“Có thể chữa! Ngươi thật sự nghĩ rằng không ai chữa được cho ta sao. Nhờ phúc của ngươi, ta được người cứu sau khi ngã xuống vách núi, người đó sau trở thành sư phụ của ta, người có thể chữa khỏi mắt cho ta.” Tố Yên hung hăng nói lại. “Ta ~~” Ninh Vương gia ngập ngừng không nói nữa. “Ta đói rồi, cũng mệt nữa.” Tố Yên nói không chút khách khí. “Ta sai người chuẩn bị mọi thứ cho nàng.” Ninh vương gia rầu rĩ, bỏ lại một câu rồi rời khỏi phòng. Ngồi trong phòng, Tố Yên cảm thấy hết sức phiền não và bất an. Không thấy được gì cả, giờ muốn kiếm một người để nói chuyện cũng không có, trước kia còn có biến thái vương nói chuyện với mình. Vừa nghĩ đến đó, Tố Yên chợt cả kinh. Ta làm sao thế nào, lại đi nghĩ đến hắn! [https://caocaolatre.wordpress.com]Đưa tay giật giật tóc, bình tĩnh, phải tỉnh táo lại mới được. Lòng thầm nhủ, đồng chí Liễu Tố Yên, chắc cô bị điên rồi, điên nặng rồi. Hắn lừa cô, lừa cô! Cô là đứa bị bệnh cuồng ngược* phải không? Đã bị người ta lừa rồi mà còn nghĩ đến người ta, cô bị gì thế hả? (Yu: *thích bị ngược đãi) “Hầu hạ cẩn thận.” Bên ngoài cửa, vọng lại giọng của Ninh vương gia. “Dạ. Vương gia.” Ninh vương gia hớn hở bước thật nhanh, giờ phải đến hoàng cung. Tố Yên, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng. Ha ha. Giờ, ta sẽ dấu nàng, để y vĩnh viễn cũng không tìm thấy nàng. Nàng là của ta. Vĩnh viễn chỉ là của ta. Ninh vương gia vừa đi, nha hoàn liền dâng thức ăn lên lại lập tức lui xuống. Tố Yên mù mờ ngẩng đầu, không biết làm sao. Tay sờ soạng trên bàn tìm đũa, lại không biết phải gắp chổ nào. [https://caocaolatre.wordpress.com]Cảm giác tủi thân, khó chịu bao phủ cảm xúc của Tố Yên. Vì sao, vì sao lại thành như thế này hả? Giờ đến cả ăn cơm cũng không được. Nếu là biến thái vương, hắn sẽ tự tay gắp đồ ăn ngon cho ta rồi. Vừa nghĩ đến đó, Tố Yên lại xụ mặt. Đồng chí Liễu Tố Yên, cô lại điên! Giơ đũa lên, Tố Yên ủ rũ, đành vậy, mình điên, nhưng mà giờ đúng là bất lực nha. Không ai ở cạnh, ta biết dựa vào ai đây? Không thể dựa vào ai cả. Chỉ mình ta mà thôi, chỉ có thể dựa vào chính ta mà thôi. Đang lâm vào trạng thái xuất thần thì cửa lại bị ai đó đẩy mạnh ra, kèm theo đó là tiếng hô nho nhỏ ngăn cản của nha hoàn. “Ngươi là ả mù mà vương gia vừa mang về sao?” Bị một làn hương nồng đậm vị son phấn bay ập vào mặt khiến Tố Yên có chút buồn nôn. “Đang hỏi ngươi đó! Ả mù!” Một giọng nói sắc bén của nữ nhân vang lên. “Ra ngoài!” Tố Yên buông bát, lạnh lùng quát lại. Thật là một đám nữ nhân ghê tởm. “Ha ha, bảo chúng ta ra ngoài, ngươi cho rằng ngươi là ai vậy?” Tiếp theo là một trận cười vang. Tố Yên nheo mắt. Tên ngốc Ninh vương gia, đi mà không dặn dò gì lại sao? “Ha ha, xem ả mù kìa, sao lại chỉ ăn cơm trắng, cười chết ta, lại còn rơi đầy cả bàn.” Vẫn là giọng nói bén nhọn kia. Nha hoàn đứng cạnh không biết làm sao, vương gia có dặn là phải hầu hạ cẩn thận, nhưng mà, nữ nhân này cũng không phải chủ tử, ta phải làm gì cho tốt đây? “Hừ, mù mà cũng muốn ăn sao?” (Yu: ko ăn sao sống? ngớ ngẩn) Nữ tử dẫn đầu bắn ra tia nhìn độc ác, bước nhanh lên phía trước. Ả mù này hẳn là cũng có điểm giống người kia nên mới được