Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 52 : Ta không biết ngươi
♥Edit: Yurii
Ban đêm, tất cả đều yên tĩnh.
Mặc Ngân như mèo nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, lòng nghĩ đến tấm vải đỏ lúc ban ngày. Nhanh chóng chạy đến cây nguyệt lão.
Nhìn thấy bóng đen trên cây, Mặc Ngân sửng sốt. Thân ảnh trong bóng tối ẩn hiện, đã trễ thế này, ai còn đến đây? Thứ người kia đang cầm dường như là tấm vải đỏ cầu nguyện của sư tỷ. Là ai?!
Vật mà bóng đen kia đang cầm trên tay là tấm vải, ngồi trên cây châm lửa nhìn vào tấm vải mà khẽ cười thành tiếng, nhờ đó Mặc Ngân cũng thấy được gương mặt khí phách, tuyệt mỹ của người kia. Là ai? Vì sao đêm hôm lại muốn xem vải cầu nguyện của sư tỷ?
Tay Mặc Ngân nắm chặt tấm vải đỏ trong lòng, người kia là ai? Hắn biết sư tỷ sao? Vì sao lại quan tâm đến ước nguyện của sư tỷ? Mặc Ngân rất muốn xông lên hỏi lý do, nhưng cậu biết, dù cho có hỏi người kia cũng chắc gì sẽ trả lời. Hắn có gây bất lợi cho sư tỷ không?
Trên cây, không ngoài ai khác, chính là Mộc vương gia. Mộc vương gia đang nắm trong tay tấm vải đỏ ước nguyện của Tố Yên. Nhịn không được mà cười ra tiếng, Tố Yên à Tố Yên, quả nhiên là nàng. Nàng không chết. Sáng nay nhìn nàng từ phía xa, không dám lại gần nhận mặt. Giờ nhìn thấy ước nguyện này, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng cũng xác định là tiểu Tố Yên. May thay ta đã từng nhìn qua chữ viết của nàng. Ngày đó trong thư phòng nàng đã lén viết chữ, ta từng nhìn thấy qua, không sai được, đây là chữ viết của nàng.
Lòng Mộc Vương gia vui sướng tột đỉnh. Tìm được rồi, ta cuối cùng cũng tìm được nàng. Nàng chưa chết, vì sao lại không trở về tìm ta? Chẵng lẽ ~~~? Chẳng lẽ mẫu phi cản trở. Nhất định là như vậy. Mẫu phi nhất định đã uy hiếp nàng khiến nàng không dám trở về tìm ta. Ngay mai ta phải tìm nàng, nói cho nàng biết không cần phải sợ, ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng. Không! Phải tìm nàng ngay bây giờ mang nàng trở về, một khắc cũng không thể chờ. Tiểu Tố Yên, nàng là của ta, là phi tử duy nhất của ta. (Yu: ‘Cành’ mình nghe tiếng ai đó đóng dấu chủ quyền đâu đây thì phải.)
Nghĩ vậy, Mộc vương gia nhẹ nhàng nhảy xuống cành cây. Nếu Tố Yên mà nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, thì ra biến thái vương chính là võ lâm cao thủ. Mặc Ngân nhìn nam tử tuyệt mỹ chạy về phía mình, lòng thầm nghi hoạc, lại bất an, cũng vội vàng chạy theo. Tấm vải đỏ trong lòng bất chợt rơi ra, trên mặt vải ba chữ Liễu Tố Yên được viết rõ ràng, một trận gió thổi tới, càng thổi tấm vải đỏ càng bay xa.
Tố Yên ngồi trên nóc nhà uống trà, ăn điểm tâm, hóng gió, nhìn xuống Phi Lâm sơn trang. Hôm nay, thật là thoải mái nha. Tố Yên duỗi thẳng người, cuộc sống thật thoải mái ~~ muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ. Điều duy nhất không thoải mái chính là chưa có khoản tiền lý tưởng, ngoài ra cái gì cũng tốt cả.
