Hai vụ án phượng hoàng câu hồn và tìm Thiên Mang ở Thổ thành, đó là chưa thấy Bàng Sách còn Bao Sách ngày ngày đều gặp. Bởi vì Bàng suất không lên sân khấu, vì thế giống như Già Diệp tự cho qua cho qua. Nhưng mà nếu thật sự cho qua hết toàn bộ, lại có vẻ đường đột, vậy cứ để kẻ hèn này lấy những ý chính kể chuyện. Phượng hoàng trấn và Thổ thành, không có Úy Ly ca ca, đã có Phong Tranh muội muội. Điên điên khùng khùng, cãi cãi nháo nháo, xảy ra nhiều chuyện không mấy tốt ngoài dự liệu, mấy màn này rất không được nhiều quần chúng nhân dân mong nhìn thấy. Trong quần chúng nhân dân này, lấy Bao Chửng làm đầu, lấy Triển Chiêu làm phụ, có một phần của ta, cũng có một phần của ngươi. Ngươi nói người này có đáng trách hay không, Tiểu Man cũng điên điên khùng khùng cãi cãi nháo nháo xảy ra nhiều chuyện không tốt ngoài ý muốn, Bao Chửng không bực nàng, chẳng những không bực, còn rất thích rất nuông chiều. Dùng cách nghĩ của Bao Chửng là, Tiểu Man tuy rằng man, nhưng là man rất thẳng thắn, đáng yêu. Mà trong cách ầm ĩ của Phong Tranh, nhìn thế nào cũng lộ ra không khí quyến rũ. Tự mình nhào vào lòng Công Tôn Sách, làm càn xong còn kiêu, phất tay cho Công Tôn Sách một cái tát. Mẹ nó chứ! Mặt của Công Tôn Sách, vô cùng non mịn, có thể tùy tiện đánh bậy a? Nhớ lại thời thiếu niên, Bao Chửng mỗi ngày bị Công Tôn Sách chọc tức đến lộn ruột, nhưng có lúc nào nỡ dùng một đầu ngón tay động y đâu? Chuyện bất quá tam, nàng lại đánh thành nghiện. Công Tôn Sách sắc lệnh trí hôn*, cũng không so đo. Bao Chửng đứng ở lập trường của nhà mẹ đẻ, mắt thấy Công Tôn bị câu dẫn bị ẩu đả, buồn bực biết bao a. (*Bị nữ sắc làm mờ mắt) Bao Chửng đối với Phong Tranh là không mong gặp kích lưu ám dũng*, cuối cùng dẫn đến cho Phong Tranh cô nương một đoạn chuyện đau lòng. Cái này, để sau hẵng nói. (*chống đối ngầm) Triển Chiêu cũng không quá thích Phong Tranh, nhưng mà chỉ vỏn vẹn là không thích thôi. Hắn là tâm tính của trẻ nhỏ, lại là một võ nhân, tâm nhãn không có tinh tế như vậy, không quá thích phản ứng với nàng mà thôi. Chỉ có Tiểu Man hợp duyên với Phong Tranh, thường xuyên líu ríu lít rít nói cười cùng một chỗ. Hai cô nương, đồ ngốc với đồ ngốc, kém cỏi với kém cỏi, là người chung một con đường. Quần chúng nhân dân nghĩ như thế nào, đó không quan trọng. Quan trọng chính là Công Tôn Sách lạ lùng không rõ ràng về nàng cho nên không kiềm chế được, thích Tiểu Phong Tranh. Tình yêu Sách Tranh, đã từ chút manh mối phi văn, trở thành sự thật không thể tranh cãi. Bao Chửng, Triển Chiêu, ngươi, ta, toàn bộ kháng nghị đều không có hiệu quả. Trên đường đi đến Thổ thành, Bàng Thống phái hai sĩ quan giám sát bọn bọ. Thật ra đến chỗ này, cuộc đấu giữa Công Tôn Sách và Bàng Thống đã bắt đầu. Công Tôn Sách nghĩ: Tốt a, tìm Thiên Mang đã có Bao Chửng động não, ta sẽ chuyên tâm mang theo hai người các ngươi vui chơi. Nhưng mà không đơn giản như vậy, Bàng Thái sư đã bắt giữ Bao đại nương. Trong đêm đó, Hoàng hậu nội định* của Triệu Trinh, Sài Quận chúa Tiểu Man chấp bút viết cho Bàng Thống một ngân