Công Tôn Sách Bao Chửng một đêm không ngủ, tinh thần ngược lại rất tốt. Một người từ Trung Châu Vương phủ về, một người từ hoàng cung về, đúng lúc chạm mặt nhau ở trước cổng Thị Lang phủ. Bao Chửng hỏi: “Mời tới không?” Công Tôn Sách nhếch khóe miệng: “Chuyện này còn phải nói sao. Còn ngươi?” Bao Chửng tựa tiếu phi tiếu nhấp môi không nói, trên mặt lộ vẻ trầm mặc buồn bực. Lần thẩm vấn này, sẽ thẩm ra kết quả gì chỉ có trời biết, hắn chẳng khác nào đang trá hình lừa Triệu Trinh. Công Tôn Sách thấy biểu tình của hắn, cũng đoán được bảy tám phần. Cúi đầu nghĩ đến chính mình, lần đi mời này, chẳng khác nào trực tiếp lừa Bàng Thống. Tuy rằng lừa đến mức ngẩng đầu không thẹn hiên ngang lẫm liệt, nhưng mà tiếng thở dài trong lòng, lại chỉ có bản thân nghe thấy. Nghe thấy liền cắn răng nhíu mày, hung hăng đau xót mắng một tiếng. Không phải chưa từng khuyên, khuyên không nghe, càng ngăn không được, đi đến nông nỗi không đội trời chung hôm nay, cũng không có biện pháp. Không có biện pháp a… Vào nhà miễn cưỡng ăn mấy miếng điểm tâm thay quan phục, quan phục áo rộng tà áo dài một tầng lụa mỏng, bên trong không mặc được nhiều quần áo. Ngày này tuy rằng vô cùng lạnh, Công Tôn Sách đứng thẳng tắp trong ánh sáng mặt trời đạm bạc, trên người chỉ có sự trầm tĩnh khi đại chiến sắp đến. Bao Chửng lại cảm thấy lạnh, hít một hơi, cái mũi cũng sắp bị đông cứng. Công Tôn Sách quay lại nhìn, gật đầu nói ngươi qua đây. Bao Chửng bước qua, Công Tôn Sách mang vẻ mặt tự nhiên thắt lại nút thắt trên quan phục cho hắn. Nếu là bình thường, tuy nói bạn bè thân thiết như tấm gương, nhưng Công Tôn Sách sẽ chỉ cười nhạo hắn hai câu sau đó đuổi hắn về phòng kêu hắn tự mình chỉnh sửa lại cho bản thân. Loại động tác thân thiết phủi bẩn thổi bụi, chỉ có Triển Chiêu lúc đầu còn trọc mới được hưởng thụ. Bao Chửng trong lúc thụ sủng nhược kinh, bất giác nắm tay Công Tôn Sách, cư nhiên không có cái lạnh như mọi ngày. Lại ngẩn ra, mới phác giác hai tay của mình cũng lạnh như băng. Trong lòng Công Tôn Sách hiểu rõ, dùng sức nắm lấy tay hắn, nói: “Đừng lo lắng, mọi chuyện có ta đây. Ngươi chỉ cần để tâm thẩm án cho tốt là được.” Bao Chửng sầu lo nói: “Nhưng… nhưng ta chưa nói cho ngươi biết điểm mấu chốt của vụ án. Đợi lát nữa…” Công Tôn Sách nghe xong bật cười: “Ngươi có lần nào trao đổi với ta trước khi phá án không?” Bao Chửng nghĩ nghĩ: “…Không có.” Công Tôn Sách lại hỏi: “Vậy ta có khi nào không theo kịp suy nghĩ của ngươi chưa?” Bao Chửng nói đúng như sự thật: “…Cũng không có.” Công Tôn Sách vỗ bả vai hắn: “Vậy chẳng phải xong rồi sao?” Hai người một trước một sau lên kiệu, hướng đến Thái miếu. Công Tôn Sách trong lòng nặng trĩu âm mưu, Bao Chửng trong lòng nặng trĩu vụ án. Cả hai mặt ủ mày chau buồn rầu trong ngực, lại có cảm giác khẳng khái một đi không về. Phía bên kia, tâm tư của Bàng Thống càng ngưu X hơn. Ung dung sai người đưa điểm tâm đến, vừa ăn vừa nghĩ đến Công Tôn Sách. Công Tôn người này, từ nhỏ đã mưu kế đa đoan, năm đó là đứa nhỏ mới có mấy tuổi, đã đùa giỡn xoay hai đứa con của Giản Hàn Lâm mòng mòng. Đến hiện nay, càng không thể so sánh với lúc xưa, không thể không làm một cái dự định xấu xa nhất phòng hắn một cước. Dứt khoát phái người cài thuốc nổ xung quanh Thái miếu. Nếu tình thế có dị biến, thổi hỏa chiết tử, vậy sẽ nổ cmn như nổ quặng than. Đến lúc đó không quan tâm Hoàng đế hay thường dân, cả thảy tay chân bay loạn huyết nhục