Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 46 : Vì sao cứu ta
♥Edit: Yurii
Tố Yên nhìn vẻ mặt thân thiết của Thủy Hiệp Phong, lòng thấy ấm áp. Từ khi gặp sư phụ và sư đệ, ta cũng không còn cảm giác cô độc nữa.
“Trang chủ, ta về phòng tìm một vài thứ sẽ lập tức chữa trị cho Thủy cô nương. Si tình cổ thì chờ ta chữa xong cho Thủy cô nương sẽ nói sau” Tố Yên trong lòng thầm tính toán.
“Liễu cô nương, si tình cổ không cần nàng lo lắng. Thật ra vật này đối với ta mà nói căn bản không có ý nghĩa.” Thủy Hiệp Phong thản nhiên nói.
“Không có ý nghĩa? Không phải giang hồ đồn nó là bảo bối sao?” Tố Yên kinh ngạc.
“Ha ha ~~ bảo bối đối với người ta thôi. Thật ra, yêu một người là dùng nơi này, chứ không phải dùng cổ để khống chế.” Thủy Hiệp Phong mỉm cười chỉ vào tim mình. Tố Yên nhìn đến ngẩn người, sau này ai làm được thê tử của nam nhân này thật là có phúc nha.
Thấy Tố Yên không nói gì, Thủy Hiệp Phong đưa tay trước mắt nàng quơ tay, cao giọng nói: “Liễu cô nương ~~ Liễu cô nương ~~!” Tố Yên bây giờ mới hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, ngượng ngùng trả lời: “Thật xin lỗi, ta thất thần.” Thì ra Tố Yên vừa mới nhớ lại những lời ôn nhu của kẻ từng lăng nhục nàng, nỉ non bên tai, muốn nàng làm vương phi của hắn.
“Ta lập tức về phòng lấy đồ.” Tố Yên bỏ lại một câu, rồi hoảng hốt rời khỏi phòng. Trở lại tiểu viện, Tố Yên lấy si tình cổ ra, mỉm cười nhìn Mặc Ngân đang lo lắng cho mình. Tay sờ đầu Mặc Ngân, lấy giọng kẻ cả nói: “Tiểu tử, ta không phải là không bị gì sao?”
“Không cần sờ đầu ta!” Mặc Ngân bĩu môi, không hài lòng nói. “Tại sao? Sư tỷ sờ đầu ngươi là quan tâm ngươi mà!” Tố Yên làm bộ dáng ủy khuất. Mặc Ngân đáp: “Không cần xem ta như trẻ con! Tỷ chỉ lớn hơn ta một tuồi thôi.” Lòng cũng rung động, hắn biết sư tỷ quan tâm hắn, nhưng ngoài miệng lại không thể nói như vậy. Vì sao trong lòng lại náo loạn như vậy?
“Thiết, đừng nói là chỉ nhỏ hơn một tuổi, cho dù chỉ nửa canh giờ, ngươi cũng phải thành tâm gọi ta tiếng sư tỷ!” Tố Yên quát lớn rồi bắt tay vào chế dược. Trước tiên chế dược cho sư đệ cho tốt đã rồi chữa trị cho Thủy cô nương cũng không muộn. Si tình cổ, ân ~ đã có, sư phụ còn dặn phải cho thêm vài thứ nữa mới được. Vừa nói Tố Yên vừa lấy từ trong rương ra vài món dược liệu. Sau một lúc, dược liệu cũng phối xong. Món thuốc tỏa ra mùi kỳ lạ, tạo hình thành viên thuốc, không tự tin, nhủ thầm, cái này hình như không giống như sư phụ từng nói thì phải.
Quả nhiên, Mặc Ngân nhìn viên thuốc trong tay Tố Yên, trong mắt tràn ngập hoài nghi: Sư tỷ, tỷ sẽ không trả thù cá nhân chứ?
Tố Yên sượng người, ngập ngừng nói: “Xú tiểu tử, ta biết ngươi nghĩ ta còn nhớ mối thù vì cướp lê của ngươi mà phải đi tìm lại. Ta lại là người không độ lượng vậy sao? Thuốc này là hàng thật giá thật!” Mặc Ngân thầm nói: Không phải giống, tỷ chính là vậy mà. Nhưng nghĩ thế chứ nào dám nói ra, ngoan ngoãn cầm lấy dược, nuốt ực một cái.
