kia......”
Đúng, trước kia cô không phải như vậy, trước kia cô sợ hãi, lo lắng, sợ hãi sự thật bị vạch trần, chuyện xưa bị vạch trần, mẹ sẽ đối xử với cô rất tàn nhẫn.
Nhưng hiện tại cô đã hai mươi sáu tuổi, không còn là cô gái nhỏ chưa thể tự lập năm đó, năm tháng đã làm cô trở thành máy móc, đối với sợ hãi, cô đã mất đi cảm giác.
“Van cầu con, mẹ thực sự cần tiền.” Lí Thiến Vũ khóc, không ngờ sự việc sẽ như thế, cầu xin nhìn cô.
Nhìn người đàn bà trước mắt cô rốt cục hiểu được, vì sao mỗi khi cô cầu xin, chỉ đổi lấy cái nhìn hèn mọn cùng khinh thường của mẹ, bởi vì cầu xin tha thứ khiến người ta mất đi tự tôn.
“Tôi không phải cục xã hội, bà nếu có gì cần nói, có thể đi tìm tòa thị chính.” Cô quyết tuyệt nói.
“Mẹ đã bị buộc đến không còn đường để đi, van cầu con Diệc Hân, con cho mẹ tiền, cho dù chỉ có một chút cũng không sao......” Nhớ tới người mẹ đang hấp hối, bả dứt bỏ tôn nghiêm, động thủ cướp đoạt túi xách của con gái.
Cung Diệc Hân nhíu chặt mày, nhìn bà hèn mọn. Bà thật sự là Lí Thiến Vũ mỹ nữ năm đó?
Khương Tuệ Kình bề bộn nhiều việc, chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, chỉ là việc này không làm khó được hắn, bởi vì...... Hắn là thiên tài.
Nói như vậy là tự phụ cùng kiêu ngạo, nhưng sự thật chứng minh, hắn này thiên tài có năng lực xác thực tốt hơn người khác, năng lực phân tích so với người ta mạnh mẽ hơn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chỗ có vấn đề, cũng trong thời gian ngắn nhất tìm được biện pháp giải quyết, bởi vậy thời gian hắn xử lý việc cùng một công việc, chỉ bằng một phần ba người khác.
Cho nên hắn có thời gian đến bệnh viện cùng Tuệ Thanh, có thời gian cùng ba mẹ ở nước
Anh xa xôi chat webcam, còn có thời gian làm anh hùng, giúp đỡ thiên sứ nhỏ phòng cách vách, làm cho cô rửa sạch những dơ bẩn trong tâm hồn mình.
Ấu Lâm thật đáng yêu, cô nói muốn làm thiên sứ hàng thật giá thật, xứng với tên thiên sứ nhỏ, vì thế đem toàn bộ chuyện xấu đã làm từ nhỏ đến lớn nhận tội với hắn, một bên giải thích, một bên khóc nói: “Em thực cố gắng muốn phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, nhưng là chị
ấy không chịu tha thứ cho em, anh Tuệ Kình, em không biết phải làm thế nào mới tốt.”
Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật?
Hắn bật cười, cô làm ra những thứ kia đã cho là chuyện xấu, thật sự là tiểu nha đầu chưa thấy qua cảnh đời.
Bất quá, nhìn cô khóc thành như vậy, hắn cho rằng chính mình phải động tay một chút, lại làm một anh hùng, tìm vị người chị lạnh được như băng kia, cùng nhau nói chuyện chút.
Dù sao “Chị tha thứ cho em”, không có khó nói ra miệng như vậy, huống chi chị em trong lúc tranh cãi, có cái gì lớn lao? Hồi nhỏ hắn còn không kêu Tuệ Thanh là “Chị”, trực tiếp kêu cô đứa trẻ thiểu năng, nhưng cảm tình bọn họ hiện tại không phải rất tốt sao.
Nhưng không nghĩ tới băng trụ kia so với hắn làm ông chủ công ty lớn còn bận hơn, làm cho hắn bắt đầu từ buổi chiều, phải đuổi theo cô mà chạy.
