Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 19 : Đòi người
♥Edit: Yurii
Xuống xe, Tố Yên theo sau Ninh vương gia. Vào phòng lại lại nhìn khắp nơi đánh giá. Tranh chữ đâu, đồ cổ đâu? Không chú ý phía trước Ninh vương gia đột nhiên dừng chân, liền thẳng tiến mà đụng vào.
Đau quá ~~ Tố Yên vuốt vuốt mũi của mình. Ninh vương gia xoay người buồn cười nhìn Tố Yên, người dễ kích động như vậy thế nào lại có thể làm thiếp thân nha hoàn? Hoàng huynh rốt cục là nghĩ cái gì? Mặc kệ huynh ấy nghĩ gì, nàng hiện tại là của ta.
“Từ giờ trở đi ngươi là thiếp thân nha hoàn của ta.” Ninh vương gia mỉm cười đưa tay xoa xoa mũi Tố Yên.
Tố Yên kinh ngạc, lại tiếp tục làm thiếp thân nha hoàn? Quên đi, dù sao ngoài mặt hắn cũng tốt hơn so với biến thái vương, đợi đến khi có tiền ta sẽ lập tức rời đi. Nghĩ vậy, Tố Yên thay một bộ mặt nịnh nọt nói: “Nô tỳ sẽ hầu hạ tốt cho vương gia, nhưng không biết, hàng tháng nô tỳ có được lãnh tiền công hay không?”
Lần này lại đến Ninh vương gia trợn mắt há hốc miệng. Nhìn kỹ bộ dáng nịnh nọt của Tố Yên, hai mắt trong suốt như vậy, không một tia dục vọng với tiền tài. Nữ nhân trong phủ này khi nhìn đến châu báu, hoa phục hai mắt còn không dấu được tham vọng. Tiểu dã miêu này ánh mắt trong suốt thông minh như thế, vì sao lại như vậy? Ninh vương gia có chút bối rối, nghĩ không thông.
Lại nhận tiếp ánh mắt nóng bỏng, Ninh vương gia chợt đổ mồ hôi lạnh. Chỉ ngượng ngùng nói: “Bổn vương chẳng lẽ lại đi ngược đãi ngươi?”
Tố Yên nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở. Ninh vương gia khóe miệng run run. Thấy tiền mà có ánh mắt nóng bỏng như vậy lần đầu tiên hắn mới thấy được.
“Vương gia khát nước sao? Để nô tỳ châm trà.” Tố Yên đi đến chiếc bàn trong phòng, cầm ấm trà chuẩn bị châm. Ninh vương gia nhìn tới nhìn lui điệu bộ của Tố Yên, bản thân thì vẫn im lặng ngồi một bên. Ngón tay nhẹ nhàng nhịp mặt bàn, trong lòng vẫn típ tục suy nghĩ. Y có đến tìm nàng không? Nếu thực sự y vì nàng mà đến, thì đúng thật là ~~~~ haha ~ (Yu: sao mình thấy có bộ mặt sói đâu đây =.=!!)
Nghĩ thế, Ninh vương gia bất giác cười lên tiếng. Tố Yên có chút nghi hoặc, nhủ thầm cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nhanh chóng kiếm được tiền liền trốn đi, tên biến thái cuồng sát này không biết khi nào thì phát điên mà đem mình ra xử đâu.
Châm xong trà, Tố Yên hai mắt sáng trưng đứng một bên nhìn Ninh vương gia. Ninh vương gia nhấc chén trà đưa lên môi, phiêu diêu nhìn Tố Yên, lại thấy buồn bực. Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?
“Ngươi muốn gi?” Ninh vương gia cuối cùng cũng không chống đỡ nổi ánh mắt Tố Yên.
“Ha ha ~ cũng không có gì. Nô tỳ chỉ là muốn hỏi một chút, tiền tiêu vặt hằng tháng vương gia định khi nào thì phát.” Tố Yên cười gượng, cúi đầu ngượng ngùng, vò vò chéo áo.
Ninh vương gia thiếu chút nữa đem hết trà trong miệng phun ra. Ta trong mắt nàng là loại người keo kiệt đó sao? Là người không phát nổi tiền? Lông mày Ninh vương gia dựng đứng lên muốn dính sát nhau, tức giận nói: “Sợ bổn vương không có tiền phát cho ngươi?”
“Không phải ~ không phải ~~” Tố Yên phất phất tay, nói chơi sao, đắc tội với thần tài thì còn gì mà sống? “Nô tỳ chỉ có vật quan trọng muốn mua, nhưng không có tiền.”
Ninh vương gia hồ nghi nhìn Tố Yên. Không có tiền? Hoàng huynh bạc đãi nàng sao?
Tuy nghĩ vậy, nhưng lại nói: “Vật gì quan trọng, bổn vương sẽ gọi người đem tới.”
Tố Yên mém nữa tự cắn trúng lưỡi mình, cự tuyệt nói: “Không cần, không cần ~ để nô tỳ tự mua. Sau này có tiền sẽ tự mình mua lấy.”
Ninh Vương gia nghĩ nghĩ, không muốn nói ra sao? Ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Tố Yên trắng trợn lộ ra ý tứ, cho ta tiền, cho ta tiền a, tiền a ~~~
Hai bên thái dương Ninh vương gia đầy hắc tuyến. Chán nản rút ra tờ ngân phiếu, đưa cho Tố Yên. Nhất thời hai mắt Tố Yên hiện thành hình nguyên bảo (Yu: hình này nè $_$), tiền a, lần đầu tiên nhìn thấy tiền của thế giới này a. Có tiền rồi, có tiền chạy trốn rồi.
“Thế nào? Bổn vương không có tiền sao? Phải đến Ninh vương phủ bán thân?” Một thanh âm lạnh như băng đột ngột vang lên. Tố Yên rùng mình, đem hai tay còn đang giơ ra thả xuống. Thanh âm lạnh băng không chút nhiệt này, ta dường như rất quen thuộc. Không phải chứ? Biến thái vương tới a!
Ninh vương gia quay đầu, mỉm cười nhìn người có khuôn mặt giống mình đang đứng trước cửa. Ha ha, đến thật à, lại còn đến nhanh như vậy. Càng ngày càng thú vị đây.
Mộc vương gia mặt mày tái xanh đứng tại cửa. Hay lắm, tiểu yêu tinh, ngay cả hắn ngươi cũng câu dẫn. Còn thân thiết đòi tiền hắn? Giỏi lắm, ngươi thực sự là rất giỏi.
Mộc vương gia sắc mặt càng lúc càng khó coi, nhìn Tố Yên toàn thân cứng ngắc đang đứng đưa lưng về phía mình, gằn từng tiếng: “Thế nào? Thấy chủ tử đến cũng không biết ra nghênh đón?”
Tố Yên giờ như là người máy, từng chút từng chút xoay người, nhìn biểu tình dọa người của Mộc vương gia, cố gắng nở nụ cười: “Bái kiến vương gia ~~”
Ninh vương gia nhìn Tố Yên cười so với khóc còn khó coi hơn, lại nhìn vẻ mặt âm u của Mộc vương gia. Khóe miệng nhịn không được mà cong lên.
“Hoàng huynh ban nàng cho ta được không?” Ninh vương gia thản nhiên nói, lại nhìn Tố Yên trêu tức.
Lời này vừa nói ra, mỗi người trong phòng lại có biểu hiện khác nhau.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
67 chương
188 chương
12 chương
106 chương