mang về, không ra oai phủ đầu với ả là không được! Nữ tử dẫn đầu cầm bát canh nóng trên bàn chuẩn bị hất lên mặt Tố Yên. “Dừng tay!” Ngoài cửa vang lên tiếng gầm. Nước mắt Tố Yên rơi ra, bởi vì, cho dù giọng nói có giống nhau, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra tiếng bước chân. Nước mắt Tố Yên không theo sự khống chế của nàng mà trào ra. “Thật to gan!” Người vừa đến rít lên, vọt người phóng vào, hất đi bát canh trên tay nữ nhân kia. [https://caocaolatre.wordpress.com]Nữ nhân kia đứng không vững, bát canh nóng lại tự hất lại vào mặt mình. Nhất thời, tiếng thét thê lương chói tai vang vọng cả phòng. “Vương gia.”“Vương gia.” Những nữ tử còn lại quỳ xuống, lạnh run người. Nha hoàn nhìn cảnh này mà không biết phải làm sao. Đột nhiên, lại phát hiện y phục vương gia đang mặc lại khác với y phục người vừa mặc khi rời phủ, chẳng lẽ, vị này không phải chủ tử nhà mình, mà là vị vương gia kia sao? “Hừ.” Mộc vương gia nhìn đám nữ nhân đồng loạt quỳ kia, tất cả đều có điểm giống Tố Yên, hừ lạnh một tiếng. Y vẫn như thế, không thay đổi chút nào sao? Đi làm những trò trẻ con, hôm nay thiếu chút nữa lại để cho đám nữ nhân đầu óc ngu xuẩn này hại Tố Yên! “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng.” Nữ tử bị hất canh vào mặt dập đầu van xin. “Cút!” Mộc vương gia quát to một tiếng, nhìn sắc mặt khó coi của Mộc vương gia, đám nữ nhân kinh hãi lập tức ùa ra khỏi phòng. “Tố Yên ~~~” Tố Yên nghe tiếng gọi ôn nhu bên tai, nước mắt lại không ngừng tuôn ra. “Ngươi đến đây làm gì?” Giọng Tố Yên đầy căm hận. “Thật xin lỗi, ta, đều do ta làm nàng chịu khổ.” Giọng vương gia cũng đầy vẻ đau lòng. “Ngươi khiến ta chịu khổ, không chỉ có hôm nay.” Tố Yên độc miệng nói. Mộc vương gia ngẩn ra, sắc mặt thêm ảm đảm, khó khăn nói: “Thật xin lỗi, Tố Yên, ta ~~~ giờ chúng ta về được không?” Tố Yên không nói gì, chỉ thẫn thờ, ngồi yên bất động. “Tố Yên ~~~” Mộc Vương gia e dè gọi. “Ta đói.” Một câu nói lạnh lùng này của Tố Yên khiến Mộc vương gia có chút lúng túng, chỉ biết nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn. Tố Yên nói thế là có ý gì? “Nhưng ta không muốn ăn ở đây.” Kế tiếp vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tố Yên lại khiến Mộc vương gia vô cùng hân hoan. Ý Tố Yên là đồng ý trở về cùng ta sao?! “Được, chúng ta đi.” Mộc vương gia kéo tay Tố Yên, cẩn thận dìu nàng đứng lên.[https://caocaolatre.wordpress.com] Trên đường, Tố Yên một mực yên lặng, không nói câu nào khiến lòng Mộc vương gia bất an không yên. Đến Mộc vương phủ, Tố Yên vẫn ngồi im không nói lấy một câu. Mộc vương gia khẩn trương ngồi cạnh nhìn Tố Yên: “Nàng không sao chứ? Không thoải mái chổ nào sao?” “Ta khỏe.” Tố Yên trả lời thản nhiên. “Thật sự không có chổ nào không thoải mái chứ?” Mộc vương gia nhìn mặt Tố Yên như muốn tìm ra nguyên nhân. “Không có là không có.” Tố Yên mất kiên nhẫn trả lời, lòng lại loạn muốn chết. Vì sao ta lại cảm thấy tủi thân như vậy, chỉ vừa nghe thấy tiếng bước chân của hắn lại tự nhiên bật khóc. Mộc vương gia thấy vẻ mặt khó chịu của Tố Yên, cũng rầu rĩ, cả hai ngồi cạnh nhau thật lâu cũng không nói gì. Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Mộc vương gia vẫn cẩn thận như trước, đưa chén đũa đặt vào tay Tố Yên, sau lại gắp thức ăn hộ nàng. Tố Yên chậm rãi ăn, vì sao, vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy? Mộc vương gia, ta đáng để ngươi đối xử với ta như vậy sao. Nhưng mà, sao ngươi lại gạt ta, vì sao ngươi lại muốn gạt ta?[https://caocaolatre.wordpress.com] “Thức ăn có hợp khẩu vị nàng không?” Giọng nói Mộc vương gia rất nhẹ. Tố Yên ngừng lại, hỏi: “Vì sao?” “Cái gì?” Mộc vương gia ngẩng đầu, cảm thấy khó hiểu. “Vì sao ngươi lại muốn gạt ta?” Giọng Tố Yên thật lạnh lẽo. “Lừa nàng? Ta lừa nàng khi nào?” Giọng Mộc vương gia trở nên bối rối. “Từ đầu ngươi đã không cho người tìm sư phụ ta! Không hề có! Vì sao ngươi lại muốn gạt ta rằng ngươi đã phái người đi tìm?” Giọng Tố Yên dường như đã có chút kích động. “Ta, ta không lừa nàng, ta có phái người đi tìm.” Mộc vương gia chột dạ. “Người còn gạt ta! Ngươi có hỏi qua sư phụ ta ở đâu sao? Ngươi có từng hỏi qua dáng vẻ của sư phụ ta chưa?” Tố Yên kích động. “Ngươi là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!” “Tố Yên! Không phải, ta, không phải như vậy.” Mộc vương gia bối rối, lòng kinh hoảng, như thể nhìn thấy Tố Yên sắp rời xa mình, lập tức đưa tay ôm nàng vào lòng. “Vì sao, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Trước kia đã như thế với ta, giờ lại gạt ta. Vì sao lại không muốn cho ta nhìn thấy lại? Chẳng lẽ muốn ta cả đời là kẻ mù lòa?[https://caocaolatre.wordpress.com] Thế thì ta sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Tố Yên dùng hết sức vặn người muốn vùng ra khỏi vòng tay của Mộc vương gia, “Ta không muốn vĩnh viễn phải sống trong bóng tối vô tận này.” Đột nhiên, Mộc vương gia trợn mắt, nắm chặt vai Tố Yên, đôi mắt rực sáng, kích động: “Tố Yên, nàng đã nhớ lại phải không? Nhớ lại tất cả rồi phải không?” Tố Yên ngẩn ra, rồi lại cúi mặt: “Phải, ta đã nhớ lại tất cả, nhớ tới ngày trước ngươi đã khi dễ ta thế nào, giờ lại tiếp tục gạt ta.” Lời vừa nói ra, Tố Yên lại cảm thấy có gì đó không hợp, lòng lại thấy có cảm giác kỳ quái, như là bất an, không đành lòng. “Ta, ý ta không phải như thế, ta chỉ là muốn, chỉ muốn nàng luôn ở cạnh ta. Nàng đừng sợ không nhìn thấy gì, ta có thể chăm sóc nàng cả đời. Vĩnh viễn ở cạnh nàng.” Thần sắc Mộc vương gia vô cùng thống khổ, “Ta biết bản thân ta thật ích kỷ, nhưng ta thật sự không muốn mất nàng lần nào nữa.” Tố Yên cảm nhận được hai tay Mộc vương gia đang run run, nàng chỉ im lặng, không nói gì. “Tha thứ cho ta, Tố Yên, ta không có ý gạt nàng, thật sự.” Mộc vương gia ôm Tố Yên thật chặt, không ngừng lẩm bẩm, “Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta.” Trên mặt chợt ươn ướt, Tố Yên đưa tay sờ vào, là nước mắt. Tim, rất đau. Mũi cũng nghe xót. Mộc vương gia, vì sao ngươi lại nặng tình như vậy, ngươi bảo ta phải làm sao đây? Giờ phút này, Mộc vương gia như đứa nhỏ vừa làm chuyện sai, đang vô cùng sợ hãi.