mơ hồ nhất lao vĩnh dật. Còn lại hoàng thất triều thần đều là phần tử không bạo lực không chịu hợp tác điển hình. Điều này không cần phải lo, trong tay Bàng Thống có binh, dao đặt trên cổ, đảm bảo bọn họ sẽ ngoan ngoãn phục tùng. Bàng Thống lúc này, vẫn còn dương dương tự đắc cho rằng hết thảy đã nằm trong lòng bàn tay. Sau này nhớ đến, cảm thấy bản thân làm gì là ngưu X, rõ ràng là ngốc X… Công Tôn Sách Bao Chửng xuống kiệu, Bàng Thống chân trước chân sau đến Thái miếu. Hai người quan phục thẳng thớm, Bàng Thống vẫn một thân áo lông nhàn nhã. Xa xa nhìn đến, hai bên ba người đều đứng lại. Trong chớp mắt hết thảy phong cảnh nhân vật chung quanh đều mờ đi, chỉ có tiếng gió trống trải gào thét quét qua, gió thổi làm cho cờ xí trong Thái miếu vang phần phật. Năm đó Thái tổ Hoàng đế vì để phòng ngừa quan lại châu đầu ghé tai, phát minh ra cánh mũ hai bên. Nhưng thứ đồ chơi này lại chẳng có mấy tác dụng đối với hai người Bao Sách. Hai người bọn họ không phải là vai sóng vai, mà là vai dán vai. Một trước một sau, chỉ cách một khoảng cách bằng bả vai, như có như không. Công Tôn Sách chỉ cần hơi nghiêng đầu, là có thể cùng Bao Chửng thì thầm tư mật, cho hắn vô số gợi ý. Mặc quan phục mà con dính chặt với nhau chung một chỗ, chung quy cũng không ra thể thống gì. Bàng Thống bỗng nhiên nghĩ đến một cạu: Lang bối vi gian*. Hai người này tuy không làm gian, nhưng quan hệ lang và bối luôn không tồi. Ví dụ như một mình Bao Chửng không đủ làm cho người ta sợ hãi, nhưng bên cạnh có Công Tôn Sách bày mưu tính kế, thế cục sẽ rất khó nói. (*cấu kết với nhau làm chuyện xấu, lang và bối được xem là hai loài thú gian xảo) Chỉ cần chưa thăng đường, Bao Chửng vẫn là một thanh niên ôn hậu hiền lành có chút im lặng. Trông về phía Bàng Thống, trong ánh mắt không nhìn ra được cảm xúc căm ghét như thù địch, tương đối bình tĩnh. Công Tôn Sách đứng phía sau hắn, dưới sự đối lập càng có vẻ giống như quỷ dạ xoa, ánh mắt sắc bén trên gương mặt trắng bệch. Khí tràng cường đại làm cho Bàng Thống chểnh mảng không làm gì được, híp mắt mang theo một tia cười đùa nhìn qua y. Công Tôn Sách lại đột nhiên rũ mắt, thu lại vẻ lãnh khốc kia. Đi đến gần bỏ qua hết thảy khách sáo và hàn huyên, Bao Chửng Công Tôn Sách dựa theo quy củ đứng ở một bên để Vương gia đi trước. Lúc Bàng Thống đi lướt qua trước mặt Công Tôn Sách, dừng lại một bước, xoay mặt cười với y, cười đến mức làm người ta đột nhiên rùng mình. Công Tôn Sách rũ mắt, không biết là thật sự không thấy hay là giả vờ không thấy. Bao Chửng nhìn thấy, thấy rồi nghiêng mặt đi, nhẹ khụ một tiếng trong cổ họng. Sự quyết liệt giữa Bàng Sách, Bao Chửng biết không quá rõ ràng. Chỉ là nghĩ đến năm trước ở Song Hỷ trấn, Bàng Thống hộ tống Công Tôn Sách say rượu bất tỉnh nhân sự về phòng. Hắn đi phía trước dẫn đường, bỗng nhiên quay đầu lại, trực tiếp chứng kiến biểu tình chân thực nhất của Bàng Thống. Thấy được hắn gỡ đi sự tùy tiện và kiêu ngạo lúc sáng, bả vai thả lỏng sụp xuống, dường như có chút mệt mỏi. Một bên mặt bị ánh đèn xuyên ra từ trong phòng rọi lên, một bên biến mất trong bóng tối. Khẽ cười dịu dàng nhìn người trong lòng ngực, lại chẳng có chút hàm ý ***. Sự chiều chuộng và bình thản ấy, giống như đối với huynh đệ con cháu của mình, thật không giống một tướng quân tắm máu giết địch. Lại so sánh với nụ cười lúc nãy của hắn. Chẳng có nguyên do, trong lòng lạnh lẽo chua xót. Công Tôn Sách đẩy hắn một