phiếu khống**, trong thư viết: Bàng Thống, ngươi bảo hộ Bao đại nương lông tóc vô thương, ta sẽ gả cho ngươi, một lời đã định. Nàng thực sự xem mình như hoa quả, nhưng thật ra, trong lòng của Bàng Thống, ngay cả cà chua nàng cũng chưa bằng đâu. (*quyết định nội bộ, ***ngân phiếu vô dụng, lời hứa suông) Hoa quả chân chính Công Tôn Sách đã được gợi ý, cũng viết một bức thư cho Bàng Thống. Trên thư viết: Chớ hại Bao mẫu. Ký tên: Công Tôn Sách. Đối với Bàng Thống, mạnh bạo sẽ phản tác dụng, yếu thì Công Tôn Sách làm không được. Bốn chữ này, lời ít ý nhiều, đã nói rõ ràng những điều muốn nói. Trong chuyện Bao đại nương bị giam này, Công Tôn Sách làm sai hai điểm. Thứ nhất, y oan uổng cho Bàng Thống. Giam lỏng Bao đại nương, đây không phải là chủ ý của Bàng Thống. Trong cùng một ngày Bàng Thống nhận được thư cấp tốc sáu trăm dặm của hai người, nghĩ nội dung của hai người này đổi cho nhau thì tốt biết bao a, tiếp thư rồi mới biết thì ra cha hắn giấu hắn, giam một vị Bao phu nhân ở trong Bàng phủ. Nghe nói Bao phu nhân này cũng không phải là đèn hết dầu, trước hết chọc quản gia tức chết, sau đó lại ăn sạch nhân sâm đông trùng hạ thảo trong phủ, làm cho Bàng phu nhân, chính là mẹ của Bàng Thống, muốn ăn tổ yến cháo tổ yến nhưng nhất thời không có. Bàng phu nhân nghi nghờ nghe ngóng, lờ mờ có chuyện như vậy, nghe nói tuổi tuy lớn, nhưng bộ dạng duyên dáng không sánh bằng. Vì thế cho rằng Bàng Thái sư thu dưỡng tiểu lão bà, còn dưỡng nàng thành không coi ai vào đâu, còn lên mũi lên mặt. Lập tức liền tức thành bệnh. Bàng Thống nhận được thư, cãi cọ với phụ thân vài câu, lại bị mẫu thân gọi vào trong phòng khóc lóc kể lể, khó khăn mới thoát thân, quyết định đi gặp Bao phu nhân trong truyền thuyết. Quản gia nói: “Nhị thiếu gia, thôi bỏ đi. Nữ nhân kia không dễ chọc.” Bàng Thống nói: “Ai nói ta muốn đi chọc nàng?” Chỉnh chỉnh y phục cười nói: “Bái kiến, ta đây là đi bái kiến.” Sau đó, quản gia càng không dám chậm trễ Bao phu nhân. Bàng Thống vừa gặp Bao phu nhân, cảm giác đầu tiên, đây nên là mẹ của Công Tôn Sách. Bao phu nhân nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, vênh váo nghênh ngang nói: “Ngươi, chính là Bàng Thống a?” Tiếp đến phất tay: “Người đâu, dâng trà!” Thấy Bàng Thống còn đứng, liền nói: “Di, ngươi ngồi đi, đến chỗ của ta, cứ giống như nhà của mình, đừng khách khí.” (thì đây là nhà của người ta mà =)))) Cảm giác thứ hai của Bàng Thống: Đây là mẹ của Công Tôn Sách phải không? Chuyện Công Tôn Sách sai thứ hai, có thể nói là sai hoàn toàn. Bao Chửng ba lần mấy bận trêu chọc Bàng Thái sư, Bao đại nương vẫn ở Lư Châu lông tóc vô thương sống vô cùng tốt. Thậm chí trong hai năm Bao Chửng mất tích, Bao đại nương cũng không có bị ám sát, cũng không bị bắt cóc. Với sự tâm ngoan thủ lạt trừng mắt tất báo của Bàng Thái sư, duyên cớ trong đó, Công Tôn Sách lại chưa hề tỉ mỉ nghĩ qua. Thực ra chuyện này giống như phương pháp Tôn Ngộ Không dùng gậy Kim Cơ vẽ một vòng trên mặt đất, sau đó yêu ma quỷ quái không thể tiến vào. Công Tôn Chân là Tôn Ngộ Không, Bao đại nương là Đường Tam Tạng, Bàng Thái sư là yêu ma quỷ quái. Bàng Thái sư chờ đợi như gà chọi chờ Bao đại nương ra khỏi địa giới Lư Châu rất nhiều năm, cuối cùng Công Tôn Sách cẩn thận mấy cũng có sai sót, để cho hắn đợi được. Cho nên khi Công Tôn Sách phái người đi Lư Châu đón Bao đại nương, Công Tôn Tri phủ ngăn cản nhiều cách, Bao đại nương nhớ con sốt ruột, khăng khăng muốn đi. Công Tôn Chân lại không thể nói rõ với con mình, chỉ có thể lo lắng suông. Còn bị y thúc giục, rốt cuộc xảy ra chuyện. Ở trong Thổ thành, đối với an nguy của Bao đại nương Công Tôn Sách một chút cũng không để tâm. Y hiểu Bàng Thống, nếu như Bao Chửng Triển Chiêu rơi vào trong tay hắn, khó tránh khỏi lo lắng hãi hùng chịu chút đau khổ. Nhưng Bao đại nương thuộc về phụ nữ trẻ em vô tội, với cách đối nhân xử thế của Bàng Thống, không những không làm bị thương nàng, mà còn trong bàn tay của Bàng Thái sư bảo vệ nàng. Viết thư chẳng qua là thêm chút áp lực cho hắn, dặn suông một câu. Nhìn Bao Chửng gấp đến mức rơi nước mắt, cũng không thể nói rõ, thở dài vỗ vỗ vai hắn rồi đi. Công Tôn Sách ở trong Thổ thành, trăng thu vô biên ánh xuân chợt hiện, chỉ để tâm cùng Da Luật Văn Tài phân cao thấp và cùng Phong Tranh yêu đương. Công Tôn Sách và Da Luật Văn Tài, đệ nhất soái ca kiêm tài tử của hai nước Liêu Tống, cũng có thể nói là một đoạn giai thoại. Bao Chửng cảm thấy hai người này rất kỳ quái, nói ra là vì tiểu Phong Tranh mà PK, nhưng trong mấy ngày ở Thổ thành, hai người này có thể nói là trong mắt ngươi có ta trong mắt ta có ngươi, có lúc bốn mắt giao tiếp phong ba gợn sóng, có khi đi lướt qua nhau kiềm chế kích động, cơ bản nhìn không ra có chuyện gì liên quan đến Phong Tranh cô nương. Mãi đến cuối cùng hai người đối mặt ngồi cùng nhau, cầm quẻ bài của Phong Tranh cùng rút quẻ Hàm, người không biết, còn cho rằng hai người bọn họ đang cùng đối phương làm cảm ứng vô tâm gì đó. [=)))] Rốt cuộc mị lực của Công Tôn công tử nằm ngoài quẻ Hàm, chiếm được trái tim của mỹ nhân. Đến khi Công Tôn Sách điên điên rồ rồ nắm tay Phong Tranh ra mắt mọi người, Bao Chửng biết ác mộng của hắn đã thành hiện thực chửi rủa mất hiệu lực, cấp nộ công tâm, cổ họng đều nghẹn. Chuyến đến Thổ thành, Bao Chửng mang theo Thiên Mang, Công Tôn Sách mang theo Phong Tranh, mỗi người mang theo chiến lợi phẩm, vui vui vẻ vẻ trở về kinh thành. Bàng Thống biết đoàn người của bọn họ sau khi phục lệnh* việc đầu tiên chính là đến đón Bao đại nương, hắn tắm rửa chải đầu một hồi, dự định chờ trước ở trong viện của Bao đại nương tranh công với Công Tôn Sách. Không ngờ đến đón là Bao Chửng và Tiểu Man, Công Tôn Sách đã sớm mang theo Phong Tranh trốn mất. (*báo cáo lại sau khi đã thi hành mệnh lệnh) Bàng Thống nói: “Bao Chửng ngươi nhìn kỹ đi, mẹ của ngươi một sợi tóc cũng không thiếu.” Mau dẫn đi mau dẫn đi đi, Bàng phủ đã bị lão thái thái này ăn sạch rồi. Lại phất phất bức thư trong tay nói với Tiểu Man: “Ai, ngươi đây là có ý gì. Xem Bàng Thống ta là người nào? Dùng ngươi đến mua chuộc ta sao? Hơn nữa, Bàng