[https://caocaolatre.wordpress.com] Tố Yên cố nhắm chặt hai mắt, ta phải đối xử thế nào với hắn mới tốt đây. Rời bỏ hoàng cung, cứu ta, vì ta mà trộm hắc trân châu. Lúc ta bị mù vì bị ám toán, cũng là hắn đến cứu ta. Hắn yêu ta sao? Là yêu sao? (Yu: *gật đầu cái rụp*) “Tố Yên, hãy tha thứ cho ta, ta không cố ý, tha thứ cho ta, ta thề, từ nay về sau, ta sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa. Tha thứ cho ta ~~~~~” Mộc vương gia thống khổ, nhắm chặt hai mắt. Thật đáng sợ, loại cảm giác này thật đáng sợ. [https://caocaolatre.wordpress.com] Sợ người trong lòng một ngày nào đó lại không thấy tăm hơi. Ta không bao giờ muốn phải chịu loại sợ hãi ngập trời này nữa. Cả đời chỉ muốn ở cạnh Tố Yên, chỉ mình nàng. Thật lâu sau, một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy Mộc vương gia từ sau lưng. Hai mắt Mộc vương gia bừng mở ra. Sau lưng là đôi tay dịu dàng của Tố Yên đang nhẹ nhàng ôm lấy hắn. “Sau này, không cho phép ngươi lại lừa ta.” Tố Yên nói thật nhẹ nhàng. “Được, được, không bao giờ nữa, không bao giờ lừa nàng nữa. Tố Yên ~~~” Mộc vương gia mừng như muốn điên lên, nói không ngừng. “Ta, ta đói bụng, muốn ăn cơm.” Tố Yên khẽ đẩy Mộc vương gia ra. “Ừm, ăn cơm trước đã.” Mộc vương gia phấn chấn, Tố Yên đã bắt đầu chấp nhận ta, không giận ta nữa. Trong lúc đó, tại Ninh vương phủ, lại là cảnh mây đen vần vũ. Không khí cả vương phủ bị nén đến muốn nứt toạt, khiến ai cũng muốn tìm cách trốn khỏi áp lực này.[https://caocaolatre.wordpress.com] Tại Đông viện, một đám nữ nhân đang quỳ đồng loạt. “Nói, ai đã định hất canh lên mặt nàng?” Giọng nói nhẹ nhàng thoảng qua của Ninh vương gia lại khiến ai nấy đều hoảng hồn. Đám nữ nhân đang quỳ trên mặt đất len lén nhìn xung quanh, ai nấy đều mang vẻ mặt khó hiểu. Các nàng không hiểu, vì sao Ninh vương gia lại làm to chuyện như vậy, vì ả mù kia sao? [https://caocaolatre.wordpress.com] Bây giờ ai nấy đều đã biết người dẫn ả kia đi là Mộc vương gia chứ không phải là Ninh vương gia. Nhưng mà, vì sao Ninh vương gia lại đi chất vấn họ. Không ai hiểu được vì sao một Ninh vương gia thường ngày luôn ôn nhu hào phóng sao lúc này lại bộc phát cơn giận đến vậy. Nghe được giọng điệu vừa rồi của Ninh vương gia, các nàng đều rõ một chuyện, đây chỉ là khúc dạo đầu của cơn bão táp. “Nói, thật ra là ai?” Ninh Vương gia tiếp nhận chung trà trong tay nha hoàn, vẫn dùng giọng điệu thản nhiên như cũ. Cuối cùng, có người không chịu nổi không khí áp lực này, đứng dậy, chỉ vào mặt nữ tử thanh tú nhất trong đám, điên cuồng gào thét nói: “Là nàng, chính là nàng. Vương gia, nàng ta là người muốn hất canh vào mặt vị cô nương kia. Mộc vương gia đã cản lại.”[https://caocaolatre.wordpress.com] Nghe được đến ba chữ Mộc vương gia, Ninh vương gia nheo mắt lại, tay ‘răng rắc’ hai tiếng thì thấy chung trà đã bị nghiền vỡ. Tuy đã sớm biết y dẫn Tố Yên đi, nhưng khi nghe đến ba chữ này, ta vẫn không khống chế được mình. “Tay ngươi, không cần phải có nữa.” Giọng nói bâng quơ của Ninh vương gia khiến vị nữ tử kia ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, sau đó nàng ta nhào đến, ôm chân Ninh vương gia, gọi thê lương: “Ninh vương gia, xin tha mạng, vương gia ~~~~” “Còn có, mặt của ngươi.” Gương mặt tuyệt mỹ của Ninh vương gia hiện lên nụ cười mị hoặc, “cũng không cần nữa.” Nữ tử thanh tú còn chưa lĩnh hội được ý trong câu nói của Ninh vương gia, trên mặt đã thấy vô cùng đau nhức. Mọi người thấy Ninh vương gia lấy mảnh vỡ của chung trà, cẩn thận cứa lên mặt nàng, không gian nhất thời tĩnh lặng như tờ. “A ~~~~~” Tiếng vọng thê lương vang khắp Ninh vương phủ. Ninh vương gia vứt những mãnh vỡ nhỏ nhuốm đầy máu trong tay ra, nhận lấy khăn lụa từ nha hoàn, chậm rãi xoa tay. Chán ghét nhìn nữ tữ kêu la thảm thiết trên đất, thản nhiên nói: “Lôi xuống, chặt tay.” Lại ngẩng đầu nhìn đám nữ nhân đồng loạt lạnh run, Ninh vương gia hừ lạnh, xoay người bỏ đi, để lại một câu: “Người, đuổi hết về nhà, giữ mặt chúng lại.” Đợi Ninh vương gia đi xa, đám nữ tử mới hiểu được câu cuối cùng y nói là ý gì. Nhất thời, một mảnh âm thanh thê lương cầu xin tha thứ tràn ngập khắp vương phủ. Ninh vương gia ngẩng đầu nhìn trời, Tố Yên, đám nữ nhân đó không xứng có được gương mặt giống nàng. [https://caocaolatre.wordpress.com] Ta sẽ không từ bỏ đâu, hãy chờ ta. Ta sẽ ôm nàng thật chặt vào lòng, để y không thể cướp nàng đi. —————————————————————————————- “Xèo xèo ~~~~” Linh nhi bất mãn dùng miệng chọt chọt Nghịch Phong. Nghịch Phong vỗ nhẹ Linh nhi, thở dài: “Đừng ồn, Linh nhi, không phải vừa mới ăn đó sao?” Linh nhi vẫn tiếp tục vung vẫy đuôi. “Ngươi nhớ Tố Yên sao? Ta cũng muốn nhanh chóng tìm Tố Yên nữa.” Ánh mắt Nghịch Phong đầy âu lo. Mắt Tố Yên bây giờ thế nào rồi? Ngẩng đầu nhìn bầu trời không một bóng chim bay, Nghịch Phong lại thở dài lần nữa. [https://caocaolatre.wordpress.com] Tố Yên, thật ra nàng đang ở đâu? Giờ phải đi khắp các núi tìm kiếm, ta nhớ Tố Yên từng nói sư phụ nàng sống trong một sơn cốc bố trí không khác lắm so với sơn cốc của sư phụ ta. Sư phụ nàng chắc sẽ biết nàng đang ở đâu. Tố Yên, Tố Yên ~~~~~~ Nghịch Phong không ngừng gọi thầm tên này. Vào thời khắc đó, lúc nàng buông tay ta ra, không ngờ rằng, đã trở thành cuộc ly biệt dài như vậy. “Linh nhi, đi đi.” Nghịch Phong để Linh nhi trèo lên tay, Linh nhi theo tay Nghịch Phong mà ngồi lên vai hắn. Ngồi yên vị, xèo xèo hai tiếng, như là thúc giục Nghịch Phong mau nhanh chóng đi tìm chủ nhân của mình. “Chỉ e là ngươi không thể đi được.” Một giọng nói lạnh lùng từ dưới đất vọng lên.[https://caocaolatre.wordpress.com] Tiếp sau đó, Nghịch Phong cảm nhận được sát ý mãnh liệt truyền đến từ mặt đất, nhảy người vọt lên, tránh được một kích chí mạng. Ẩn dưới đất sao? Nghịch Phong đưa mắt nhìn một màn mưa lá bay đầy trời, sau đó là sự xuất hiện của tám hắc y nhân. “Tiền nhiệm Ô giáo đại giáo chủ, Giang Nghịch Phong. Hôm nay, ngươi không thể nào đi được. Ha ha.” Hắc y nhân đầu lĩnh cười to. “Các ngươi là ai? Sao lại biết ta?” Nghịch Phong bình tĩnh nhìn khắp bốn phía. “Đứng hỏi vì sao chúng ta biết, ngươi chỉ cần biết rằng, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.” Khẩu khí hắc y nhân vô cùng ác độc. “Vậy sao?” Nghịch Phong mỉm cười, không chút hoang mang, “Đã có rất nhiều người từng nói câu này với ta.” Hoàng hôn nhuộm màu máu. Mặc Ngân nhìn bầu trời dần dần khuất núi, bước chân càng nôn nóng. Sau lưng truyền đến tiếng chân chạy chầm chậm của Lạc Nguyệt. “Đã nói rồi, ngươi không cần đi theo, mau về phủ của ngươi đi!” Mặc Ngân xoay người, quát người đang chạy theo sau. “Không! Không! Ta muốn theo, ta cũng phải tìm đại tỷ, ta cũng lo lắng cho đại tỷ.” Lạc Nguyệt rống lại còn to hơn, “Mà vết thương của ngươi nữa, phải đổi dược.”