cái: “Phát ngốc cái gì. Sắp thăng đường rồi.” Bao Chửng giật mình hoàn hồn, nghiêm túc nói: “Lát nữa nếu Bàng Thống dấy binh tạo phản làm cho đến cùng, phải làm sao?” Công Tôn Sách vừa tức giận vừa buồn cười, đẩy cánh tay của hắn đuổi hắn đi lên phía trước: “Lúc này đây, ngươi nghĩ cũng muộn rồi… Đừng lo lắng, có ta đây.” Câu này là thuốc an thần trăm lần thử đều hiệu nghiệm. Bao Chửng uống vào liền dãn ra lông mày gật gật đầu. Sự tin tưởng của hắn đối với Công Tôn Sách có chút ỷ lại, nếu không có một ánh mắt một câu nói của Công Tôn chống đỡ, cả người đều không thoải mái. Biết rõ Công Tôn Sách tự có diệu kế, nhưng thế nào cũng phải nghe thấy y tận miệng trả lời một câu, trái tim mới nuốt trở về trong bụng. Bên trong Thái miếu đã rất náo nhiệt, văn võ quan viên đã đứng thành hai hàng sừng sững, một ngàn bách tính tụ tập đông đảo xì xào châu đầu ghé tai. Công thẩm Thái miếu, thị dân trong kinh thành bôn ba kêu bạn gọi bè, nhộn nhịp tranh nhau nhìn long nhan, có rất nhiều chủ tiệm ngừng kinh doanh. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, người xem ở đây có một phần là cô nương chưa kết hôn, ăn mặt chải chuốt lả lướt thướt tha, giống như đi xem hoa đăng ở tết nguyên tiêu. Nữ tử kinh thành từ khi nào xuất đầu lộ diện bắt đầu quan tâm đến chính trị? Tất cả quan viên trong kinh thành đều hai mặt nhìn nhau không lý giải được. Đến khi Bàng Thống Công Tôn Sách Bao Chửng lần lượt đi vào, chân tướng mới lộ rõ. Các cô nương làm gì vì xem án mà tới, rõ ràng là hướng về người. Lấy Công Tôn Sách làm đầu, Bàng Thống Bao Chửng còn có Triệu Trinh, mỗi người đều có fan của mình, đương nhiên bao gồm cả Triển Chiêu. Các cô nương rất thẹn thùng, siết khăn tay phấn diện hàm xuân, lặng lẽ lay động làn sóng nhu tình ở trong không khí Thái miếu nguy cơ tứ phía. Những điều này, các vị diễn viên chính đều không nhìn thấy. Hoàng đế cùng với Sài Quận chúa xuất hiện cuối cùng, mọi người rào rạt quỳ xuống. Đồng Lộ mỗi lần nhìn thấy Bàng Thống quỳ xuống vì Hoàng đế, trong lòng đều hết sức ủy khuất và không cam lòng, quay đầu nhìn sắc mặt của Bàng Thống. Bàng Thống hất cằm, nói: “Nếu còn chưa thật sự trở mặt, diễn vẫn phải tiếp tục diễn.” Đang nắm đại thế, hắn cho rằng đây là lần cuối cùng quỳ gối trước Triệu Trinh, cho nên quỳ rất có khí thế từ trên cao nhìn xuống. Công Tôn Sách ở phía đối diện nhìn hắn thật sự giống như đang diễn trò đầu gối chấm xuống đất một chút, có lẽ quần cũng không kịp dính bụi, là người đầu tiên đứng lên. Đứng lên xuất ra phong độ ra lệnh tam quân khoanh tay mà đứng, cư nhiên còn có khí phách hơn cả hoàng đế. Triệu Trinh cô độc ngồi trên long ỷ, nghiêng mình lồng tay vào tay áo, lạnh không chịu được, giương giọng nói: “Bao Chửng, Công Tôn Sách, bắt đầu đi——“ Hai người Bao Sách bước ra khỏi hàng, theo thói quen nhìn nhau, nhìn thấy kiên định quyết chiến đến cùng trong mắt đối phương. Sau đó theo kế hoạch quỳ xuống xin mời hoàng bào của Thái tổ. Thái tổ hoàng bào chân chính là thánh vật chấn động hiện trường kiêm trấn áp hiện trường, tương đương với tác dụng tuyên thệ trước thánh kinh tại tòa án hiện nay. Nhưng mà Thái tổ Hoàng đế là nhân vật thay đổi non sông tạo dựng lịch sử tồn tại chân thực, so với thánh kinh còn cao hơn n cấp bậc. Giống như trong chốn u minh mời đến một vị trọng tài. Vị trọng tài này, gọi là dân tâm thiên ý. Chiêu này, Triệu Trinh chưa từng đoán trước được, cùng với Trịnh Vương gia ở bên