Vừa nuốt vào, Mặc Ngân phát hiện cơ thể đột nhiên khác thường, Tại đan điền dường như có một luồng khí cuồn cuộn không ngừng lan tỏa khắp toàn thân, cực kỳ sảng khoái. Mặc Ngân lập tức ngồi xuống, Tố Yên vừa nhìn thấy liền nhẹ chân rời khỏi phòng. Nàng biết, khi một cao thủ ngồi xuống vận khí thì không nên bị quấy rầy. Trong TV đều là như vậy mà, nếu bị quấy rầy sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Tố Yên chạy đến mảnh sân vừa nãy, không bị ngăn cản nên thoải mái đi vào phòng. Vừa bước vào, vẫn nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Thủy Hiệp Phong nhìn Thủy Hiệp Mai.
“Khụ ~~ khụ ~~” Tố Yên khụ khụ hai tiếng, nhìn thấy Thủy Hiệp Phong quay đầu, mới tiếp tục nói: “Trang chủ, mời ngài tránh mặt một chút, ta muốn dùng ngân châm để châm cứu cho Thủy cô nương. Vì trước đó vài ngày, ngài dùng dược liệu quý để duy trì mạng sống cho Thủy cô nương, nên cũng khiến thân thể nàng có chút hư nhược.”
“Ta không thể nhìn nàng châm cứu sao?” Thủy Hiệp Phong nghi hoặc hỏi.
“Là toàn thân ~~ ta sẽ cởi hết xiêm y củaThủy cô nương, trang chủ cũng muốn ở bên cạnh nhìn?” Tố Yên giở giọng xem thường.
Thủy Hiệp Phong xấu hổ, ngượng ngùng rời khỏi phòng, ra lệnh nha hoàn ở lại hầu hạ. Dưới sự trợ giúp của nha hoàn, Tố Yên chậm rãi cởi bỏ xiêm y của Thủy cô nương. Trong lòng tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị sợ đến ngây người. Thủy Hiệp Mai toàn thân một màu đen, nếu không phải bụng có hơi phập phồng, Tố Yên sẽ nghĩ đây là một cái xác khô bị rút nước.
“Các ngươi bình thường sẽ tắm cho nàng sao?” Tố Yên nghiêm túc hỏi. Nha hoàn đứng bên cạnh lanh lẹ nói: “Nhóm nô tỳ đều chăm sóc thật kỹ cho tiểu thư, mỗi ngày đều dùng nước ấm lau người cho tiểu thư.” Tố Yên nhíu mày, dùng nước ấm lau thân thể chính là làm cho độc trong người càng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.
Giờ nói gì cũng vô ích. Tố Yên rút ngân châm, nhanh và chẩn châm vào huyệt đạo của Thủy Hiệp Mai. Ngân châm dần dần hiện ra màu đen. Nha hoàn ngạc nhiên buột miệng hô lên, Tố Yên trừng mắt liếc một cái, nha hoàn lập tức im lặng.
Ngân châm không ngừng châm vào, Thủy Hiệp Mai hô hấp càng lúc càng thấp, hai đầu ngón tay cũng chuyển màu đen. Tố Yên nhanh chóng nắm lấy tay Thủy Hiệp Mai, dùng châm đâm vào ngón tay nàng. Máu đen tuôn ra hết.
Ước chừng một lúc sau, Tố Yên băng bó xong ngón tay cho Thủy Hiệp Mai, lại mặc xiêm y vào cho nàng, ngẩng đầu nhìn lại nhìn thấy một đôi mắt đầy bi ai. Thì ra, Thủy Hiệp Mai không biết từ lúc nào đã tỉnh lại.
“Vì sao cứu ta? Vì sao ~~~?” Thủy Hiệp Mai đột ngột nói, sau đó liền nhắm mắt không thèm nói tiếp. Tố Yên ngạc nhiên, nếu không phải nhân nhi nằm trên giường đang rơi hai giọt nước mắt trong suốt, nàng còn tưởng vừa rồi đều do nàng nhìn lầm.
Vì sao cứu ta? Vì sao nàng ta lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ nàng không muốn được cứu? Một lòng tìm chết? Đây là sao? Sao lại thế này? Trong đầu Tố Yên hoàn toàn rối rắm, thật sự tò mò.
“Thủy cô nương nghỉ ngơi đi, mai ta lại đến chẩn trị.” Tố Yên khách khí nói, sau đó rời khỏi phòng. Bên tai dường như phảng phất có tiếng thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
193 chương
27 chương
30 chương
3 chương
88 chương
63 chương