[https://caocaolatre.wordpress.com] “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Mặc Ngân xoay phắt người, không thèm để tâm đến vẻ mặt gần như muốn khóc của Lạc Nguyệt, bước chân cũng nhanh hơn. Chết tiệt! Mặc Ngân sốt ruột nhìn ánh tà dương. Gần đây không có thành trấn hay thôn trang nào cả, đêm nay chỉ còn cách phải ngủ ngoài đường rồi. Sư tỷ! Giờ tỷ đang ở đâu? Mắt tỷ thế nào rồi? Thật hận, ta thật hận ta! Hận bản thân chỉ biết trơ mắt nhìn sư tỷ bị người khác hạ độc, bị người khác mang đi. Vì sao? Ta thật là vô dụng! Nếu ta mạnh mẽ được như lúc trước thì đã không để chuyện thành ra như vậy! Mặc Ngân nắm chặt tay, móng tay đâm sau vào lòng bàn tay, máu tươi chậm rãi trào ra. “Tay ngươi! Tay ngươi chảy máu kìa!” Lạc Nguyệt chạy theo hô lên, kéo tay Mặc Ngân, hoảng loạn: “Bôi dược nhanh lên, ngươi đâu cần dùng sức như vậy.” “Đã nói không cần ngươi lo.” Mặc Ngân dứt khoát rút tay về, chán ghét nhìn Lạc Nguyệt: “Chuyện của ta, ngươi bớt lo đi.” Đối mắt lạnh băng của Mặc Ngân khiến lòng Lạc Nguyệt run lên, cố nén nước mắt, nói nhẹ nhàng: “Ta chỉ lo lắng cho tay ngươi, nó bị chảy máu mà.” Mặc Ngân hừ lạnh, không thèm để ý, tiếp tục bước đi. Lạc Nguyệt liền bước theo sau, Mặc Ngân đi rất nhanh, nàng chạy theo lại chậm, nhưng mà, chưa bao giờ nàng lên tiếng bảo Mặc Ngân chờ. Phía trước xuất hiện một ngôi miếu đổ nát. Mặc Ngân nhìn sắc trời dần dần tối xuống, nhíu mày.[https://caocaolatre.wordpress.com] “Đêm nay qua đêm ở đây.” Mặc Ngân lạnh lùng nói mà không quay đầu. Lạc Nguyệt nhìn ngôi miếu hoang vu đổ nát, không nói gì, theo sau Mặc Ngân vào miếu, kiếm một góc rồi ngồi xuống. Mặc Ngân phất tay đập nát chiếc bàn, đốt lửa. Lửa trại được đốt, chiếu sáng ngôi miếu đổ nát. Lạc Nguyệt cẩn thận cởi giày, khắp bàn chân đều đầy những bọng nước. Tháo khuyên tai, nàng cẩn thận dùng mũi nhọn phá đám bọng nước ra. [https://caocaolatre.wordpress.com] Lòng Lạc Nguyệt đầy khúc mắc, nhưng vẫn im lặng, không nói được lời nào. “Ăn.” Sắc mặt Mặc Ngân không hề thay đổi nhưng lại đưa lương khô cho Lạc Nguyệt, sau đó cũng tự lấy ăn, không hề để ý đến nàng. Lạc Nguyệt nhận lấy miếng lương khô cứng ngắc, cắn mạnh, cố ăn. “Ngươi theo ta làm gì? Nếu về phủ ngươi sẽ không phải ăn khổ sở như vậy.” Mặc Ngân vừa nói vừa lạnh lùng nhìn ánh lửa trại. “Ta ~~~” Là vì muốn theo ngươi, muốn ở cạnh ngươi. Lạc Nguyệt nói không thành câu. Mặc Ngân xoay người, nằm xuống. Lạc nguyệt muốn nói lại thôi, nhìn sang Mặc Ngân, rồi cũng nằm xuống. ———————————————————————————- “Hôm nay thời tiết thế nào?” Tố Yên ngồi bên cửa sổ, đưa tay ra ngoài thử. Lạnh lạnh, ươn ướt. Trời mưa sao? “Hôm nay trời đổ mưa nhỏ.” Mộc vương gia nhẹ nhàng cầm tay Tố Yên, kéo vào. “Mưa nhỏ sao?” Tố Yên tựa người vào cửa sổ, cảm thụ từng trận gió lạnh thổi đến. “Ừ, ta đã phái người tìm hai tiểu trấn kia, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.” Mộc