Băng sơn vương gia phế thiếp

Chương 55 : Ngoài ý muốn

♥Edit: Yurii “Ngươi muốn giết ta?” Mộc vương gia mỉa mai hỏi, cười lạnh nhìn thiếu niên có đôi mắt tím đầy sát khí vừa đột ngột xuất hiện trong phòng. “Không phải muốn, mà là nhất định phải giết ngươi.” Giọng Mặc Ngân không mang theo một tia ấm nào. Chưa dứt lời, nhoáng một cái, tại chổ chỉ để lại một hình ảnh cũ. Trước mắt Mộc vương gia lập tức xuất hiện cặp mắt tím. Nhanh thật! Mộc vương gia thất kinh, vừa rồi quả thật đã xem thường tiểu tử mắt tím này rồi. Tố Yên bước nhanh ra khỏi phòng, đụng trúng phải Thủy Hiệp Mai. “Tố Yên, nãy giờ ngươi đi đâu vậy?” Thủy Hiệp Mai sốt ruột ngạc nhiên hỏi Tố Yên. “Sư đệ ta không ở cùng ngươi sao?” Tố Yên nhìn ra sau lưng Thủy Hiệp Mai. “Khối băng sư đệ ngươi hả? Không có, có khi nào hắn ở cùng một chổ với ta đâu?” Thủy Hiệp Mai nói nhanh. Tố Yên ‘A’ một tiếng, chớp chớp mắt, cẩn thận nhớ lại, quả thật sư đệ không nói chuyện với nàng ta nhiều. Ai nha, không có ở đây vậy là ở đâu chứ? “Ngươi có thấy hắn ra ngoài không?” Tố Yên vội hỏi. “Không biết, hắn đến tìm ngươi, không thấy ngươi liền ra ngoài. Vừa rồi ta đi tìm đại ca của ta, không thấy hắn.” Thủy Hiệp Mai bĩu môi, cũng đâu phải trẻ con vài tuổi, đi cũng không vững chứ. Tố Yên chau mày, tiểu tử kia rốt cục đang làm gì? “Ngươi có lấy phong thư ta để dưới gối không?” Tố Yên tiếp tục hỏi. “Không, ta lấy thư của ngươi làm gì?” Thủy Hiệp Mai cảm thấy mấy chuyện Tố Yên hỏi thật nhàm chán. Ban đầu Tố Yên còn tưởng Thủy Hiệp Mai tò mò, lấy thư đến tửu lâu trên trấn tìm Mộc vương gia, rồi Mặc Ngân cũng đi theo. Theo tính cách của tiểu tử kia chắc sẽ đi dọa người ta rồi. Nhưng mà Thủy Hiệp Mai có nói nàng không lấy thư đi mà. Chẳng lẽ sư đệ nhìn thấy thư sau đó chạy đến tìm biến thái vương? A! Không ổn, biến thái vương cũng không phải là người dễ chọc tới nha ~~~ nghĩ đến đó, Tố Yên kéo Thủy Hiệp Mai đi nhanh ra hướng cổng chính. “Đi đâu thế?” Thủy Hiệp Mai khó hiểu. “Dẫn ngươi đi ăn.” Tố Yên khẩu thị tâm phi nói. Tiểu tử ngốc, ngươi đừng có chuyện gì nha. Tố Yên vội vã đi lên trấn. Đến trấn, Tố Yên lại chỉ lo cắm đầu chạy, đột nhiên, trước mắt tối sầm lại. Ngẩng đầu, thì ra là hắc y nam tử gặp hồi sáng chắn phía trước. “Cô nương, lại gặp nhau.” Hắc y nam tử chậm rãi nói. Tố Yên đang sốt ruột, cũng cười có lệ, nói: “Đúng vậy, công tử. Tạm biệt.” Dứt lời, lôi Thủy Hiệp Mai đi. “Cô nương có việc gấp?” Nam tử kia thoáng một cái lại chắn trước mặt Tố Yên. “Đúng vậy. rất gấp, kính nhờ lão gia ngài nhường đường được không?” Tố Yên mất kiên nhẫn nghiến răng nghiến lợi nói. “Chỉ sợ là không thể, bởi vì ~~~” Hắc y nhân vẫn dùng giọng điệu chậm như rùa bò nói. “Tránh ra!” Tố Yên mạnh tay gạt người hắc y nam tử, hắc y nam tử lại không hề suy suyển. “Ngươi – không – thể – đi.” Nam tử nói từng chữ một. “Vậy ta có thể đi qua?” Thủy Hiệp Mai chen vào nói. “Ngươi có thể.” Hắc y nam tử nghiêng ngươi, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Tố Yên. “Vậy ngươi đến tửu lâu trước, xem sư đệ ta có ở đó không, rồi lập tức gọi về cho ta.” Tố Yên sốt ruột, đẩy Thủy Hiệp Mai đi. Thủy