Lần đầu tiên tìm cô, y tá nói cô đi kiểm tra phòng bệnh, hắn nghĩ, chờ cô trở lại sẽ nói chuyện, trước hết về phòng bệnh tìm Tuệ Thanh; Tiếp sau đó, họ nói cô vào phòng họp. Không thành vấn đề, hắn hiểu được tầm quan trọng của việc họp, xác thực không nên quấy rầy, sau khi hỏi rõ thời gian hội nghị kết thúc, hắn liền rời khỏi bệnh viện bàn tính công việc.
Nhưng đã đến giờ dự định, hắn chờ ở cửa phòng họp, lại phát hiện dàn bác sĩ đi ra không có băng trụ, mới biết được cô lại vào phòng phẫu thuật.
Sau đó, chỉ chậm vài phút, cô đã tan tầm, nghe nói sáng mai còn phải phẫu thuật.
Cô là làm bác sĩ hay làm thần? Một cô gái có nhiều tinh lực làm nhiều chuyện như vậy sao?
Có điều lại không thực hiện được lời hứa, hôm nay không gặp được, ngày mai lại đến, không đạt mục đích tuyệt không dừng tay, đây là thói quen của hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ gặp phải băng trụ ở cổng bệnh viện, càng không ngờ sẽ nhìn thấy một người phụ nữ giật túi xách của co, mà băng trụ kia không biết là do mệt mỏi suy sụp hay bị dọa cho ngu ngốc, mà lại không có nửa điểm phản kháng, ngoan ngoãn để cho đối phương giật.
Hắn vội vã chạy nhanh về phía trước, hướng về phía kẻ cướp kêu “Bà làm cái gì?! Buông cái túi ra, tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát!”
Lí Thiến Vũ nhìn Khương Tuệ Kình liếc mắt một cái, cầm lấy túi xách của con gái, xoay người bỏ chạy.
Hắn chạy tới, Cung Diệc Hân theo trực giác tóm lấy cánh tay hắn, không cho hắn đuổi theo.
“Cô làm sao vậy? Túi xách bị giật đi rồi!” Hắn chỉ vào bóng lung đã đi xa.
“Nhiều chuyện.” Cô lạnh lùng bỏ lại hai chữ.
Nếu hắn không đến, người đàn bà kia lấy hết tiền sẽ đi, hiện tại tốt lắm, hai người thế nào cũng phải gặp mặt một lần nữa, cô còn phải lấy lại những giấy tờ văn kiện trong túi xách kia.
Nhưng chính mình vì sao không để cho hắn giật lại cái túi? Là không muốn Lí Thiến Vũ bị đối xử như kẻ cướp?
Cô nói hắn...... Nhiều chuyện?!
Có lầm hay không, hắn là muốn giúp cô. Hắn có chút oán giận, trực giác muốn cãi lại, nhưng nhớ tới chính mình thân mang nhiệm vụ, hắn kiềm chế tức giận hỏi: “Cô có muốn báo cảnh sát hay không?”
“Không cần.” Cô vén tóc, mỏi mệt đè nặng bờ vai cô.
“Các ngươi quen nhau?”
Cô không trả lời. Nhưng hắn nhìn biểu cảm của cô đã biết được đáp án. Được rồi, đã là người quen, hắn không còn lời nào để nói.
Cung Diệc Hân lại nhìn hắn liếc mắt một cái sau, rời khỏi cổng bệnh viện.
Tiếp theo giây, cánh tay cô bị hắn tóm lấy, cô giương mắt, chống lại ánh mắt Khương Tuệ
Kình. Hắn là người gọn gàng có chút tao nhã lại vô cùng có khí chất đàn ông, ngũ quan rất đẹp mắt, nhưng để cho người khác phải khắc sâu là đôi lông mày kia, rất có cá tính, không nói lời nào cũng làm người ta chút ý.
Cô quay đầu, hắn buông tay.
“Tôi có việc muốn tìm cô nói chuyện.”
Hắn dựa vào cái gì cho rằng cô còn có khí lực cùng hắn nói chuyện? Hôm nay, cô đã đủ thảm, không muốn lại bị người đàn ông xa lạ này đạp một cước nữa. Cô lạnh lùng nhìn hắn.
“Chúng ta quen thân như vậy sao?” Cô lãnh đạm hỏi.
Hắn lại muốn đe dọa cô, muốn cô đừng đi tìm Tuệ Thanh? Cô thở dài, hắn nếu thực sự không muốn các cô chạm mặt, thì hắn đã dùng sai phương pháp, cô lớn lên từ bạo lực đe dọa, kinh nghiệm phong phú, hắn chỉ nói vài lời đe dọa như thế, cô còn không để vào trong mắt.