vương gia nhìn Tố Yên, mỉm cười. “Ừ, đa tạ ngươi.” Tố Yên mỉm cười. “Đừng, đừng nói đa tạ ta. Ta không thích nghe lời này.” Ánh mắt Mộc vương gia thoáng nét đau thương. “Ừ, ta sẽ không nói.” Tố Yên vẫn mỉm cười, “Ngươi biết không, vương gia, trước kia, mỗi khi trời mưa ta đều rất thích ngồi trong phòng, từ cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.” Mộc vương gia há hốc miệng, đây là lần đầu tiên Tố Yên kể chuyện của nàng cho ta nghe.[https://caocaolatre.wordpress.com] Lòng chợt kích động: “Nhìn thấy gì bên ngoài?” Vừa nói xong, lại thấy có gì đó không ổn, vì lúc này, Tố Yên đang không thấy gì cả. “Ta, ta không có ý đó, Tố Yên ~~~~” Mộc vương gia vụng về không biết phải nói gì. Tố Yên hiểu được, khoát tay nói: “Ta biết ngươi không có ý đó, không sao đâu.” Dừng một chút, Tố Yên lại nói: “Trước kia ta thích ngồi bên cửa sổ ngắm trời mưa, cảm giác khi đó như ta hòa cùng bầu trời, từ những sợi mưa nhỏ kia kết nối với bầu trời.” “Ở cạnh nhau?” Mộc vương gia xoay đầu nhìn ra ngoài, nhìn kỹ lại, quả thật như đang ở cạnh nhau. “Có đôi khi ta nghĩ, đất trời quả là đôi tình nhân khốn khổ. Thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy nhau, nhưng vĩnh viễn lại không thể chạm vào nhau. Chỉ có thể khi đổ mưa mới có được giây phút ngắn ngủi ở cạnh nhau.” Tố Yên mỉm cười nhu hòa, ánh mắt không định hướng lại tràn đầy vẻ khát khao. “Tình nhân khốn khổ? Mỗi ngày đều có thể thấy nhau, lại không thể chạm đến nhau?” Ánh mắt Mộc vương gia mơ màng, miệng không ngừng thì thào lời Tố Yên vừa nói. “Ha ha, ta bị hoang tưởng rồi.” Tố Yên cười to thoải mái. Mộc vương gia nhìn lại Tố Yên. Tiểu Tố Yên của ta, ta và nàng bây giờ chẳng phải cũng như vậy sao? Ngày ngày đều có thể nhìn thấy nàng, nhưng mà, vì sao lại không thể chạm vào tim nàng. [https://caocaolatre.wordpress.com] Nàng có còn nhớ nàng đã đồng ý làm vương phi của ta không? Là vương phi duy nhất của ta! “Tố Yên.” Đột nhiên, Mộc vương gia ôm chầm Tố Yên vào lòng: “Đừng rời xa ta lần nữa, có được không? Đừng rời xa ta.” Tố Yên giật mình, tựa vào lòng ngực ấm áp vững chãi của Mộc vương gia, cảm nhận hơi thở khô mát của y, bối rối. Ta có thể tin tưởng hắn không? “Chờ mắt nàng chữa khỏi, gả cho ta được không? Làm vương phi duy nhất của ta. Lúc đó, ta sẽ đường đường chính chính rước nàng vào cửa.” Tay Mộc vương gia khẽ run lên. Trong nháy mắt, đầu óc Tố Yên trở nên trống rỗng, tim dường như ngừng đập. Thật lâu không nói gì. Tim Mộc vương gia cũng nghẹn ngay cổ. Tố Yên há miệng thở dốc, khó nói thành lời: “Tìm sự phụ ta xong trước đã, được không?” Không có cự tuyệt! Không có cự tuyệt! Tố Yên không có cự tuyệt! Mộc vương gia khép hai mắt, nhẹ tựa đầu vào vai Tố Yên. Như thế là đủ rồi, Tố Yên không cự tuyệt, thế là đủ rồi. “Đúng rồi, Tố Yên, ta đã cho người đón mẫu thân nàng đến, chắc một lát nữa sẽ đến.” Mộc vương gia buông Tố Yên ra, kể công. “Mẫu thân?” Tố Yên sửng sốt. Sau mới nhớ đến khi nàng vừa đến thế giới này, nữ nhân trung niên kia đã ôm mình mà than trời trách đất. “Ừ, cũng sắp đến rồi.” Mộc vương gia gật gật đầu. “À.” Tố Yên khẽ cười, ta gần như đã quên mình còn có một người mẫu thân. Nhớ lúc xuất giá, chỉ có mỗi người là người đưa tiễn nàng, lòng Tố Yên chợt lo lắng.