cạnh trong khoảng thời gian ngắn đều có chút hoang mang. Chả trách Bao Chửng chỉ đích danh muốn thẩm án ở Thái miếu, thẩm án còn chưa bắt đầu, trước hết đã lấy tên của Thái tổ áp đảo tinh thần. Triệu Trinh bỗng nhiên ý thức được mình đã dự liệu sai về Bao Chửng, Bao Chửng có thể bị người lợi dụng, bị người tính kế, nhưng tuyệt đối sẽ không bị người nắm giữ. Tỉ mỉ âm mưu, chi phối Bao Chửng vài năm, tuy rằng việc có sai lệch, may mà đại cục vẫn nằm trong kế hoạch. Nhưng nếu tiếp tục, vậy nói không chính xác được. Hơn nữa có Công Tôn Sách, sự tình Bao Chửng nhìn không thấy nhìn không hiểu, Công Tôn Sách hoàn toàn có thể rõ ràng từng li từng tí. Y có thể mang đến ảnh hưởng như thế nào, Triệu Trinh hoàn toàn không dự tính đến được. Chuyện đến hiện tại, thắng ván này tuy rằng không chắc chắn giang sơn vĩnh cố, nhưng thua lại thật sự không còn mảnh giáp không có khả năng trở mình. Đi bước nào tính bước nấy, tùy cơ ứng biến vậy. Ngồi nắm cục diện ngồi đã ba năm, dù thế nào cũng phải ngồi đến cùng. Hoàng bào vừa ra, Triệu Trinh dẫn đầu quỳ xuống. Bàng Thống cũng quỳ xuống theo, lần này hắn rất thật lòng. Bàng Thống cho rằng Bao Chửng thẩm vụ án Tiểu Man bị giết, không ngờ Bao Chửng tháo gỡ xuống âm mưu tạo phản. Kinh đường mộc vỗ một cái, vạch trần trò hề Quan long thị nguyệt của Bàng Thống. Triệu Trinh và Bàng Thống một chút tâm lý chuẩn bị đều không có. Công Tôn Sách cũng kinh hãi. Lúc Quan long thị nguyệt xuất hiện, Bao Chửng vẫn còn hôn mê, đầu đuôi bên trong là sau này Công Tôn Sách nói cho hắn biết, không nghĩ tới hắn sẽ rung rơi chuyện này. Bao Chửng không theo quy tắc lấy ra tấm bài tẩy này, Công Tôn Sách tâm hoảng ý loạn không biết phải tiếp như thế nào. Lời nói của Bao Chửng, độ đáng tin rất lớn, dân chúng bừng tỉnh đại ngộ càng nghĩ càng thấy có lý, trong thoáng chốc liền xôn xao. Nhóm các đại thần, hiểu rõ trong lòng thủ đoạn của Bàng Thống, chỉ là ngại Bàng gia quyền thế ngất trời không ai dám nói. Hiện tại bị đem ra ánh sáng rêu rao trước mặt quần chúng, các thần tử vừa sợ hãi vừa hưng phấn, cảm thấy Bao Chửng chính là một tên lỗ mãng, lỗ mãng đến mức rất phấn khích. Tính tình của Bao Chửng chính là thẳng thắn như vậy, không nói mưu kế không nói sách lược, chuyện người ta giấu kín như bưng, hắn đều phải lôi ra phơi nắng dưới ánh mặt trời. Về phần phơi ra chuyện xấu xa gì, vậy cũng mặc kệ. Ví dụ như thấy hắn không có bằng chứng vẫn ồn ào như vậy, Triệu Trinh lập tức kiến liệp tâm hỉ* không bình tĩnh được, chỉ vào Bàng Thống kêu người bắt hắn. Nhưng Bàng Thống không phải là kẻ ăn chay. Đồng Lộ hướng về phía sau gật đầu một cái, Phi Vân Kỵ bao quanh tứ phía, lấy thế sét đánh khống chế tất cả vệ binh ở đây. Dùng Phi Vân Kỵ đối phó với thủ vệ hoàng gia, cũng như dùng dao mổ trâu giết gà. So về thực lực liều mạng, Triệu Trinh cũng không phải đối thủ của Bàng Thống. (*thấy người ta làm cũng muốn thử) Công Tôn Sách cũng không bình tĩnh, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Phi Vân Kỵ, tay chống bàn chậm rãi đứng dậy. Bàng Thống lại không nhìn y. Bàng Thống nhìn Bao Chửng, ngạo nghễ cười nói: “Bao đại nhân, ngươi xem vụ án này, vẫn phải tiếp tục thẩm?” Bao Chửng nói: “Phải!” Bàng Thống cũng lĩnh hội, tán thưởng một tiếng giỏi, vung tay, Phi Vân Kỵ đồng loạt thu kiếm lui về phía sau một bước. Hắn từ trước đến nay luôn bội phục sự can đảm của Bao Chửng. Nhìn thấy Công Tôn Sách thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại chầm chậm ngồi về vị trí của mình, hắn âm thầm lạnh lùng cười: Hừ, việc làm ngươi kinh hãi vẫn còn ở phía sau… Nhưng thật ra màn biểu diễn sau đó, Công Tôn Sách ngược lại không bị kinh hãi, nên nói là ngoại trừ Công Tôn Sách, những người khác đều hoảng sợ không nhẹ. Người ta nói Thái miếu thẩm Bàng, mà Bao Chửng xoay người một cái, lại thẩm đến Triệu Trinh. Thẩm đến mức hùng hổ dọa người không chừa đường lui, đem bên trong bên ngoài của Hoàng đế tất thảy cởi ra hết. Bàng Thống thấy Triệu Trinh nội bộ mâu thuẫn, mặt mày không khỏi lộ vẻ vui mừng, nhướng nhướng mày vui vẻ nhìn hắn chê cười. Vụ án vén lên từng tầng từng tầng, từ thân phận gián điệp hai mặt của Lâm Trung Nghĩa, đến kế hoạch Thiên mang Triệu Trinh trù tính ba năm. Lúc này, Công Tôn Sách nhịn không được lòng đầy căm phẫn xen mồm, nói hoàng thượng ngươi bỗng nhiên phong ta làm Lễ bộ Thị lang, chỉ là vì muốn ta tìm Bao Chửng về! Trong giọng nói không giấu được oán giận. Bàng Thống đảo mắt nhìn y, nghĩ ngươi chẳng phải là thiên địa quân thân sư, xem hoàng thượng còn lớn hơn cha mẹ sao? Hiện tại biết mình bị lừa gạt, trong lòng cũng không chịu nổi chứ gì? Cũng là tức giận chứ gì? Hừ! Đáng! Chế giễu nghĩ như vậy, lại nhớ đến buổi tối chong đèn đánh cờ đánh thành kết quả hòa kia. Công Tôn Sách vừa nghe thư hòa đàm Tống Liêu có sơ hở, giày cũng không mang muốn đi lấy văn kiện. Đêm đó tuy rằng hắn gác lại không nói việc công. Nhưng sáng hôm sau Bàng Thống nhận được bốn năm bản nháp bút tích thanh nhã đẹp đẽ, mỗi bản dạt dào mấy ngàn chữ, nội dung không hoàn toàn giống nhau. Đây là y không chờ được đến lúc hắn phái người hỗ trợ, tự mình thức thâu đêm viết ra, rất bỏ công sức. Tài cán và năng lực của Công Tôn Sách, Bàng Thống nhìn thấy rõ hơn ai hết, cho nên vô cùng hiểu được ủy khuất của Công Tôn Sách. Vì thấy càng nhận định Triệu Trinh vô năng lại vô đức, có mắt không nhìn thấy vàng khảm ngọc, sớm nên cúi mình xuống đài. Vụ án tiếp tục thẩm, thiên hồi bách chuyển, càng lúc càng ly kỳ. Tiểu Man không chết, Tiểu Man chính là Sài Quận chúa. Công Tôn Sách nghe Bao Chửng dẫn dắt, trong lòng giống như gương sáng, tiếp theo thay hắn nói xong phần trinh thám suy luận. Nói đến mức chính mình cũng rất bi thương, người nghe liên đới, vô cùng thổn thức. Ai có thể đoán được Tiểu Man hoạt bát thẳng thắn kia, chính là gián điệp mỹ nữ do Triệu Trinh phái đến giám thị Bao Chửng giá họa Bàng Thống, hoàn thành xong nhiệm vụ lập tức hủy diệt chính mình. Kế hoạch này quá mức tàn nhẫn, ngay cả những người không liên quan cũng bị nàng cảm động. Triệu Trinh chơi lửa phỏng tay, cũng không màng đến uy nghiêm đế vương, chống đỡ không được ngồi trên bậc thang, đỡ trán gần như sụp đổ. Hắn vốn dĩ thân hình còm cõi, càng co rúm như vậy, rất làm người đau lòng. Bao Chửng bất vi sở động, nói: “Lấy Thiên Mang, là mục đích của Tiểu Mang đến với cuộc đời này. Hiện giờ nàng đã chết, chuyện duy nhất ta có thể làm vì nàng, chính là hoàn thành tâm nguyện của nàng, mở hộp Thiên Mang ra…” Thiên Mang giống như thần dược kích thích cường lực, người ăn vào sức mạnh vô hạn, sức chiến đấu tăng lên mấy trăm lần. Bàng Thống sao có thể để bảo bối rơi vào trong tay Triệu Trinh, phân phó Đồng Lộ: “Động thủ.” Hai chữ nhẹ nhàng, chấn động làm Công Tôn Sách gấp gáp muốn điên, nghĩ thầm chiến báo tại sao vẫn chưa đến tại sao vẫn chưa đến, Phong Tranh rốt cuộc có gửi thư đi đúng