Hiệp Mai nhìn nhìn Tố yên, lại nhìn hắc y nam tử kỳ quái, lòng đầy nghi vấn nhưng không biết mở miệng thế nào. “Mau đi xem đi, ta ~~ ta sợ người kia gây bất lợi cho sư đệ!” Tố Yên nghẹn đỏ mặt, gầm nhẹ. Thủy Hiệp Mai cho đến giờ chưa từng thấy qua khẩu khí nghiêm khắc này của Tố Yên, nên cũng nhanh chân chạy đi. “Ngươi làm trò gì vậy? Chặn ta lại làm gì? Ta không có tiền.” Tố Yên tức giận nhìn hắc y nam tử. Đầu óc hắn không phải là không được bình thường chứ? “Vì cám ơn ngươi đã nướng thịt giúp ngươi hồi sáng.” Hặc y nam tử ngắn gọn trả lời. Tố Yên cảm thấy bất lực: “Ngươi muốn cảm ơn ta cũng không cần làm vậy, giờ ta đang có việc gấp!” Xem ra, đầu óc hắn thật sự không bình thường. Lúc sáng nướng thịt, giờ lại không phân biệt đươc thời điểm, không phân biệt được tình huống mà đi cám ơn ta. Xung quanh đã có vài người không hiểu chuyện xúm lại chỉ trỏ. Hắc y nam tử không nói gì, xoay người, nhìn Thủy Hiệp Mai đi đến tửu lâu, mới thấp giọng nói: “Bên kia, nguy hiểm.” Vừa dứt lời, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, gạch ngói vụn bay tứ phía, một tụ cột khói hình nấm bốc lên cao. Hắc y nam tử bước đến trước mặt Tố Yên, chặn đá vụn cho nàng. Tố Yên ngây người, đầu óc trống rỗng. Nổ ? Sư đệ! Hiệp Mai! Biến thái vương kia cũng ở trong đó! Tố Yên muốn mở to miệng gọi to, nhưng sao cũng không nói nên lời, chỉ chăm chăm nhìn dòng người náo loạn chạy ra chỉ còn lại trơ cột chống của căn tửu lâu. Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? “Không!!! Sư đệ, Hiệp Mai!” Tố Yên nổi điên, Tố Yên đi ngược vào dòng người. Vừa rồi thật ra đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nổ lớn như vậy? Hiệp Mai đâu? Hiệp Mai vừa mời vào tửu lâu? Người đâu? Ngươi ở đâu rồi? “Hiệp Mai! Hiệp Mai!” Tố Yên gần như khóc đến nơi, vừa rồi là tại ta, là do ta bảo nàng vào đây, là chính ta hại nàng. Tất cả là do ta. Hắc y nam tử lẳng lặng theo sau Tố Yên, nhìn Tố Yên bươi đống gạch vụn ra. Tố Yên quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắc y nam tử, thê lương nói: “Ngươi đã biết, ngươi đã sớm biết, có phải không?” Hắc y nam tử nhìn Tố Yên, gật đầu, không nói gì. “Vì sao ngươi không nói? Vì sao vừa rồi ngươi không nói?” Tố Yên giận đến phát run. Hắn biết rõ, nhưng vì sao lại không cản Thủy Hiệp Mai lại. “Vì sao ta phải nói?” Hắc y nam tử chỉ nói một câu, nhẹ nhàng nhún người, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Tố Yên si ngốc nhìn hắc y nam tử biến mất, sụp người ngồi xuống. Thật ra đã xảy ra chuyện gì? “Sư tỷ ~~ chúng ta đang ở đây.” Một thanh âm gắng gượng truyền đến. Là Mặc Ngân! Tố Yên run run xoay người, nhìn Mặc Ngân cả người bị thương, còn có Thủy Hiệp Mai đang hôn mê bất tỉnh. Cả hai đều mặt xám mày tro. Tố Yên thét lên, chạy vội tới, ôm lấy Mặc Ngân vừa cười vừa khóc: “Các ngươi không có việc gì, hai người không có việc gì. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mặc Ngân cười khổ: “Là không chết, chứ không phải không có việc gì. Sư tỷ, nếu tỷ không chữa trị cho chúng ta, không chừng liền ~~~~” Dứt lời, cả người ngã xuống trong tiếng thét của Tố Yên.