[https://caocaolatre.wordpress.com] Đã lâu như vậy rồi, người sống có tốt không? Mộc vương gia như nhìn ra tâm tư Tố Yên, nói nhỏ: “Người sống tốt lắm, từ lúc nàng đi, ta liền cho người đến nhà nàng bảo phụ thân nàng phải chăm sóc tốt cho mẫu thân nàng.” Tố Yên lại ngẩn ra, nửa ngày sau mới ngập ngừng nói: “Đa tạ, a, không, không nói đa tạ.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ. “Chắc là mẫu thân nàng đến.” Mộc vương gia mỉm cười, đứng dậy. Tố Yên cũng đứng lên. “Tham kiến Vương gia.” Cửa mở, quả nhiên là giọng nói đã lâu mới nghe lại. “Miễn lễ.” Mộc vương gia mỉm cười: “Mẹ con các nàng đoàn tụ đi.” Nói xong, người cũng đi ra cửa. Đột nhiên lại nhớ đến chuyện gì đó, lại xoay người nói: “Mắt Tố Yên có chút bất tiện, cẩn thận chăm sóc nàng.” Nói xong câu này mới bước khỏi cửa. “Yên nhi!” Bên tai Tố Yên vang lên tiếng gọi. “Nương.” Tố Yên khẽ do dự, khó khăn gọi ra miệng. “Yên nhi, ta nghe nói, mắt con không nhìn thấy được? Chuyện gì đã xảy ra? Từ lúc con vào vương phủ đến tay ta không nghĩ là còn có thể gặp lại con. [https://caocaolatre.wordpress.com] Hôm nay vương gia cho người đến đón ta, thật ra là có chuyện gì?” Phu nhân hỏi liên tục khiến đầu óc Tố Yên muốn choáng váng. Chẵng lẽ lúc ta mất tích, nương lại không hề biết gì sao? Ngẫm lại cũng đúng, Mộc vương gia không có lý do gì để nói lại với họ. “Dạ, thật sự không nhìn thấy nữa. Có điều, còn chữa được, vương gia đã cho người tìm đại phu.” Tố Yên giải thích. “Yên nhi ~~~” Phụ nhân càng thốt ra âm thanh kích động, “Vương đối với con, hắn đối với con tận tâm như thế sao? Con vừa được gả đến đây hắn liền cho người báo muốn phụ thân con đối xử tốt với ta, bây giờ, ở nhà, ta đã không còn phải sống như trước nữa.” “Thật không?” Tố Yên mỉm cười, vươn tay muốn chạm vào người bà. “Ta ở đây, Yên nhi.” Phụ nhân nắm lấy tay Tố Yên. Tố Yên chạm đến ống tay áo phụ nhân, tơ lụa, quả nhiên, lão bị thịt kia đối xử với nương cũng không tệ. “Lão đối xử với nương tốt là được.” Tố Yên được mẫu thân đỡ nàng ngồi xuống. “Ta nằm mơ cũng không thấy được ngày này.” Phụ nhân dường như rất hưng phấn, “Bây giờ ở nhà, hắn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt ta. Những thứ này là ta nợ con, Yên nhi. Đều vì Mộc vương gia đã sủng ái con.” Phụ nhân nắm chặt tay Tố Yên. Tố Yên trước sau vẫn cười. Cái lão bị thịt kia bây giờ phải làm cái đuôi đi theo sau nương ta cũng là xứng đáng. “Đó là do lão nợ người, giờ phải trả.” Tố Yên nói không chút cảm xúc. Phụ nhân lại sửng sốt, bởi vì người hoàn toàn không ngờ Tố Yên lại nói ra những lời như vậy. “Yên nhi, con đã thay đổi.” Thật lâu sau mới nói tiếp, “Trở nên kiên cường. Trước kia nương còn lo rằng con quá nhu nhược, giờ xem ra, ta đã quá lo lắng rồi.” Tố Yên vừa nghe đoạn đầu, tim chợt run lên, đến khi nghe xong câu nói của nương, nàng mới yên lòng, nắm chặt tay phụ nhân, nói: “Nương, người cũng phải kiên cường.” “Ừ, được, được rồi.” Phụ nhân tươi cười. Ngoài cửa sổ, trời mưa càng nặng hạt. Tất cả, dường như thật yên bình.