Cung Diệc Hân xoay người hướng bãi đỗ xe, nhưng mới đi hai bước cô liền dừng lại bước chân. Đột nhiên nhớ tới giấy chứng minh, di động, chìa khóa xe, ví tiền, mấy cuộn phim hoạt hình đặt ở trong túi, trời...... Cô phải sao để về nhà?!
Đi bộ sao? Ít nhất phải mất một giờ, cô đã mệt đến chỉ cần có một cái giường trước mắt, có thể lập tức ngã đầu liền ngủ, nào có biện pháp......
Cô không muốn cúi đầu trước một người đàn ông xa lạ, nhưng mỏi mệt đã theo bả vai lan truyền đến mũi, cô thực sự không còn tinh thần đi bộ trong đêm tối.
Hạ quyết tâm, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, “Chúng ta nói chuyện, trên đường anh đưa tôi về nhà.”
Cô là một cô gái rất đặc biệt! Khương Tuệ Kình nghĩ vậy.
Hắn đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại phụ nữ, khôn khéo, giỏi giang, lanh lợi, đáng yêu, ngốc nghếch...... Nhưng dù là loại phụ nữ nào, trên người họ đều gợi lên cảm giác rất đặc biệt, cái đặc biệt kia có tên gọi là ôn nhu.
Họ có thể là một nữ cường nhân khôn khéo, không dễ dàng ở trước mặt người ngoài thể hiện sự ôn nhu của mình, nhưng luôn luôn nguyện ý biểu hiện ra trước mặt một người nào đó, có lẽ là chồng họ, tình nhân hoặc con cái, có lẽ là ba mẹ mình hoặc anh chị em gái.
Nhưng đối với Cung Diệc Hân...... Hắn nghĩ, cô không có.
Cô đối với tất cả mọi người đều xa cách và lạnh lùng, không có bạn bè, không có đồng nghiệp, ngay cả đối diện với em gái mình cũng có thể lãnh đạm, nhưng dù cô lạnh lùng như thế, lại man lại cho bệnh nhân cảm giác an tâm.
Lời nhận xét này, đều nghe từ miệng các y tá hộ lý.
Mà các y tá này vì sao đột nhiên lại bàn luận về Cung Diệc Hân?
Một bác sĩ nam nào đấy cảm xúc dâng trào không biết sống chết, hôm nay đã tặng bác sĩ
Cung một bó hoa.
Cô là mỹ nữ, được đàn ông theo đuổi cũng không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng người tặng hoa lại là bác sĩ trong cùng bệnh viện, điều này thú vị.
Cá tính của cô rất rõ ràng, không cần phải nói, cũng có thể làm cho những người xung quanh rõ ràng hiểu được, biết cô thông minh cơ trí nhưng cũng lạnh lùng phi phàm, cô không có bằng hữu hoặc bạn bè, cô cũng không chủ động giao tiếp cùng đồng nghiệp.
Cô giống máy móc, không sai sót, không nhiều lời, nhưng cũng không cho phép người bên cạnh làm sai, bởi vậy mọi người cùng cô làm việc chung đều cảm thấy áp lực, nhưng làm việc với nhau một thời gian dài, sẽ ngoài ý muốn phát hiện, bản thân mình ở các phương diện đều có sự tiến bộ.
Loại phụ nữ này, thích hợp làm chủ cũng thích hợp làm đối thủ, nhưng làm bạn gái...... Nếu là người bên ngoài không hiểu tính cách cô đến theo đuổi, hắn còn có thể lý giải, nhưng đồng nghiệp trong bệnh viện...... Hắn suy đoán, có lẽ đối phương muốn khiêu chiến tình cảm có độ khó cao.
Nghe nói bác sĩ nam đến tặng hoa, Cung Diệc Hân không có sinh khí, vui vẻ...... Hoặc là một biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh lùng hỏi đối phương, “Anh không biết quy định của bệnh viện sao? Hoa tươi bên trong có vi khuẩn, thực dễ dàng xâm hại thân thể đang suy yếu của bệnh nhân, bác sĩ Cao vì sao còn nhuốm máu đào trong bệnh viện?”
