♥Edit: Yurii Tố Yên nhích người lại gần Giang Nghịch Phong, thấp giọng nói: “Giờ phải làm sao đây?” “Trốn.” Giang Nghịch Phong mạnh miệng phun ra một chữ duy nhất Tố Yên căng mắt nhìn, vây quanh ba vòng tròn đều là người, tuy từ trốn này nói ra rất khí thế, nhưng có thể làm được sao? “Tên ma đầu vô sỉ kia, đền mạng cho ca ca ta mau.” Một thanh âm bi thiết từ trong đám người truyền đến. Lời vừa phát ra, đã khiến đám đông căm phẫn. Tố Yên vừa nghe đã hiểu, những người này đều là người nhà với nạn nhân ở tửu lâu. “Thuốc nổ không phải do hắn phóng .” Tố Yên chỉ chằm chằm nhìn Thủy Hiệp Phong mà nói. Giang Hiệp Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tố Yên và Giang Nghịch Phong. Mọi người càng mắng càng hăng. “Phi! Yêu nữ đương nhiên nói tốt cho ma đầu.” “Mặt người dạ thú ~~~” “Trời đất khó dung ~~~” …… Đột nhiên, Giang Nghịch Phong khoát tay, tất cả mọi người như tránh đại dịch, đồng loạt lui ra sau, cảnh giác. Giang Nghịch Phong không hành động tiếp, chỉ lạnh lùng nói: “Thuốc nổ là do Phi Lâm sơn trang tự phóng, để tiêu trừ đối thủ trong võ lâm đại hội.” Lời của Giang Nghịch Phong như quả bom ném thẳng vào đám đông. “Ma đầu vô sỉ!” Trang chủ Phi Lâm sơn trang phẫn nộ chỉ vào Giang Nghịch Phong “Ngươi ngậm máu phun người! Mọi người đừng nghe lời tên ma đầu này nói hươu nói vượn!” Thủy Hiệp Phong liền lên tiếng: “Có oan hay không, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.” Không khí chung quanh chợt quái dị, Tố Yên huých nhẹ người Nghịch Phong hỏi: “Ngươi làm sao biết chuyện này?” “Đoán.” Giang Nghịch Phong trả lời một chữ làm Tố Yên có chút mê muội. Thủy Hiệp Phong lại tiếp tục nói: “Nên điều tra chúng ta nhất định điều tra rõ ràng, nhưng điều chủ yếu bây giờ là giải quyết tình huống trước mắt. Liễu cô nương, thật ra cô và ma đầu này có quan hệ gì? Có phải hắn đã bắt cóc cô đến đây không?” Tố Yên nhìn vẻ mặt lo lắng của Thủy Hiệp Phong, nàng hiểu lúc này, Thủy Hiệp Phong hỏi nàng là đang cho nàng cơ hội. Nhưng mà, nàng không phải bị hắn bắt cóc. Tố Yên trì trệ không nói lời nào. Phi Lâm trang chủ thừa dịp lên tiếng phụ họa: “Muốn ly gián bọn ta là vô dụng thôi, để điều tra rõ ràng, trước mắt cứ bắt đôi cẩu nam nữ này đã. Người Phi Lâm sơn trang chúng ta làm việc luôn quang minh lỗi lạc ……” Tố Yên tự động chen ngang phần thao thao bật tuyệt của Phi Lâm trang chủ, chỉ nhìn thẳng vào Thủy Hiệp Phong nói: “Thuốc nổ không phải do hắn phóng, Ta cũng không phải bị hắn bắt cóc.” Thủy Hiệp Phong khẽ thở dài: “Liểu cô nương, tội gì phải như vậy?” “Nhiều lời vô ích, cứ bắt lấy bọn chúng.” Tên trang chủ của Phi Lâm sơn trang luôn miệng kêu gào kích động mọi người, bản thân hắn cũng rút kiếm dẫn đầu lao lên. “Đi.” Giang Nghịch Phong ôm chầm lấy thắt lưng Tố Yên, vận toàn lực phóng đi. “Buông, khinh công của ta so với ngươi không kém hơn đâu.” Tố Yên thấp giọng nói. Nghịch Phong buông Tố Yên ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy khinh công của nàng quả thật không thua kém mình. Đám người hùng hổ đang đuổi theo phía sau, giờ không phải lúc để cảm thán. Thật lâu sau, Tố Yên gần như hết hơi, âm thanh phía sau ngày càng nhỏ, người cũng ngày càng ít. “Ta không được.” Tố Yên thở phì phò. “Bọn họ cũng sắp không được.” Nghịch Phong nói xong liền ôm chầm thắt lưng Tố Yên, tiếp tục thi triển khinh công bay đi. Một lát sau, khoản cách giữa họ và đám người phía sau càng lúc càng gần. “Yêu nữ, ma đầu, trốn ở đâu?” Âm thanh phía sau cũng càng lúc càng gần. Tố Yên đau lòng, vì sao lại gọi ta yêu nữ trước rồi tới ma đầu Nghịch Phong, sao không gọi ma đầu Nghịch Phong trước rồi hãy gọi ta. Chẳng lẽ cổ đại cũng xài lady first? Ngay lúc nước sôi lửa bỏng mà Tố Yên vẫn vô tư nghĩ chuyện đồng thời cũng đón một đường kiếm đến trước mắt. ‘Thương’ tiếng kiếm vút lên, Nghịch Phong rút kiếm chặn một kích đoạt mệnh này. Tố Yên bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thiếu chút nữa là đi gặp hắc bạch vô thường. Nghịch Phong đánh lui một người, đem Tố Yên kéo ra sau. “Theo sát ta.” Nghịch Phong thấp giọng kiên định nói. Tồ Yên ‘ân’ một tiếng, nhanh chóng bám sát sau lưng Nghịch Phong. Trang chủ Phi Lâm sơn trang giả vờ hướng ra phía sau lưng Nghịch Phong để tấn công Tố Yên nhưng lại đánh lén Nghịch Phong. Giang Nghịch Phong lo bảo vệ Tố Yên nên không tránh kịp đành hứng lấy mũi gươm. Tố Yên lo lắng nhìn vết thương trên người hắn rướm máu, nhưng lại không có biện pháp. Còn dám tự mình là xưng danh môn chính phái! Ta phi! Cả một đám đê tiện hạ lưu vô sỉ. Tố Yên vừa tức giận vừa nôn nóng, nhưng cũng không có cách nào thoát được. Bị vây chặt như vậy, ta và Nghịch Phong sớm muộn gì cũng bị bắt. “Sư tỷ!” Một giọng điệu tức giận quen thuộc truyền đến. Là sư đệ! Tố Yên sửng sốt, sư đệ đến!