Băng sơn vương gia phế thiếp

Chương 37 : Vương gia đau lòng

♥Edit: Yurii Ninh vương phủ. Hôm ấy, Ninh vương gia thất hồn lạc phách quay về vương phủ, tự nhốt mình trong phòng, một câu cũng không nói, một chút cũng không ăn. Trong đầu luôn hiện ra nụ cười mê hoặc của Tố Yên tại vách núi kia, còn có lời thăm hỏi cả nhà hắn của nàng. “Liễu Tố Yên, Liễu Tố Yên, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?” Ninh vương gia nằm trên giường, miệng thì thào. Vì sao? Vì sao thà chết cũng không chịu làm phi tử của ta. Nàng chẳng lẽ không biết, làm vương phi của ta sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý, bao nhiêu là tôn quý. Hình ảnh nàng tức giận chụp bàn tay ta đang nắm cằm nàng, một Tố Yên với nụ cười nịnh nọt khi nhận ngân phiếu từ ta, một Tố Yên với ánh mắt không chào đón ta, một Tố Yên nơi vách đá kia nói vừa không muốn làm phi tử của ta vừa không muốn chết ~~~~~ vì sao? Vì sao trong đầu ta toàn là hình bóng nàng? Ninh vương gia xiết chặt nắm tay, đấm mạnh xuống giường. Giường phát ra âm thanh quỷ dị rồi nứt làm đôi. “Liễu Tố Yên! Bổn vương không tin ngươi đã chết, bổn vương nhất định tìm được ngươi! Nhất định! Sau đó ngươi sẽ làm vương phi của ta, mặc kệ ngươi nguyện ý hay không!” Ninh vương gia trong lòng tuyên thệ, ánh mắt rét lạnh như bầu trời đêm. Hoàng cung. “Tử Mộc, ngươi ngay cả mẫu phi cũng không tin sao?” Thái phi vẻ mặt đau lòng nhìn Mộc vương gia đang quỳ dưới đất. “Nhi thần không dám.” Mộc Vương gia quật cường quỳ dưới đất cũng đau lòng. Vì sao? Vì sao mẫu phi lại làm vậy? Vì sao sai người đem Tố Yên đi? Vì Tử Ninh sao? Theo tính cách mẫu phi, chỉ sợ Tố Yên lành ít dữ nhiều. Vì sao mẫu phi lại gạt ta nói Tố Yên tự động rời đi? Vương phu nhân nói rằng Tiểu Thuận Tử mang Tố Yên đi. Không! Không thể nào, Tồ Yên không thể nào tự mình rời đi. Nàng đã đáp ứng ta, đáp ứng làm vương phi duy nhất của ta, làm nữ chủ nhân duy nhất của vương phủ! Nhất định là mẫu phi muốn nàng rời đi. Tên hỗn đản Tử Ninh! Ta nhất định không bỏ qua cho ngươi, nhất định không! Thái phi nhìn Mộc vương gia vẫn đang quỳ, lòng đau muốn đứt ruột. Đây là đứa con hiếu thảo của ta sao? Vì một nữ nhân lại làm khó ta. Về vương phủ không thấy nữ nhân kia liền lập tức vào cung lên giọng chất vấn ta! Bị ta trách cứ lại trước sau quỳ trên đất không chịu đứng dậy. “Vì tên hỗn đản Từ Ninh có phải không?” Mộc vương gia thấp giọng hỏi. “Hỗn trướng! Lại đi gọi đệ đệ mình là hỗn đản. Tử Mộc, đứa nhỏ này, ngươi ~~ ngươi! Ngươi làm bản cung thật thất vọng!” Thái phi khó thở, tay run run chỉ vào mặt Mộc vương gia lúc này đang dữ tợn nói, “Ngươi ~~ ngươi muốn làm gì?” “Ta có thể làm gi? Nhi thần từ nhỏ đã tuân theo ý người. Tử Ninh muốn gì đều cho hắn. Dù đó là thứ ta thích nhất, chỉ cần hắn muốn, người đều giúp hắn. Nhưng người có từng nghĩ qua cảm nhận của ta không? Có nghĩ tới ta cũng rất thích thứ đó không? Có nghĩ tới ta sẽ thống khổ ,ta sẽ đau lòng không?” Mộc vương gia vừa mai mỉa lại