Vừa nói xong, cô cầm lấy một đống bệnh án đi kiểm tra phòng bệnh, lưu lại vẻ mặt xấu hổ không thôi của bác sĩ Cao.
Tuy rằng các y tá có ý tốt nói muốn giúp bác sĩ Cao giữ lại bó hoa, chờ bác sĩ Cung tan tầm, sẽ đem hoa giao cho cô.
Nhưng mà, băng trụ cũng không có đem hoa tươi mang về nhà...... Hắn không hiểu được mình vì cái gì mà cao hứng, nhưng mà nghĩ đến việc này hắn liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên.
Mở radio, bên trong truyền đến âm nhạc trữ tình, hắn suy nghĩ nửa ngày, rốt cục tìm được lời dạo đầu thích hợp để đi vào trọng tâm đề tài.
“Hôm nay, tôi có ghé phòng bệnh thăm Ấu Lâm......”
Nói một hồi lâu, lại không có nghe thấy cô phản ứng gì, hắn nghi hoặc nghiêng mặt qua, thế nhưng lại phát hiện cô gái nói sẽ cùng hắn nói chuyện đã ngủ say.
Bật cười, ngay cả chỗ cô ở hắn còn chưa kịp hỏi, cô đã ngủ, còn ngủ thanh thản như vậy?
Nhưng cũng không trách cô, nghe nói ngày hôm qua cô trực đêm, gần bốn mươi mấy giờ không nhắm mắt, hắn cũng không cho rằng có bao nhiêu người thể lực tốt như vậy.
Hắn cho xe chạy về phía ngoại thành. Thật lâu không về nhà chính, khoảng cách từ công ty về chung cư cũng gần, nên hắn cũng rất ít khi trở về.
Hôm nay hắn phải giúp Tuệ Thanh mang một vài thứ đến bệnh viện, hy vọng thời gian này nữ giúp việc vẫn duy trì vệ sinh nhà chính, không để thất lễ với khách.
Ôm cô xuống xe, Cung Diệc Hân ngủ bất tỉnh nhân sự, hắn đặt cô cuống giường Tuệ Thanh, chỉ thấy cô vừa chạm vào gối đầu liền đem mặt vùi sâu, cô thực sự rất mệt.
Người người đều hâm mộ bác sĩ có địa vị xã hội cao, thu nhập cao, lại không nghĩ tới, người làm bác sĩ, chất lượng cuộc sống tệ thế nào.
Cô gái hai mươi sáu tuổi, không có bạn trai, không có giải trí, không có thời gian trang điểm cho mình, quần áo hàng hiệu, túi xách hàng hiệu đối với cô mà nói không có ý nghĩa, mà tay nghề cầm dao, càng không thể mang đến nhẫn cùng đá quý.
Phẫu thuật, kiểm tra phòng bệnh, họp, viết luận văn cùng báo cáo, sinh hoạt của cô bị một đám bệnh tật đuổi theo chạy......
Khi đó, cô vừa vào xe, còn chưa ngủ.
Hắn hỏi: “Cô cả ngày bận tít mù khơi thế này, lại không thể dừng lại bước chân, nghỉ ngơi tốt một chút sao?”
Cung Diệc Hân trả lời khẩu khí rất lãnh đạm, nhưng lời nói rất thật tình. “Tôi có thể chờ một chút, nhưng bệnh nhân của tôi không thể chờ.”
“Trên đời này bác sĩ khoa tim không phải chỉ có một mình cô.”
Cô bĩu môi, ngẩng đầu nói: “Nhưng bọn họ tìm không phải ai khác, mà là tôi.”
Nói mấy câu, hắn nghe ra cô có chút tự phụ kiêu ngạo, cũng nhìn ra cô đơn giản như nhân vật
Tự Lệ. Hắn không rõ, cùng be mẹ, làm sao có thể giáo dục ra hai chị em khác nhau hoàn toàn?
Kéo chăn bông, Khương Tuệ Kình thay cô cởi giày, để cô nằm thoải mái, nhìn bộ dạng cô ngủ say, nói nhỏ một tiếng ngủ ngon.
Khi Khương Tuệ Kình thức dậy, Cung Diệc Hân đã không còn trong phòng, giường ngay ngắn chỉnh tề, thực hiển nhiên, cô đã rời khỏi đây từ sớm.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn bản thân, sau đó mang theo truyện tranh cùng tiểu thuyết Tuệ Thanh yêu cầu, rời khỏi nhà chính.