Thống ta, cũng không chỉ đáng giá nhiêu đây tiền a!” Ngụ ý, đổi người kia đến mua chuộc, hắn sẽ thành giao. Công Tôn Sách và Phong Tranh xác định quan hệ yêu đương, Bao Chửng và Tiểu Man xác định quan hệ yêu đương, trong phủ Thị lang bốn người hai đôi, mấy ngày nay vô cùng ngọt ngào, ngọt đến mức Triển Chiêu thấy cảnh thương tình chịu không nổi, cầm kiếm dẫn ngựa, đến ngoại ô giải sầu. Chỉ có bốn người này hồn nhiên bất giác. Hoàng đế đại hôn, bốn người đi ra phố chuẩn bị quà mừng cho Hoàng đế. Hai đôi tình nhân phân nhau làm việc. Tiểu Man nhận được màn cầu hôn hàm súc của Bao Chửng ở trong tiệm châu báo, vui buồn lẫn lộn. Bên kia, Công Tôn Sách và Tiểu Phong Tranh, ở Bát Quái hiên chọn bút và giấy mực, liếc mắt đưa tình khoe khoang học vấn. Công Tôn Sách đấu võ mồm với Tiểu Phong Tranh, cho tới bây giờ dường như chưa từng thắng, nhưng bây giờ không giống như lúc trước, trong ngòi phân tranh lộ ra sự ngọt ngào và nhường nhịn. Ông chủ Tiền đã ghi ghép lại những chuyện giữa Công Tôn đại nhân và bạn gái thần bí ở trong lòng cực nhanh, hưng phấn quá mức, bị dăm ba câu của Tiểu Phong Tranh lừa mất một con dấu bằng thạch anh. Công Tôn Sách và Tiểu Phong Tranh chọn mua đồ xong chuẩn bị đi chiến đấu ở chỗ khác, quay người lại vừa nhấc đầu, một thân áo lông trắng đứng ở cửa, phía sau áo lông trắng còn có hai Phi Vân Kỵ áo đen mang kiếm, chủ tớ ba người, lão đại bực dọc đang âm trầm nhìn hai người bọn họ. Bàng Thống gần đây, đang chuẩn bị đại kế tạo phản, không dễ dàng đi lại ở bên ngoài, nếu phải ra khỏi cửa, cũng là vội vã. Trình độ khẩn la mật cổ* có thể thấy từ việc Công Tôn Sách hồi kinh hai ngày nay hắn chưa từng dạ tập. Hôm nay xuất môn làm việc, đi ngang qua Bát Quát hiên, chợt nghĩ đến mấy tháng trước Công Tôn Sách và tiểu công tử kia đôi bên hận thù tổn thất một khối ngọc, đang muốn đi vào nhìn xem có cái tương tự hay không. Không đi vào sẽ không biết, vừa vào thật sự rất khéo, hắn nhìn thấy người không muốn thấy nhất và chuyện không muốn gặp nhất trong đời này. (*hình dung công việc khẩn trương, bận rộn) Trong Thổ thành, hắn phái Lâm Trung Nghĩa theo dõi nhóm người Bao Chửng, đặc biệt là Công Tôn Sách, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều phải nghe lén về báo cáo. Cho nên chuyện Công Tôn Sách và Tiểu Phong Tranh hứa hẹn chung thân với nhau, hắn đã sớm biết, biết là một chuyện, hôm nay nhìn thấy tận mắt, lại là một trận kích thích khác. Công Tôn Sách cười với nữ nhân kia hai má hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt hàng mi dường như sắp hòa tan, cười thấy răng không thấy mắt. Lồng ngực lập tức rét lạnh. Bao Chửng là tức đến mức sốt ruột đau cổ họng, mà Bàng Thống là rét lạnh rét đến tim, bên nào là tình bạn bên nào là tình yêu, Tiểu Phong Tranh vừa ra, vừa thử liền biết. Bàng Thống nhìn ra được, khác với Phi Yến, Công Tôn Sách, đối với nữ nhân này, là động chân tâm. Công Tôn Sách nhìn thấy hắn, sau khi giật mình, lập tức bất động thanh sắc bước sang một bước, đem Phong Tranh bảo vệ ở phía sau. Y với Bàng Thống