hạn không? Chờ đến khi Bàng Thống máu rửa Thái miếu, vậy đã muộn rồi! Bao Chửng phản ứng nhanh hơn, nói: “Trung Châu Vương lẽ nào không muốn xem xem Thiên Mang là gì? Ngoại trừ ta, không có ai biết phương pháp mở hộp Thiên Mang.” Bàng Thống người này, thua ở chỗ quá kiêu ngạo. Kẻ quá kiêu ngạo không thích khiêu khích. Đến chỗ nào cũng đều là tâm tính bưu hãn “Ở đây ta làm chủ”, hắn chẳng có gì phải sợ: “Được, ta cũng muốn xem xem.” Vì thế Triệu Trinh cho phép, dâng Thiên Mang lên. Vở kịch đến đây, dĩ nhiên là phần cao trào. Mấy trăm thần dân tụm lại nhìn chằm chằm hộp sắt nhỏ này không dám thở mạnh. Không biết thần dược bên trong là loãng hay là khô là đỏ hay là xanh, phải nhìn cho rõ ràng. Nếu còn mạng trở về, tương lai cũng dễ thổi phồng trước mặt thân thích bạn bè, như thế, mới không uổng công đến đây hốt hoảng lo sợ. Thế nên trong một khắc Bao Chửng cắm chìa khóa vào trong hộp xoay mở, khán giả bởi vì tác dụng tâm lý, tựa như nhìn thấy vạn trượng hồng quang từ trong hộp phát ra, đâm vào mắt không mở ra được. Đến khi hồng quang tắt đi, mọi người tập trung nhìn vào—– trong hòm, là, là trống rỗng a… Triệu Trinh là người đầu tiên không thể chấp nhận kết quả này, cho rằng mình bị hoa mắt, nhắm mắt định thần, lại nhìn một cái, quả nhiên vẫn là trống rỗng. Đến tột cùng, là ai lừa dối ai? Một ván này, không thể nghi ngờ là Bao Chửng nắm thóp. Bàng Thống hoàn hồn nhanh nhất, thầm vỗ đùi cười ha hả trong lòng, nghĩ Lão Lục a Lão Lục ngươi chơi cái gì vậy? A? Thời gian ba năm, ngươi là thu xếp ra trò xiếc này? A? Ta muốn không xem thường ngươi cũng không được. Công Tôn Sách phát ngốc trong chốc lát với cái hộp rỗng. Bao Chửng thích chấn kinh tứ tọa y biết, có mấy lần hắn cũng bị chấn động đến mức trợn mắt há mồm. Nhưng lần nay, Bao Chửng quá đáng rồi, chuyện liên quan đến giang sơn cơ nghiệp, hắn cũng dám im ỉm không trao đổi chút tin tức. Lại nhìn thấy Bàng Thống  mặt mày nén cười, tức giận nghĩ: Ngươi vui mừng quá sớm đó, chiêu trị ngươi vẫn còn ở phía sau! Hộp Thiên Mang mở ra, trò chơi này hơi hướng black comedy. Bao Chửng lải nhải khoe khoang suy luận của mình, vài vị diễn viên chính đều không còn gì để nói. Công Tôn Sách đang chờ thời kiếm lợi, trước mắt chỉ có thể lấy tĩnh chế động im lặng xem kỳ biến. Bàng Thống tự tin sinh tử tồn vong trong Thái miếu chỉ là chuyện do một câu nói của hắn. Vì thế không vội kết thúc, muốn xem xem ba người quân thần này còn có tiết mục gì để trình diễn. Tâm tư Bao Chửng trong sáng nhất, chỉ lo đào hố không quan tâm ai đến lấp. Sau khi kết án, tuy rằng nhìn ra vẫn là nhất phái cơ trí, kỳ thật trong đầu đã trống rỗng giống như hộp Thiên Mang. Trọng trách cho trận cao trào thứ hai, tất nhiên liền rơi xuống trên vai vị Hoàng đế không nóng không lạnh này. Triệu Trinh tỏ vẻ vô tâm bước đi vài bước, nhìn kỹ kiếm của thị vệ, lấy đủ khí lực rút ra, vung đao hét lớn: “Bàng Thống! Âm mưu tạo phản! Trẫm phải giết ngươi! ——-“ Công Tôn Sách và Bao Chửng nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kinh hãi. Là một Hoàng đế học văn thủ thành, cả đời này Triệu Trinh chưa từng hét lớn như vậy, sức lực không đủ, hoàn toàn là liều mình chống đỡ. Cổ tay cầm kiếm kia vừa gầy yếu lại tái nhợt, lộ ra bên ngoài long bào, khẽ run run. Bàng Thống nhìn còn mệt thay hắn: Kiếm nặng lắm phải không? Cầm tay xót chứ gì? Nhìn ngươi kìa… Triệu Trinh rất là có sách lược. Người ta bảy bước thành thơ, hắn ba