Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 82 : Tố yên bị mù?! biến thái vương cứu
♥Edit: Yurii
Tố Yên quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử cao gầy cầm đao đang lườm nàng.
Lạc Nguyệt ngồi trên xe ngựa, toát mồ hôi lạnh.
“Quả nhiên, chúng ta đã bị bao vây!” Tố Yên còn gật gù, nhìn về phía hắc nam tử. Mỹ nữ sư phụ im lặng nín thở, chờ xem tuồng. Nghịch Phong và Mặc Ngân ngồi xếp bằng, cũng ngồi xuống xem tuồng, chỉ có Lạc Nguyệt là nóng ruột. Bị cướp chặn đường, sao mọi người lại làm như không có chuyện gì vậy?
“Thức thời thì mau đem bạc giao ra!” Hắc hán tử càng lên giọng kiêu ngạo nói, khua tay cầm búa, hung tợn nhìn Tố Yên.
“Đại hiệp có chuyện gì thì từ từ nói, không cần phải động đao động thương.” Tố Yên nghiêm mặt.
Hắc hán tử sửng sốt, nữ tử này vừa gọi ta là gì? Gọi ta là đại hiệp!!! Hắc hán tử như muốn khóc. Lần đầu tiên! Người đầu tiên gọi hắn là đại hiệp lại là một cô nương thanh tú như vậy!
“Được, bản đại hiệp sẽ không dùng búa.” Hắc hán tử rộng lượng hạ búa xuống.
“Đại hiệp, xin hỏi ngài đây tướng mạo đường đường, chính khí nghiêm trang, sao lại nghèo túng đến trở thành như bây giờ vậy?” Nét mặt Tố Yên như đau lòng.
Một câu nói đã khơi lại nỗi đau trong lòng hắc hán tử, hai mắt hắn đỏ hoe, mơ màng, dùng sức nén nén nước mắt chảy nuốt vào trong rồi mới nói: “Cô nương, quá khứ nghĩ lại mà kinh hoàng, có kể cũng vậy thôi.”
Mặt Tố Yên buồn bã, thở dài nói: “Vậy thì không nhắc lại nữa, kẻo đại hiệp lại thương tâm. Nhìn đại hiệp thế này, tiểu nữ thật sự rất đau lòng, chỉ có chút này gọi là thể hiện tâm ý.”
“Không!” Hắc hán tử hét lớn, khí khái nghiêm túc nói: “Sao ta lại có thể lấy bạc của cô nương, cô cứ giữ lại đi.”
Buổi diễn biến hóa thật kịch tính, khiến tâm linh bé nhỏ của Lạc Nguyệt bị tẩy sạch một lần lại một lần. Năng lực khống chế của mỹ nữ sư phụ coi như khá, chỉ nhấp nhô cái bụng chứ không có hành động gì. Nghịch Phong và Mặc Ngân thì nén cười đến chân khí toàn thân tán loạn. Trước kia sao lại không phát hiện ra Tố Yên là người thú vị như vậy.
Tố Yên khuyên can mãi, khăng khang dúi một ít bạc cho hắc hán tử, run run lên xe ngựa. Bụng đau vì nhẫn nại đến cực điểm, rất muốn cười to, nhưng biết lúc này thì chưa được. Giục hai mỹ nam xa phu nhanh chóng cưỡi xe rời đi, đi một khoảng xa mới dám cất tiếng cười to.
Hắc hán tử vẫn đứng tại chổ cầm túi bạc, ngây ngốc nhìn xe ngựa đi xa, miệng lẩm bẩm nói: “Người tốt, thật là một người tốt.”
“Đại ca, cứ như vậy mà để họ chạy sao?” Nam tử cao gầy bước đến hỏi.
“Phải, cô nương kia là người tốt, là người tốt nha.” Hắc hán tử vẫn không ngừng lẩm bẩm.
“Vậy, đại ca, chúng ta về thôi?” Nam tử cao gầy hỏi thử.
“Không! Vị cô nương kia tốt bụng như thế, ta sợ nàng bị người xấu khi dễ, ta muốn đi theo bọn họ, ngầm bảo vệ nàng! Đệ về trước đi, ta cho đệ một nửa bạc này, ta đi trước.” Hắc hán tử dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Nam tử cao gầy có chút kinh ngạc, ý đại ca là muốn đi theo nữ tử kia?