thẳng thắn trong sạch, không có lòng chột dạ để nói, nhưng mà ánh mắt Bàng Thống nhìn Phong Tranh, rõ ràng là muốn ăn thịt người a. Ánh mắt của Bàng Thống rơi xuống trên người y, cười nói: “Công Tôn đại nhân cũng đến mua giấy bút? Thật khéo a!” Công Tôn Sách nói: “Đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được Tướng quân, quả thật rất khéo.” Bàng Thống nghiêng đầu, lại nhìn qua Phong Tranh: “Vị này là… Thiên Vấn cô nương của Lưu Tuần phủ phải không?” Lại thoáng nhìn Công Tôn Sách: “Ồ, hiện giờ nên là Thiên Vấn cô nương của Công Tôn Thị lang. Công Tôn đại nhân chưa bao lâu mà cũng bắt đầu tin quỷ thần quẻ bói, thân thiết với thuật sĩ rồi?” Bàng Thống gọi Phong Tranh là thuật sĩ, ý đang khinh miệt Phong Tranh: Ngươi vui cái gì mà vui a? Chẳng qua chỉ là người đoán số, còn có tiền sử gây án, ngươi xứng với Công Tôn Sách hay sao? Công Tôn Sách không đấu võ mồm với hắn, để Phong Tranh đi ra, giới thiệu một lần nữa: “Vị này, là Biên quan Nguyên soái Bàng Tướng quân. Vị này, là vợ chưa cưới của hạ quan Trần Diên cô nương. Bàng Tướng quân xin cứ tự nhiên, hạ quan không hầu chuyện được.” Dứt lời liền chắp tay, kéo Phong Tranh bước đi. Bàng Thống sững sờ bị quật xuống, lấy lại tinh thần, nghiêng đầu hỏi Phi Vân Kỵ bên cạnh: “Hắn vừa mới nói cái gì?” “Bàng Tướng quân xin cứ tự nhiên, hạ quan không hầu chuyện được.” “Trước đó một câu.” “Vị này, là vợ chưa cưới của hạ quan Trần Diên cô nương…” Vợ. Chưa. Cưới. Bàng Thống phun huyết không ngừng ở trong lòng…. Ông chủ Tiền loạt xoạt ghi chép lại tin tức này để mấy ngày sau phát hành. Đến lúc đó, toàn bộ kinh thành có bao nhiêu cô nương phun huyết không ngừng ở trong lòng a… Tiểu Phong Tranh bị Công Tôn Sách túm lấy cánh tay đi trên đường, cũng sững sờ. Công Tôn Sách nói: “Sau này bất kể là lúc nào, ngươi nhìn thấy Bàng Thống, cứ trốn xa chút. Lỡ như không có ta, ngươi cứ tìm Bao Chửng… không, trốn ra phiá sau Triển Chiêu. Tốt nhất là đừng để hắn nhìn thấy ngươi, biết chưa?” Quay mặt lại thấy đôi mắt to của Phong Tranh có chút đờ đẫn, hỏi: “Ngươi sao vật? Mệt rồi?” Phong Tranh ngơ ngác nhìn hắn: “Vừa nãy ngươi nói, ta là ai của ngươi?” Lúc này Công Tôn Sách mới biết xấu hổ, mặt có chút nóng lên, không dám nhìn nàng, lắp bắp nói: “Chờ sau khi Hoàng Thượng đại hôn, chúng ta… chúng ta về Lư Châu thành thân đi.” Nửa ngày trời đợi không thấy hồi đáp, thấy Tiểu Phong Tranh cúi đầu, y gấp gáp: “Sao vậy, ngươi… không bằng lòng a?” Phong Tranh sao có thể không bằng lòng, kích động nước mắt ào ào, ở trên đường vứt hết những thứ cầm trong tay, ôm lấy cổ Công Tôn Sách khóc hu hu. Một đường đầy người nhìn bọn họ giống như nhìn đười ươi rồi che miệng cười, Công Tôn Sách thẹn cực, nhưng thế nào cũng không nỡ đẩy nàng ra. Công Tôn Sách nói với Phong Tranh: Chờ sau khi Hoàng Thượng đại hôn, chúng ta trở về Lư Châu thành thân. Nhưng mà ai có thể nghĩ đến được, Hoàng Thượng đại hôn, chuyện tình, là quá nhiều. Cùng ngày trở về phủ Thị lang, hai người Bao Sách tất nhiên là mặt mày hớn hở, kéo nhau ngồi ở trong phòng, trăm miệng