vừa bi ai nói. Thái phi nghe xong những lời tâm huyết của Mộc vương gia, bà sửng sốt, sau một lúc mới nói: “Hắn ~~ hắn là đệ đệ ngươi a, ngươi là huynh trưởng, tất nhiên nên nhường hắn a.” “Hay cho câu huynh trưởng thì phải nhường!” Mộc vương gia đột nhiên lên giọng, “Nếu như nhi thần ra sau? Có hay không việc nhi thần muốn hắn đều phải nhường? Cho dù là nữ nhân hắn thật yêu?!” Thái phi kinh ngạc nhìn con mình, lòng chua xót, bao năm qua, là ta sai sao? “Nhi thần hiện tại chỉ muốn biết, Tố Yên đang ở đâu? Có an toàn hay không?” Mộc vương gia đột nhiên hướng thái phi dập đầu nói, “Nhi thần van cầu người, cầu người a!” (Yu: oa oa, muội đau lòng quá) Hai hàng thanh lệ trên mặt thái phi rơi xuống, ~ đứa con này, ta nên xin lỗi hắn. “Ngươi ra khỏi thành ~ bản cung sai người đem nàng đi hướng biên giới Bắc Nguyệt quốc. Mặc kệ ngươi tin hay không, bản cung một chút cũng không tổn thương nàng.” Mộc vương gia nhìn thật sâu thái phi: “Hi vọng mẫu phi không lừa nhi thần.” Dứt lời, đứng dậy rời đi. Thái phi nhìn Mộc vương gia gấp gáp rời đi, trong lòng ngập tràn áy náy cùng bi ai. Ta cho rằng bọn chúng còn nhỏ, không cần để ý, mà Tử Ninh tuy to xác nhưng tính tình lại như trẻ con, luôn làm nũng với ta. Thế nên ta luôn cho rằng Tử Mộc là huynh trưởng nên phải nhường Tử Ninh, không ngờ, là ta sai lầm, thập phần sai lầm. Từ khi nào ta đã xem nhẹ cảm nhận của đứa nhỏ này? Là từ khi nào? Vào hôm sắn bắn năm chúng tám tuổi, vì có biểu hiện xuất sắc nên Tử Mộc được hoàng thượng ban cho Huyền Thiết cung, Tử Ninh thích, hướng ta xin, ta lại nói muốn Tử Mộc nhường cho Tử Ninh. Lúc đó, sâu trong mắt nó đã thấy sự mất mát cùng bi ai, vì sao ta lại không chú ý? Là từ khi đó, hay đã có từ lâu? Ta có tư cách làm mẫu thân sao? Thái phi vuốt ngực, lòng tự hỏi. Không có đáp án, không, có lẽ có, chỉ là ta không muốn đối mặt. Trong tẩm cung to lớn, chỉ có mình thái phi ảm đạm thương tâm. Mộc vương gia phi ngựa thật nhanh đuổi theo, Tố Yên! Tố Yên! Nàng nhất định phải bình an chờ ta! Là xe ngựa của hoàng cung! Trên có dấu hiệu. Người đâu? Vì sao trong xe không có ai? Mộc vương gia tâm như chùng xuống. Lại đi lên phía trước, là xa phu! Xa phu trong cung đều mặc trang phục này. Nhìn trên cổ xa phu có mũi tên xuyên qua, ánh mắt vương gia trở nên sắc bén. Mũi tên này! Là tên chuyên dùng trong cung! Cả người xa phu đều một màu đỏ sậm, máu đọng đã lâu. Tố Yên đâu? Vì sao không thấy nàng? Mộc vương gia trong lòng hoảng loạn. Tố Yên! Nàng ở đâu? Mộc vương gia như phát điên, thi triển khinh công tìm kiếm xung quanh. Không có! Đâu cũng không thấy! Mộc vương gia đứng lặng, tay nắm chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay bật ra máu tươi. Toàn thân tỏa ra khí thế bức người. Là mẫu phi sao? Trước khi đi đi mẫu phi đã nói sẽ không tổn hại Tố Yên dù một chút. Hơn nữa, nếu mẫu phi đã cho nàng đi sẽ không dùng đến cách giết người diệt khẩu này, có muốn cũng không cần chờ đi xa vậy mới động thủ. Vậy là ai?