“Nhưng mà, ngươi đi như vậy sẽ bị họ phát hiện.”
“Không sao, ta sẽ lấy một nhánh cây che trước mặt, họ sẽ không nhìn thấy.” Hắc hán tử tự tin nói.
“Nhưng mà, đại ca à, một nhánh cây có thể che được huynh sao?”
“Vậy lấy hai nhánh cây là được rồi, đệ cứ về trước đi.”
“Đại ca anh minh, đệ về trước. Huynh hộ tống cô nương kia xong thì mau chóng trở về nha.”
“Ừ, ta đi đây.” Hắc hán tử dắt một con ngựa gầy từ trong bụi cỏ ra, leo lên.
Tố Yên không ngờ, người bị mình trêu chọc sau này lại giúp mình.
“Ngượi nọ vẫn đi theo chúng ta.” Nghịch Phong thản nhiên nói.
“A?” Tố Yên nghe vậy, chui đầu ra. Nhìn về sau, lập tức nhìn thấy từ đằng xa, có một người giơ hai nhánh cây che trước mặt, chợt phì cười, “Cứ để hắn theo, người này thật thú vị.”
Tất cả người trên xe ngựa đều đồng thời thầm khinh bỉ, thật ra người thú vị nhất là nàng mới đúng.
Phía sau xe ngựa, hắc hán tử trước sau vẫn duy trì khoản cách với xe. Xe nhanh hắn nhanh, xe chậm hắn chậm, xe dừng hắn cũng dừng.
“Người này định theo đến khi nào đây?” Lạc Nguyệt chán ghét nói. Dừng lại ăn uống, tên ngốc kia cũng dừng lại ăn. Nhìn thấy là phiền, lại ngẩng đầu nhìn gương mắt hoàn mỹ của Mặc Ngân, nghĩ thầm, nhìn hắn là tốt nhất.
“Ha ha, kệ hắn đi.” Tố Yên vừa ăn vừa phất tay nói.
Đột nhiên, Nghịch Phong đều đứng bật dậy, mỹ nữ sư phụ mở to mắt, thản nhiên nói: “Đã đến rồi.” Lạc Nguyệt không rõ mỹ nữ sư phụ sao tự nhiên lại nói ra câu này.
Mỹ nữ sư phụ vừa nói xong, cây cối xung quanh đều phát ra tiếng động sàn sạt.
“Giờ mời thật là bị bao vây.” Mỹ nữ sư phụ lại cười thật thản nhiên.
Tố Yên ngẩng đầu nghe tiếng sàn sạt từ cây cối xung quanh, lòng khẽ bất an. Mỹ nữ sư phụ nhẹ nhàng vỗ lưng Tố Yên: “Đừng sợ.” Tố Yên nhìn thấy nụ cười thản nhiên này của mỹ nữ sư phụ, lòng cũng thấy yên tâm hơn.
Dứt lời, từ bốn bề cây cối rậm rạp chung quanh phóng ra một đám hắc y nhân, bao vậy nhóm người Tố Yên, hơi thở dồn dập, sắc mặt Lạc Nguyệt tái nhợt, vô thức nép sát người vào Mặc Ngân, Mặc Ngân lại khó chịu mà dịch người sang hướng khác.
“Bọn họ là ai?” Tố Yên âm thầm đếm số hắc y nhân, hình như hơi nhiều nha.
Không chờ Nghịch Phong trả lời câu hỏi của Tố Yên, đám hắc y nhân đã vung đao lao đến. Tố Yên hoảng hốt, sao không khớp như bình thường vậy, không phải còn có khúc dạo đầu sao? Tỷ như bên kia phải phối hợp điềm nhiên hỏi ta là ‘thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô môn ngươi lại vào’, sau đó đối phương lại tiếp tục phối hợp mà hỏi bọn ta là người thế nào. Sao lại không cho người ta có chút cơ hội để mở miệng thì liền lao lên vậy?