Đột nhiên, mắt tối sầm lại, một bóng người chắn trước mặt. “Tố Yên, ta đến tìm nàng.” Âm thanh quen tai làm Tố Yên chấn động. Là biến thái vương! Tố Yên bấn loạn. Hắn đã tìm đến tận đây! Làm sao bây giờ? Giờ phải làm sao? Mộc vương gia nhìn thấy Tố Yên sửng sốt, không nói gì, chỉ nghĩ Tố Yên còn đang kích động, nên mở miệng nói: “Tố Yên, không cần sợ, có ta đây, mẫu phi sẽ không làm hì nàng. Ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng tiếp tục chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, ta thề.” Tố Yên vẫn há hốc miệng, không nói được một lời. Mộc vương gia vẫn tiếp tục nói: “Tố Yên, nàng đã đi đâu? Vì sao biết được khinh công, còn biết cả y thuật?”
Tố Yên khép miệng lại, mắt mở to, giả vờ ngây thơ hỏi: “Vị công tử này, ngài nhận lầm người phải không? Ta không biết ngươi.”
Mộc vương gia kinh hãi, kích động, nắm chặt vai Tố Yên vội vàng nói: “Tố Yên, là ta, làm sao lại không biết chứ? Nàng là vương phi của ta! Nàng làm sao vậy? Trở về với ta đi ~~”
Tố Yên sợ hãi đẩy bàn tay to lớn đang chụp vai mình, run run nói: “Ta không biết ngươi, ta không biết ngươi là ai. Buông, ngươi làm ta đau quá.” Mộc vương gia nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, không nhẫn tâm, đành buông tay, nói: “Nàng chính là Tố Yên, nàng sao lại không biết ta!”
“Đúng, ta tên là Tố Yên, nhưng ta quả thật không biết ngươi. Sư phụ nói có lẽ do ngã từ vách núi xuống nên đầu ta hỏng rồi. Nhưng ta thật sự không biết ngươi.” Tố Yên tròn mắt, bất lực nhìn xung quanh, “Ta không biết ngươi, thật sự không biết ngươi, ngươi tránh xa~~”
Trong mắt Mộc vương gia chỉ có khiếp sợ cùng đau xót. Thì ra, Tố Yên bị người đuổi giết rơi xuống vách núi. Thật ra là ai? Ai đã hạ độc thủ! Nếu để ta biết đó là ai, nhất định sẽ khiến hắn … Nghĩ đến đó, sát khí đều hiện lên mặt Mộc vương gia. Tố Yên nhìn thấy thì kinh hãi, miệng kêu lên: “Thật dữ tợn, ngươi tránh ra, ta không biết ngươi. Sư đệ, sư đệ, ngươi ở đâu?”
Mộc vương gia đau lòng, nàng không nhớ! Không nhớ đã từng kể chuyện xưa, không nhớ đã từng ca hát, cũng không nhớ đã từng đồng ý làm vương phi của ta. Vì sao lại như vậy?
Lúc Mặc Ngân chạy đến, từ ta đã nhìn thấy nam nhân kia nắm lấy vai sư tỷ. Nam nhân kia thật ra là ai? Sao lại đối xử với sư tỷ như vậy?
“Sư đệ ~” Tố Yên cầu cứu nhìn Mặc Ngân, run run đưa tay chỉ về Mộc vương gia nói, “Người này thật kỳ quái, thật đáng sợ, ta không biết hắn, nhưng hắn nói biết ta, còn muốn dẫn ta đi.”
Mặc Ngân trầm mặc, kéo Tố Yên lại, lạnh lùng nhìn Mộc vương gia nói: “Các hạ là ai, sao lại khinh bạc sư tỷ ta!” Vừa nói xong, không khí xung quanh trở nên hỗn độn. Mộc vương gia nhìn thật sâu vào mắt Tố Yên, trong mắt ngập tràn đau thương, trăm câu vạn từ chỉ hóa thành một câu: “Ta sẽ trở lại.” Dứt lời, thoáng một cái đã không còn thấy bóng người.
Tố Yên thở hắt ra, cả người nhuyễn ra. Mặc Ngân ôm lấy Tố Yên. Hắn rất muốn hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, nhìn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tố Yên, lại không thể mở miệng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
67 chương
188 chương
12 chương
106 chương