Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 34 : Phía sau nụ cười tà mị
♥Edit: Yurii
“Ngươi muốn giết ta?” Tố Yên nén giận nhỏ giọng hỏi.
“Ân, đúng vậy.” Hồ ly đực nghiêm túc trả lời.
“Có thể không giết ta không?” Tố Yên không từ bỏ ý định, hỏi tiếp.
“Ân.” Hồ ly đực lại lần nữa nghiêm túc trả lời, “Trừ phi ngươi thay đổi chủ ý cùng ta trở về, làm phi tử của ta.”
“Làm cái đầu ngươi!” Tố Yên nổi giận trả lời, “ Ngươi tâm lý có vấn đề a? Thấy đại ca thích cái gì thì ngươi cũng muốn có cái đó. Vì cái gí? Vì chứng minh ngươi mạnh hơn ca đại ca ngươi? Ngươi không chiếm được thì hắn cũng đừng mong có được! Ngươi đúng chuẩn là đồ biến thái.”
Hồ ly đực kinh ngạc nhìn Tố Yên: “Bị ngươi nhìn ra a. Buồn cười là ai cũng nói y mạnh hơn ta. Y làm sao có thể so sánh với ta? Khuôn mặt giống nhau, giống nhau cả những điều nhỏ nhất. Thứ y có, ta đều có! Cho nên, thứ y xem trọng ta nhất định phải có! Ta không có y cũng đừng mong có được. Ta muốn tất cả mọi người biết, ta mạnh hơn y! Ta chính là mạnh hơn y!”
Khóe miệng Tố Yên run run, chuyện như vậy mà lại có thể thẳng thắng thừa nhận thật đúng là khiến người ta không chịu nổi.
“Cho nên, ngươi chỉ có thể có hai lựa chọn, hoặc là theo ta về làm vương phi của ta, hoặc là ngay bây giờ ta sẽ giết ngươi.” Tay cung Hồ ly đực nhắm ngay tim Tố Yên.
“Ta không muốn chết.” Tố Yên cũng thẳng thắn nói.
“Vậy theo ta về làm Vương phi của ta.”
“Nhưng ta cũng không muốn trở về làm vương phi của ngươi.”
“Vậy thì ngươi phải chết.”
“Nhưng ta không muốn chết, tuyệt đối không.”
“Vậy làm Vương phi của ta.”
“Ta không muốn làm vương phi của ngươi.”
“……”
“Ta cũng biết ngươi bây giờ không nói được gì, nhưng mà ta không muốn làm vương phi của ngươi, cũng không muốn chết.” Tố Yên hắc hắc cười gượng, “Có chọn lựa thứ ba không?”
“Có.” Ninh Vương gia lạnh băng trả lời.
“Cái gì?” Tố Yên tràn ngập hy vọng nhìn Ninh vương gia.
“Ngươi từ đây nhảy xuống.” Ninh vương gia mặt không đổi sắc, âm trầm nói, làm như quyết định chọn lựa này không phải là chuyện quan trọng gì, mà chỉ là mời Tố Yên dùng cơm.
Tố Yên nhìn thẳng Ninh vương gia thật lâu, không nói lời nào.
Ninh vương gia có chút không kiên nhẫn: “Chọn đi, theo ta trở về hay bị ta giết, hay là tự sát?
Tố Yên xoay người nhìn vực thẳm phía sau, sâu không thấy đáy, nghiêng đầu ra nhìn, tiếng gió rít từng cơn. Lại xoay người nhìn sắc mặt không chút thay đổi của Ninh vương gia, Tố Yên mắng thầm. Biến thái! Đại biến thái! Siêu cấp đại biến thái!!!
Không bao giờ để mình chịu ủy khuất nữa! Ta không muốn làm chim trong lồng sắt, ta muốn là chính mình. Ta muốn cuộc sống tự tại, không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng tuyệt đối không muốn cuộc sống suốt ngày phải đấu đá nhau như thế này!
Không khí thế giới này thật trong lành, Tố Yên hít thật sâu một hơi.
Ninh vương gia nhìn động tác đó của Tố Yên, tự hỏi nữ nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì? Tình huống này mà còn dám cùng ta mặc cả, lại còn có chút ~~ có chút vô sỉ. Thật kỳ quái, nhưng lời nàng vừa nói quả thật vô sỉ. Nữ nhân này đang định làm gi? Hít thở sâu? Để làm gì?
Đột nhiên, Tố Yên cười tà mị, như mê hoặc, như quyến rũ, làm Ninh vương gia nhìn đến ngây người. Miệng lại phun ra một câu trái ngược hoàn toàn với biểu tình vừa rồi: “Ninh Vương gia ~~~” Ninh vương gia khó hiểu nhìn nàng. “Ninh Vương gia ~~~ ta xx cả nhà ngươi.”
Dứt lời, Tố Yên xoay người liều mình nhảy xuống vực. Ninh vương gia hóa đá tại chỗ. Nàng nhảy xuống! Chấp nhận từ bỏ vinh hoa phú quý, từ bỏ ngôi vị vương phi của ta! Nhảy xuống còn nói thêm câu gi? Đầu ta có chổ trống rỗng. Dường như, dường như là mắng ta?!
Ninh vương gia vội chạy vội đến bờ vực, si ngốc nhìn xuống vách núi sâu không thấy đáy [Si này là si ngốc, không phải si tình] (Yu: câu này là của tác giả, hok phải của Yu.) đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tố Yên. Vừa rồi nàng ~~ mắng ta? Đúng vậy, xú nữ nhân ngu ngốc không biết tốt xấu này lại dám mắng ta! Lại còn tự nhảy xuống vực! Thật sự nhảy xuống!!!
Ninh vương gia trong lòng hụt hẫng, cung trên tay cũng không chủ ý rơi xuống. Vì sao lòng ta lại cảm thấy trống rỗng? Nàng chết không phải là điều ta mong muốn sao? Hoàng huynh để ý nàng, ta nhất định phải chiếm được nàng. Nếu không được liền hủy diệt nàng. Bây giờ mục đích đã đạt được, vì sao hắn lại không cảm thấy vui? Vì sao trong lòng lại trống trải như vậy.
“Hỗn trướng! Liễu Tố Yên, hỗn trướng nhà ngươi, bổn vương chưa cho phép lại dám tự ý chết! Hỗn trướng ~~~~!!!” Ninh vương gia gần như điên cuồng mà gào xuống vực sâu.
Vì sao tâm ta lại có chút động? Vì sao? Ninh vương gia từ từ ngồi bệch xuống, tiếng gió dưới vực thổi vọng lên, thổi đến khiến hắn rối loạn, hắn phát hiện, thì ra, hắn còn có trái tim. (Yu: ng đi chết đi, đại biến thái!)
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
68 chương
223 chương
51 chương
19 chương