Hắn vào công ty, cố gắng nhanh chóng kết thúc công việc, dùng phương thức nhanh nhất đem chủ đề hội nghị ra bàn bạc, phân tích rõ ràng, đưa ra mệnh lệnh làm cho cấp dưới vừa nghe đã hiểu ngay, sau đó trước giữa trưa đã đến bệnh viện.
Khi hắn vào bệnh viện, Cung Diệc Hân vẫn còn ở phòng khám bệnh; Hắn đến phòng bệnh cùng Tuệ Thanh ăn cơm trưa, mà cô đang kiểm tra phòng bệnh; Đáy lòng có chút buồn, nhưng hắn vẫn là ở bệnh viện dạo hai vòng, xác định không gặp được cô, mới đến phòng bệnh Ấu Lâm cùng nói chuyện.
Ấu Lâm là một thiên sứ vui vẻ, bị bệnh cũng không ngăn được khuôn mặt của cô ngọt ngào tươi cười, miệng cô cứ nói không ngừng, kể tất cả những chuyện hồi nhỏ, kể tình huống cô cùng chị gái ở chung, nói cô đối với chị gái xuất sắc của mình có bao nhiêu hâm mộ lại có cỡ nào ghen tị.
Khương Tuệ Kình đồng ý, cô gái Cung Diệc Hân này chính là từ nhỏ đã làm cho người ta ghen tị.
Hơn bốn giờ, hắn nghĩ, cô kiểm tra phòng bệnh đã lâu, chắc đã làm rất tốt rồi? Vì thế hắn đi tìm cô.
Lại nghe nói bắt đầu từ bốn giờ đến bây giờ, cô đã vào phòng phẫu thuật một hồi lâu, mà hắn là người đàn ông không phải dễ dàng buông tha, cho nên hắn cầm máy tính chờ ở ngoài phòng phẫu thuật.
Lúc này đây, đồng hồ đã tám giờ rưỡi, cô rời khỏi phòng phẫu thuật, hướng người nhà bệnh nhân thông báo kết quả, hắn nhìn trong đáy mắt cô thấy sự mỏi mệt.
Khẳng định phẫu thuật này khá thành công, bởi vì hắn thấy người nhà bệnh nhân không ngừng hướng cô khom người cảm tạ, mà khuôn mặt cô bình thường không cười, giờ lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt. Hóa ra cô không phải không cười, chính là phải chọn đối tượng.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Hắn đi lên phía trước.
Giương mắt, cô nhìn chăm chú vào Khương Tuệ Kình, liếc mắt một cái nhìn máy tính trên ghế tựa. Hắn đã ở chỗ này chờ cô bao lâu?
“Được, tôi đi thay quần áo, chờ tôi một chút.”
Cô không phản đối, đây là cô nợ hắn, một xe tiện lợi miễn phí đổi một buổi nói chuyện, nhưng đêm qua cô mệt quá, không đợi hắn lời lời nào, cô liền ngủ bất tỉnh nhân sự, cũng may
mắn hắn là quân tử, bằng không cô dám tùy tiện ngủ trên xe người khác như vậy, không biết có bao nhiêu nguy hiểm sẽ phát sinh.
Đúng rồi, cô còn thiếu hắn một câu cám ơn.
Không có hắn, cô thật sự là không biết đêm qua sẽ như thế nào, nghe nói đêm qua mẹ...... Cô cầm nắm đấm, thở dài.
Mười lăm phút sau, cô đổi quần áo hàng ngày, xuất hiện trước mặt hắn. “Đi thôi.”
Hắn gật đầu, cô đi theo phía sau hắn.
“Tôi cho rằng cô là người máy.”
Không đầu không đuôi một câu, nhưng cô hiểu được hắn ám chỉ cái gì. Mím môi, Cung Diệc
Hân theo trực giác trả lời, “Tôi là...”
“Ăn cơm chưa?”
Hắn hỏi cái này, là vì nhìn thấy cô để lại trên bàn y tá trực nửa phần cơm nắm cùng sữa tươi vẫn chưa khui, kia nhất định là cơm trưa, về phần bữa tối......