bước thành kế. Giấc mộng Thiên Mang vỡ nát, Bao Chửng không trông cậy được, Công Tôn Sách vẫn còn oán hận, phỏng chừng cũng không hướng về hắn. Chỉ có quần chúng nhân dân phía dưới, dường như vẫn là lực lượng có thể kích động có thể lợi dụng. Vì thế hào khí ngút trời phẫn nộ nói: “Bàng Thống! Đừng tưởng ngươi có thiên quân vạn mã. Dân chúng kinh thành, nhiều hơn ngươi một ngàn lần một vạn lần! Đến đây! Cùng Trẫm! Trừng phạt Bàng Thống!” Bàng Thống mới không cho hắn cơ hội kích động dân chúng, hét lớn một tiếng, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt hắn bắt đầu phá dỡ sân khấu của hắn. Đây là màn lộ rõ chân tướng của nhau, Trung Châu Vương âm mưu tạo phản, Vạn Tuế gia hãm hại thần tử, quả thật là một đôi bại hoại trời đất tạo nên. Phía dưới quả nhiên có người lớn gan hô lên: “Hai kẻ đều không phải là thứ tốt! Cút đi!” Những quần chúng khác giống như ở trong mộng mới tỉnh, ồn ào phụ họa. Thoáng chốc dân tình mãnh liệt thế tới không thể đỡ, chỉ trích quân bất nhân thần bất trung, hàng rào cách ly cũng muốn ném đi. Bàng Thống trầm mặc. Vốn định làm cho dân chúng vứt đi Triệu Trinh đến ủng hộ hắn, vậy thì chẳng cần động đến binh đao cũng thành chuyện. Hắn cũng không muốn cho nổ oanh tạc tất cả, mọi người đều chết. Tranh giành sống chết vì cái gì? Chẳng phải vì lê dân phồn hoa xã tắc hưng thịnh sao. Hiện tại là tự tìm đường chết a. Triệu Trinh nhìn thấy hy vọng cuối cùng bị dập tắt, buông tay, kiếm rơi xuống mặt đất, không còn hy vọng, ngực rét lạnh căm căm. Nhưng người có tâm tình kích động nhất, lại không phải Triệu Trinh và Bàng Thống. Công Tôn Sách vẻ mặt như trước không hề có gì bất thường, nhưng trong lòng thật sự băng hỏa lưỡng trọng thiên, sông cuộn biển gầm. Tính tình của Bàng Thống y hiểu rõ nhất, tuy rằng bình thường luôn tỏ vẻ hoàn khố phong lưu, lòng tự tôn và kiêu ngạo trong xương cốt chỉ có hơn chứ không kém y. Bây giờ bị người ta chỉ trỏ ồn ào mắng như vậy, một lát nữa Bàng Thống vẫn còn có thể buông bỏ tình thế tốt đẹp bảo vệ quốc gia sao? Hắn có thể sẽ cảm thấy, bách tính trên mảnh đất này chẳng có giá trị để bảo vệ hay không? Từng câu từng câu giống như là núi lửa phun trào, đá tảng bắn ra bốn phương tám hướng, nện lên quả tim của Công Tôn Sách, kích động đến mức cả người y nóng hầm hập. Bàng Thống mười mấy năm qua lăn lộn sa trường vào sinh ra tử, vì Đại Tống lập nên bao công lao hiển hách. Anh hùng đỉnh thiên lập địa như vậy, có thể bị giết có thể bị cầm tù, chứ không thể bị người mắng như vậy. Cho dù chuyện hắn làm đáng bị mắng. Nhưng Công Tôn Sách không thích nghe, không chỉ không thích nghe, trong lòng còn khó chịu giống như chết đi sống lại. Lúc ở Song Hỷ trấn, Bao Chửng thấy Công Tôn Sách giả chết, mặt nhăn mày nhíu khóc nói: Tại sao ngươi chết, ta lại khó chịu thế này, còn khó chịu hơn chính mình chết đi. Hiện tại Công Tôn Sách cũng muốn hỏi: Tại sao ngươi bị mắng, ta lại bi phẫn đan xen như thế này, còn khó chịu hơn chính mình bị mắng. Lời này nên hỏi ai. Y lại không biết. Ngay tại lúc Công Tôn Sách tức đến nghẹn lời sắp sửa bùng nổ, chiến báo đến, hơi muộn một chút so với dự đoán, dù sao cũng đến. Người mang tin tức mở lớn cổ họng hô: “Báo cáo Tướng quân! Ba mươi vạn đại quân của nước Liêu đã tới ngoài Nhạn Môn Quan ba mươi dặm!” Cái dùi này đâm đến mông Đại Tống, làm cho mọi người tại hiện trường kinh hãi nhất thời trở nên im lặng. Bàng Thống tiếp nhận nhìn xem, quả nhiên