“Hừ!” Mỹ nữ sư phụ hừ nhẹ một tiếng, vọt nhảy lên cao, hươ một nhúm lá cây, vận công phóng vào đám người kia. Nhất thời, một tràng tiếng khóc thét vang lên. Trong nháy mắt, năm sáu hắc y nhân đồng loạt gục xuống, tuy vậy, không ai trong nhóm hắc y nhân còn lại lùi bước, thậm chí còn có người cao giọng hô: “Hạ hai đứa nữ nhân không có võ công trước!”
Tố Yên giận tái mặt: “Sư đệ, ngươi bảo vệ Lạc Nguyệt.” Mặc Ngân không nói gì, nhanh chóng rút kiếm, kéo Lạc Nguyệt sát vào người, hạ giọng nói: “Theo sát ta.” Lòng Lạc Nguyệt đang gợn sóng, lại bị một cuồng đại lực hướng đến chổ mình, thì ra có một nhát kiếm vừa hướng vào nàng. Nhóm người hắc y nhân tập trung tấn công vào Tố Yên và Lạc Nguyệt.
Mỹ nữ sư phụ nghiêm mặt, cái đám ô hợp này, đúng là phản rồi! Chuẩn bị phóng ra thêm loạt ám khí nữa thì đột nhiên một tiếng gọi như trời gầm vang lên: “Thiên Du! Thật là nàng!” Mỹ nữ sư phụ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, nhất thời chân khí biến loạn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quỷ Kiến Sầu! Ngươi chưa chết!”
Nghịch Phong kéo Tố Yên ra sau, đánh lui được vài tên, nheo mắt nghi hoặc nhìn hai người từ trên cao đang phi thân xuống. Hắn là Quỷ Kiến Sầu mà giang hồ đồn đại? Nghe nói đã ẩn tích ba mươi năm, sao giờ lại xuất hiện ở đây? Sự tình dường như có chút phiền phức, lòng Nghịch Phong chợt thấy nặng nề.
“Thiên Du! Ta tìm nàng thật khổ!” Người đang nói trên không từ từ hạ người xuống đất.
“Quỷ Kiến Sầu, hôm nay nếu không phải ngươi chết thì là ta bỏ mạng!” Mỹ nữ sư phụ hoàn toàn không còn giữ được bình tĩnh, kích động gào to phóng lên.
“Thiên Du! Nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?” Người kia nói bằng một giọng vô cùng đau khổ.
“Ngươi đi chết đi!” Mặt mỹ nữ sư phụ cũng vô cùng dữ tợn.
Người kia xoay người, phóng người chạy đi, mỹ nữ sư phụ cũng phóng nhanh chạy theo.
“Mỹ nữ sư phụ ~~~” Tiếng gọi của Tố Yên vang vọng khắp xung quanh.
Nghịch Phong chau mày, cảm thấy phiền toái. Cứ như tre già măng mọc, đám hắc y nhân không hề sợ chết mà liều mạng với ta và Mặc Ngân, mà ta lại phải bảo vệ Tố Yên còn Mặc Ngân lại lo cho Lạc Nguyệt.
Đột nhiên, xuất hiện một đám hắc y nhân khác, đám người hắc y nhân trước thấy vậy liền chùng tay, Mặc Ngân đẩy Lạc Nguyệt ra tránh được một đao của hắc y nhân, những kẻ này là người bảo hộ quận chúa?
Cảnh trong rừng càng thêm hỗn loạn.
“Mặc Ngân, dẫn Lạc Nguyệt đi đi.” Nghịch Phong hươ kiếm chặn một tên hắc y nhân, máu tươi bắn ra giữa không trung thành một đường tơ máu. Mặc Ngân gật đầu, kéo Lạc Nguyệt phóng đi.
Nghịch Phong cũng kéo tay Tố Yên, Tố Yên ôm chặt Linh nhi, chật vật theo sau Nghịch Phong.
“Nữ tiện nhân, đi mà gặp quỷ.” Một tiếng hét to, trước mắt Tố Yên xuất hiện một chiếc bóng đen, theo đó là một màng bột phấn màu vàng.
“Không ổn!” Nghịch Phong kinh hãi, đâm kiếm tới..