Hắn sẽ không hồn nhiên cho rằng từ bốn giờ vào phồng phẫu thuật đến giờ, cô có biện pháp chuồn êm đi ra ngoài ăn cơm.
“Phía trước có siêu thị ngừng một chút, là được rồi.”
Khương Tuệ Kình dương dương tự đắc, kéo tay cô nói: “Đi thôi, tôi cũng đói bụng, cùng đi
ăn cơm.”
Cô không nói chuyện, nhưng tầm mắt dừng lại trên tay phải của mình bị anh dắt đi. “Vị tiên sinh này......”
“Chúng ta không quen? Không sai, là không quá thân, nhưng sau khi ăn cơm xong sẽ càng thân, đến lúc đó chúng ta nói chuyện cũng có thể thuận lợi hơn.” Nói xong, hắn cầm túi xách của cô.
Sau khi kết thúc một loạt động tác, hắn không nhịn được bật cười. Luôn luôn được nhận xét là Khương chủ tịch lý trí lãnh khốc, đã bao lâu không giống như vậy, cười meo meo lấy lòng phụ nữ?
Cung Diệc Hân liếc mắt một cái nhìn hắn cầm túi xách của cô.
Người đàn bà kia buổi sáng đã đem túi xách trả lại, trừ bỏ tiền đã lấy hết, còn lại giấy tờ đều nguyên vẹn, nhìn bà bộ dạng hèn mọn xấu hổ, chính mình lại lãnh huyết lấy ra năm vạn, đưa cho bà nói: “Về sau không được đến bệnh viện tìm tôi.”
Nhìn bóng lưng khúm núm kia, cô lại tự nhắc nhở chính mình, cuộc đời này không được dính vào tình yêu.
“Được, tôi mời anh, cám ơn anh ngày hôm qua thu nhận tôi một đêm.” Nói xong, cô giật lại túi xách, bọn họ chưa thân đến trình độ hắn giúp cô cầm túi xách.
“Tốt.” Khương Tuệ Kình không có nửa điểm khách khí. “Tôi lái xe.”
Cô không nói gì mà bước theo, làm việc cả ngày nay, cô đã đủ mệt mỏi.
Bọn họ cùng nhau hướng về phía bãi đỗ xe, Cung Diệc Hân suy nghĩ, lần sau có cơ hội nói chuyện, nên hỏi hỏi Tuệ Thanh công việc của em trai cô là gì, làm sao có thể mọi lúc mọi nơi đều rảnh?
Nhưng giờ phút này di động thực không thức thời vang lên, cô thở dài, vẫn là tiếp nhận điện thoại, “Xin chào...... Tôi là.”
Cô chỉ nói bốn chữ, sau đó nhíu mày thật chặt, thở dài một hơi kết thúc, cô cúp điện thoại, thật có lỗi nhìn về phía Khương Tuệ Kình.
“Thực xin lỗi, chúng ta có thể hẹn lại thời gian khác hay không?” Khẩu khí của cô dồn dập, đầy mặt hậm hực.
Hắn có thể nói không sao? Băng trụ hòa tan, có biểu cảm, nếu không phải có sự kiện trọng đại phát sinh, cô sẽ không mất đi vẻ điềm tĩnh.
“Cho tôi mượn di động.”
Cô nghĩ nghĩ, đem di động trên tay đưa cho hắn, thấy hắn dùng điện thoại của cô gọi vào điện thoại mình, lại ở trên hai di động ấn nhập gì đó, vì thế lần thứ ba gặp mặt, bọn họ đã có phương thức liên lạc với nhau.
“Gọi điện thoại cho tôi, bằng không tôi sẽ đi đăng ký khám ở phòng khám bệnh của cô.”
Cô là băng trụ, nhưng cô lại nở nụ cười, bởi vì lời nói của hắn.
“Tôi sẽ gọi cho anh, xin anh không cần phá hư quyền lợi của những bệnh nhân khác.” Hiếm khi cô hài hước nói.
“Cô tốt nhất nói được thì làm được.”
“Tôi biết rồi, cám ơn anh, lần sau gặp.” Cô gật đầu, lùi lại. Miệng vẫn là khách khách khí khí, nhưng là cô đối với hắn, đã không còn cư xử xa lạ như với những người khác.
Truyện khác cùng thể loại
393 chương
29 chương
49 chương
936 chương
23 chương
401 chương