là chiến báo biên cương không giả, bút tích và con dấu chân chân thật thật. Công Tôn Sách gắt gao nhìn Bàng Thống, để ý đến biểu tình nhỏ nhất của hắn. Nếu chiến báo đến sớm một chút, y nắm chắc chín phần lựa chọn của Bàng Thống. Nhưng mà đã muộn, Bàng Thống đã cùng Hoàng đế xé rách mặt nạ, Bàng Thống đã bị vạn dân chửi mắng. Hắn sẽ lựa chọn như thế nào, Công Tôn Sách thật sự không dám nghĩ tới —- chỉ cần là người có chút đầu óc, đều biết được nên chọn lựa thế nào. Bạn bè từ nhỏ không uổng công, Bao Chửng sau khi kinh ngạc liền hiểu được đây chính là diệu kế của Công Tôn Sách, dựa vào kỳ vọng của người dân, dựa theo chính nghĩa lời lẽ nghiêm khắc hô hào ngừng nội chiến nhất trí đối ngoại. Tiếng hô hào của bách tính phần phật xoay chuyển, người vừa mới mắng Bàng Thống rất to tiếng, bây giờ lại to tiếng như cũ la lên chống Liêu binh trước chống Liêu binh trước. Công Tôn Sách bật cười, thái độ khác thường oán hận nghĩ: Các ngươi trở mặt cũng trở quá nhanh đi? Vừa nãy vẫn còn mắng hắn mà? Có phải Bàng Thống xứng đáng thiếu nợ các ngươi hay không? Đồng Lộ tiến lên phía trước nhắc nhở: “Vương gia, mau động thủ đi, nếu không động thủ sẽ không còn cơ hội đâu.” Bàng Thống nghiêm mặt, biểu tình có chút mờ mịt, không trả lời. Lâm môn nhất cước*, Triển Chiêu mang Bàng Thái sư đến. Bàng Thái sư cười hiền hòa với Bàng Thống, tựa như nói: Đứa nhỏ này, nói ngươi đừng nghịch ngươi không nghe, lần này, còn phải làm phiền ta đi một chuyến. Sau đó trực tiếp quỳ trước Hoàng đế, hô vạn tuế, thái độ lập trường thật rõ ràng. (*một bước mấu chốt cuối cùng để đi đến quyết định) Triệu Trinh an tâm, hắn không nghĩ tới người hỗ trợ hắn cuối cùng, lại là Bàng Thái sư. Định thần, nhặt lại khí phách của Hoàng đế: “Bàng Thống nghe lệnh!” Tim của Công Tôn Sách treo lên tới cổ họng, vừa mở miệng sẽ nhảy ra, xa xa ngóng trông nhìn Bàng Thống. Bàng Thống đang do dự bất định mâu thuẫn muốn chết, lại đảo qua một lượt mọi người, lại nhìn về bách tính phía sau. Nếu thật sự nổi lên chiến hỏa, chịu khổ vẫn là bọn họ, đổ máu đổ mồ hôi bảo vệ bọn họ bao nhiêu năm, đã bảo vệ thành một loại chấp niệm, sao có thể vì vài câu chửi mắng mà đảo điên được. Cuối cùng đối diện với đôi mắt của Công Tôn Sách, nhìn thấy trong mắt hắn có một niềm thương xót và chờ mong. —Đây là do ngươi thiết kế? —Phải. —Quả nhiên. —Ngươi chọn lựa điều gì đều nằm trong dự đoán. Nhưng ta vẫn muốn nhìn xem, ngươi sẽ chọn thế nào. —A… —Úy Ly. Ta gọi ngươi một tiếng Úy Ly lần cuối. —…… Bàng Thống thu hồi ánh mắt, chậm rãi hạ thân xuống, một gối chấm đất, là tư thế quỳ tiêu chuẩn nhất của đới giáp Tướng quân. “Có thần!” Triệu Trinh nói: “Lệnh cho ngươi tức tốc điều động binh mã, tiền phương kháng địch!” Bàng Thống đáp lại âm vang: “Thần Trung Châu Vương, tiếp chỉ.” Trong lòng có đau đớn và không cam lòng. Đứng lên trước hết nhìn về Công Tôn Sách, thấy được sự vui sướng rõ ràng trên mặt Công Tôn Sách. Nhưng hắn không biết Công Tôn Sách ngay khoảnh khắc hắn quỳ xuống, trong lòng không chỉ có vui mừng. Nỗi đau xót trong lòng là vì cái gì, chính bản thân Công Tôn Sách cũng không biết. Màn ảnh kéo đến thanh thiên bạch nhật thiên hạ hòa thuận. Mấy nhà vui vẻ mấy nhà đau buồn, ủy khuất vui mừng kiên định dũng cảm, ai cũng đều tự có một phen tâm tình. Nhưng cuối cùng cũng là trần ai lạc định nhìn đến kết cục, mọi người đều có thể nghỉ ngơi vài năm. Một chương Thái miếu, đến đây là kết thúc viên mãn.