“A! mắt của ta!” Tố Yên kinh hô, bột phấn màu vàng bay vào mắt nàng, khiến đôi mắt như nóng như bị ai đốt, vô cùng đau đớn. Theo phản xạ Tố Yên buông tay Nghịch Phong, dụi mắt.
“Cô nương, đừng sợ, ta tới cứu cô.” Hai mắt Tố Yên mông lung, mờ hồ nhìn thấy hắc hán tử cầm búa chạy về phía mình.
“Tố yên!” “Sư tỷ!”
Hai tiếng hét đầy lo lắng vang lên, Tố Yên cảm thấy thanh âm cách mình càng lúc càng xa. Mắt đau quá, đau quá, vì sao hai mắt ta không mở ra được.
“Cô nương, đi mau!” Cuối cùng, Tố Yên chỉ nghe thấy tiếng hắc hán tử lo lắng gọi nàng, kèm theo là tiếng đao kiếm chạm nhau.
Trong chốc lát, Tố Yên cảm giác mình bị một bàn tay to lớn nhưng ấm áp kéo đi, cơ thể dường như bị người đó kéo nhấc lên, bay giữa không trung, tiếp theo lại bị cơn đau từ đôi mắt dội đến, tiếng đánh nhau phía sau càng lúc càng xa, trong những tiếng hỗn loạn đó, dường như cũng kèm theo tiếng gọi lo lắng ầm ỉ của Nghịch Phong và Mặc Ngân. Không phải họ cứu ta, vậy đôi tay ấm áp này là của ai? Tố Yên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dần dần nàng lại mất đi ý thức. Tay chầm chậm buông thõng. Linh nhi trên tay nàng trườn xuống đất.
Một chiếc xe ngựa cấp tốc chạy nhanh trên đại lộ.
Mộc vương gia đau lòng nhìn tiểu nhân nhi đang dần mất đi tri giác trong lòng mình. Đều do ta đến chậm. Nếu sớm một bước, tiểu nhân nhi sẽ không bị người khác ám toán, vốn tưởng sẽ tới kịp, không ngờ lại khiến nàng chịu khổ. Nghĩ đến đó, tim Mộc vương gia càng đau, ôm chặt lấy Tố Yên, miệng lẩm bẩm: “Chúng ta về nhà thôi, tiểu Tố Yên của ta, về nhà thôi.”
Mộc vương phủ.
“Thái y, mắt nàng thế nào?” Mộc vương gia nôn nóng đi qua đi lại sau lưng vị thái y đang chẩn bệnh.
“Ai ~~~” Thái y không trả lời, chỉ thở dài, lắc đầu.
“Là ý gì?” Mộc vương gia nóng giận, túm áo lão thái y.
“Vương gia bớt giận, vương gia bớt giận!” Thái y liên tục nói, “mắt của vị cô nương này ~~”
“Bị thế nào?” Ánh mắt Mộc vương gia sắc bén như băng phách ngàn năm.
“Mắt vị cô nương này đã trúng phải kỳ độc, cho nên, cho nên ~~~~” Câu nói kế tiếp của thái y chưa nói ra, đã bị ánh sắc mặt như muốn ăn sống người khác của vương gia đông cứng lại.
“Cút!” Mộc vương gia hất tay, thái y như con thỏ con, khúm núm ra khỏi phòng, chưa từng thấy qua sắc mặt đáng sợ này của Mộc vương gia. Thái y nghĩ nếu mình ra chậm một bước, không biết vương gia sẽ làm gì mình.
Mộc vương gia xoay người, bước chậm rãi đến cạnh giường Tố Yên, tiểu Tố Yên của ta, cuối cùng nàng cũng trở về cạnh ta. Ta nhất định sẽ chữa khỏi đôi mắt cho nàng.
Mộc vương gia si ngốc nhìn nhân nhi đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, đưa tay xoa nhẹ lên má nàng, ngón tay chậm rãi lướt lên môi Tố Yên. Người mà ta ngày đêm mong nhớ đang ở trước mặt, nhưng… Nàng lại không nhớ gì cả, không nhớ ra ta, không nhớ đã đồng ý làm phi của ta.
Nhưng mà, không vấn đề gì, tiểu Tố Yên của ta, ta sẽ chờ, chờ nàng lần nữa đồng ý làm vương phi của ta.
Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, truyền đến giọng nói ngần ngại của nha hoàn: “Vương gia, nước ấm đến.”
“Vào đi.” Mộc vương gia lạnh lùng nói.
Nha hoàn cúi đầu, bưng nước ấm vào, đặt ở đầu giường, chuẩn bị lau mắt cho Tố Yên, Mộc vương gia lại phất tay ngăn lại, nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nha hoàn kinh ngạc, lập tức gật đầu, dạ một tiếng rồi chậm rải rời phòng. Ngay khi cửa phòng vừa khép lại, hai mắt nha hoàn trợn tròn. Vừa rồi ta đã nhìn thấy gì vậy? Mộc vương gia tự mình lau mặt cho người trên giường?!
Kinh ngạc, Tố Yên cảm thấy có gì đó đang chạm vào hai mắt mình. Đau quá, vì sai hai mắt ta lại đau như vậy? Từ từ mở mắt ra, trước mắt vẫn là một màn tối đen! Sao lại thế này? Tố Yên hoảng sợ. Dù là ban đêm, nhưng giờ là giữa hè, tối cũng không đến như vậy.
Vì sao trước mắt ta vẫn là một màn đen tối.
“Mắt của ta! Mắt của ta!” Tố Yên ngồi bật dậy, đưa tay chà lên mắt, hé hé mắt, thật sự không thấy gì cả.
“Đừng động đậy, ta sẽ nghĩ biện pháp chữa lành hai mắt cho nàng.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc! Giọng nói này. Là hắn! Biến thái vương, là hắn, không sai. Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, ta bị người nào đó rẩy bột phấn màu vàng, sau đó hai mắt lập tức bị đau nhức.
Sau khi buông tay Nghịch Phong, là biến thái vương cứu ta?!
“Ngươi là ai?” Tố Yên định trực tiếp hỏi thẳng hắn có phải là Mộc vương gia không, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, vì bản thân đang vờ mất trí, lại nhớ mình chưa hỏi qua thân phận hắn.
“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là bây giờ nàng không nên cử động, mắt nàng đang bôi dược.” Mộc vương gia ôn nhu kéo tay Tố Yên “Nàng đừng cử động.”
“Giọng ngươi rất quen.” Tố Yên hồ nghi hỏi, “Là ngươi cứu ta sao? Lần trước ở hoàng cung, cũng là ngươi cứu ta đúng không?” Tiếng nói này không sai, hắn, biến thái vương, chính là hắn!
“Quen tai?” Mộc vương gia ôn nhu thoa dược cho Tố Yên, “Có lẽ chúng ta đã từng gặp qua.”
Tim Tố Yên đập mạnh một cái, hắn đuổi đến giang hồ! Từ khi nào thì hắn bắt đầu theo dõi ta? Sở Thiên Hành? Khó trách, vì sao ta lại không biết Sở Thiên Hành, không biết hắn là ai lại xuất hiện ở đó để cứu ta?! Rồi lại cứu ta lúc này. Chờ đã, ta bị hắn dẫn đi, vậy Nghịch Phong và sư đệ, còn có Lạc Nguyệt đâu?
“Ta nhớ giọng ngươi.” Tố Yên cẩn thận nói: “Lần đó ngươi nhận lầm người, ở nóc nhà của Thủy Nguyệt sơn trang trang, ngươi cho ta là người mà ngươi quen.”
“Nàng còn nhớ rõ ta?” Động tác tay của Mộc vương gia vẫn không ngừng, vẫn nhẹ nhàng xoa dược cho Tố Yên.
Mắt nàng dần dần cảm thấy mát lạnh, không thấy đau nữa. “Ừm, nhớ rõ.” Nói xong, Tố yên cũng không nói nữa, đương nhiên nàng nhớ rõ, cái gì cũng nhớ rõ.
“Đỡ hơn chưa?” Mộc vương gia thoa xong dược, ngồi cạnh người Tố Yên.
“Tốt hơn nhiều, đa tạ ngươi cứu ta. Vì ta giống vương phi của ngươi sao? Ta nhớ ngươi nhận lầm ta là vương phi của ngươi, ngươi là ai?” Tố Yên từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục giả vờ.
Mộc vương gia nghiêm mặt lại, miệng vẫn ôn nhu nói: “Ừm, có lẽ đây là duyên phận, ta sẽ tìm người chữa trị mắt cho nàng, đừng lo lắng, giờ nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Lúc này, lòng Tố Yên rối như tơ vò, không biết phải làm sao, mắt không thể nhìn thấy gì cả. Muốn chạy cũng không được. Lòng biến thái vương đối với ta vẫn chưa dứt sao? Một màn tối đen trước mắt càng khiến Tố Yên thêm bất an. Kiếp trước có người bạn bị phẩu thuật mắt, bị vài ngày không nhìn thấy, ta còn cười chọc ghẹo nàng, giờ thì thảm rồi, chính mình tự cảm nhận được rồi.
Nỗi lòng bị tiếng nói êm tai của Mộc vương gia cắt ngang: “Nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta nhất định sẽ tìm người chữa mắt cho nàng, đừng lo lắng.”
Tố Yên từ từ nhắm mắt lại, khi Mộc vương chuẩn bị xoay người đi thì Tố Yên đột nhiên cất tiếng nói: “Vì sao lại cứu ta? Vì ta giống nàng ta sao?”
Mộc vương gia ngẩn ra, lòng đau xót, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nàng cứ nghỉ đi.” Dứt lời lại bước chân rời đi.
Tố Yên vô lực dựa vào đầu giường, giờ ta phải làm sao đây?
Ngoài cửa, Mộc vương gia ngửa mặt lên trời, thở dài, như muốn đem mọi phiện muộn trong lòng tống hết ra ngoài. Tiểu Tố Yên của ta, ta phải làm sao với nàng đây?
Trong lúc Tố Yên còn đang phiền muộn, Nghịch Phong mang theo Linh nhi phá vỡ vòng vây, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích nàng. Mặc Ngân dẫn theo Lạc Nguyệt cũng phá vòng vây thoát ra ngoài, cũng thất lạc với Nghịch Phong.
Nghịch Phong ngồi trên một tảng đá, nhìn Linh nhi thất thần ngồi cạnh, thở hắt ra, Tố Yên lại bị người khác bắt đi ngay trước mắt ta. Định đuổi theo hắn, nhưng lại bị một kiếm kia cản lại. Giờ Tố Yên đang ở đâu? Sư phụ không biết chạy đi đâu, thật ra người có quan hệ gì với Quỷ Kiến Sầu kia? Vì sao sư phụ vừa thấy hắn lại mất tự chủ mà đuổi theo. Bị lạc với hai người Mặc Ngân, chuyện lần này có vẻ đi quá xa so với tưởng tượng của ta.
Lúc này, Mặc Ngân mặt mày xám đen, dùng sức bẻ gãy nhánh cây, xoay người nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lạc Nguyệt, nói: “Ngươi có thể đi nhanh hơn được không?” Lạc Nguyệt hít hít mũi, hạ giọng nói: “Ta, ta đã đi nhanh lắm rồi.”
“Hừ!” Mặc Ngân hừ lạnh, tiếp tục bước đi, nếu không vì nàng ta, sao ta lại để sư tỷ bị người khác bắt đi?
“Tay ngươi, vẫn chảy máu kìa.” Giọng Lạc Nguyệt nhỏ như muỗi kêu.
“Không cần ngươi lo.” Mặc Ngân lạnh lùng nói, sau đó lập tức xé cánh tay áo, qua loa băng bó lại, Lạc Nguyệt nhìn thấy mà đau lòng.
“Giờ phải làm sao?” Lạc Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Đưa người về dịch trạm, báo tin cho cha ngươi cho người đến đón ngươi, ta muốn đi tìm sư tỷ của ta.” Giọng nói Mặc Ngân không một chút ấm áp gì.
Lạc Nguyệt cố chạy đuổi theo Mặc Ngân. Vì sao trong mắt hắn chỉ có sư tỷ hắn, chưa bao giờ có ta. Nhanh vậy đã bắt ta về, tưởng có thể tiếp tục theo hắn, tưởng rằng trong mắt hắn còn có ta.
“Không có mục tiêu ngươi sẽ rất khó tìm. Ngươi cầm máu trước được không? Miệng vết thương vẫn tràn máu ra kìa.” Lạc Nguyệt khẩn trương nhìn vết thương đầy máu của Mặc Ngân.
Mặc ngân không trả lời, chỉ vùi đầu tiếp tục bước đi.
“Nếu ngươi chảy máu nhiều quá sẽ ngất xỉu, lúc đó sao ngươi tìm được sư tỷ nữa?” Dưới tình thế cấp bách, Lạc Nguyệt đành đem Tố Yên ra nói.
Mặc Ngân dừng lại, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong người ra, nắp bình có một sợi chỉ mỏng màu hồng nhạt, Mặc Ngân cười cười nhìn nắp bình, đây đều là sư tỷ làm cho hắn, nhưng giờ, người luôn tươi cười kia đang ở đâu? Ngẩng đầu nhìn trời, dù cho bầu trời này mênh mông thế nào, xa xăm thế nào, ta nhất định phải tìm thấy được sư tỷ.
Mặc Ngân gỡ tay áo mà vừa rồi chính mình dùng để băng bó vết thương, mở nắp bình, định rắc dược vào vết thương, nhưng bình dược lại bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đoạt lấy. Mặc Ngân ngẩng đầu nhìn Lạc Nguyệt mím môi, không nói lời nào, tùy ý cho nàng rắc dược. Xoay mặt sang chổ khác, trong đầu ngập tràn gương mặt Tố Yên. Nhớ lúc người sư tỷ hi hi ha ha cười kiên quyết đưa bình dược cho mình phòng thân, sự quan tâm của sư tỷ thật khiến người ta cảm thấy ám áp.
Lạc Nguyệt ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt ôn nhu của Mặc Ngân, nhìn theo hướng mắt hắn lại không thấy gì. Hắn đang nghĩ gì? Thật muốn biết hắn đang nghĩ gì. Hắn tuy đang trước mắt ta nhưng lại cảm thấy như xa cách ngàn trùng.
Sau khi Lạc Nguyệt cẩn thận băng bó lại vết thương cho Mặc Ngân xong, Mặc Ngân liền đột ngột đứng dậy: “Đi thôi, ta đưa ngươi đến dịch trạm.” Lạc Nguyệt không biết lấy dũng khí từ đâu, la lớn: “Không! Ta không về, ta muốn ở cạnh ngươi.”
Mặc Ngân xoay người, chau mày, chán ghét nói: “Ngươi nói gì? Không được nói lung tung, ngươi về vương phủ của ngươi, tiếp tục thoải mái như xưa đi.”
“Không!” Lạc Nguyệt càng cao giọng, “Ta muốn theo ngươi tìm đại tỷ!”
Mặt Ngân trừng mắt nhìn Lạc Nguyệt đang mang đầy vẻ quật cường, lòng phiền não: “Ngươi muốn theo xem náo nhiệt sao? Ngươi làm chậm chân ta!”
“Không đâu, ta cam đoan!.” Lạc Nguyệt cuống quít cam đoan.
“Hừ.” Mặc Ngân không nói nữa, xoay người bước nhanh.
Lạc Nguyệt ngẩn người, lập tức chạy chậm theo sau.
Màn đêm tĩnh lặng dần buông.
Tố Yên mờ mịt, lúc này, đối với nàng mà nói ngày và đêm cũng không gì khác nhau nữa. Phải làm gì với đôi mắt ta đây? Đúng rồi, sư phụ, nhất định sư phụ sẽ có cách. Chữa khỏi mắt ta, nhất định có thể. Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, muốn kiếm nước uống, nhưng trước mắt toàn là một mày đen. Sờ soạng bước xuống giường, ấm trà đâu?
Chân bị vướng chiếc ghế, cả người lảo đảo, ngã úp xuống đất, phát ra tiếng động thật lớn. Tố Yên xoa xoa đầu gối, thầm phiền muộn. Gì cũng không thấy! Phải làm sao đây? Cửa bị ai đó đẩy mạnh, kèm theo là tiếng hô: “A, cô nương, sao nàng lại tự đi vậy, nàng cần gì cứ nói một tiếng, em đang ở ngoài này.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
67 chương
188 chương
12 chương
106 chương