một lời nói: “Ta có một chuyện vui muốn nói với ngươi.” Ngừng lại một chút, lại trăm miệng một lời nói: “Ngươi nói trước đi.” Gương mặt của Công Tôn Sách đỏ bừng, vui vẻ nói: “Được, vậy ta nói trước, Tiểu Phong Tranh, Tiểu Phong Tranh đã đồng ý gả cho ta!” Bao Chửng vừa nghe, trở mặt xem thường: Thiết ~ Cái này mà tính là chuyện vui gì a? Nàng gả cho ngươi, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ta rất cách ứng a… Ánh mắt của Công Tôn Sách đột nhiên sáng lên, vươn tay sờ loạn trên người Bao Chửng, Bao Chửng nói ai ai ai ngươi làm gì vậy ngươi tôn trọng nhau chút đi. Công Tôn Sách hỏi: “Ngọc đâu?” Bao Chửng giả ngu: “Ngọc gì a?” “Ngọc bội năm đó cha ta đưa cho ngươi a, ngươi nói đợi đến khi ta có vợ sẽ trả cho ta. Lấy ra lấy ra, ta đi tặng cho Phong Tranh.” Bao Chửng chơi xấu: “Ta đồng ý trả cho ngươi khi nào a. Chẳng có ai như ngươi, đồ cho người ta rồi còn muốn đòi lại!” Bao Chửng hiển nhiên là không bạo lực không chịu hợp tác, Công Tôn Sách xăn tay áo bắt đầu bạo lực: “Nhất định là giấu ở trên người ngươi, ngoan ngoãn giao ra đây, chờ ta tìm rồi ngươi sẽ đẹp mặt.” Đùa giỡn một trận, Bao Chửng làm sao là đối thủ của Công Tôn Sách. Sức không bằng người, bị áp ở dưới thân. Bạo đại nương Tiểu Man Phong Tranh ba người nghe thấy tiếng hô của Bao Chửng, phá cửa mà vào, nhìn thấy Công Tôn Sách đang khóa ngồi trên người của Bao Chửng, cởi quần áo của hắn đang cởi vui vẻ, Bao Chửng thở hổn hển, nhìn kỹ, trong mắt còn có nước mắt lấp lánh. Bao đại nương =v=: Hải, hai đứa nó, từ nhỏ đã như vậy, không ngờ lớn như vậy rồi mà còn… đều là người sắp thành thân rồi nha ~ bị nữ hài tử nhìn thấy, ảnh hưởng rất không tốt a. Che mặt ~ Tiểu Man: *^___^*: Hắc hắc, Công Tôn đại ca thật lợi hại a! Hôm nay lại là Đại Bao ở mặt dưới a! Phong Tranh ToT: Công Tôn, chuyện thành thân, ta còn muốn suy sét thêm một chút… Phong Tranh mới đến, không biết phía dưới bề ngoài anh tuấn tiêu sái của Lư Châu tam tử, là RP* nội hàm như thế nào. Hai người sáp cùng một chỗ thì tính là gì, nếu có Triển Chiêu, không chừng ba người sẽ sáp chung một chỗ. (*nhân phẩm) Nhưng mà nháo như vậy, chuyện ngọc bội liền bị nháo quên mất. Buổi tối cùng ngày, Công Tôn Sách sớm ăn cơm tối, sớm rửa mặt chải đầu trang điểm (?), sớm dỗ Phong Tranh đi ngủ, sau đó sớm ở trong tiểu viện của mình nín thở chờ Bàng Thống dạ tập. Theo lý mà nói, qua cuộc gặp lúc chiều, hắn nhất định sẽ đến. Suy cho cùng y với hắn là trong tối ngoài sáng dây dưa không dứt như vậy. Nhưng mà hôm nay, Công Tôn Sách đợi đến giờ Tý, Bàng Thống cũng không hiện thân. Tiếp đó Công Tôn Sách phát hiện động tác ngồi nghiêm chỉnh trông ra cửa sổ của mình quả thật rất ngốc, liền quấn chăn tắt đèn đi ngủ. Ngủ cũng ngủ không yên ổn, ngoài cửa có gió thổi cỏ lay gì, đều phải lưu tâm. Nếu Bàng Thống đến, lời cần nói y cũng đã nghĩ xong: “Ta phải thành thân, từ giờ ngươi buông tay đi.” Nếu như Bàng Thống càn quấy, y sẽ lạnh mặt không thèm để ý. Nếu như Bàng Thống ảm đạm vẻ mặt đau thương, y sẽ an ủi: “Nếu như có thể, vẫn là bằng hữu.” Nhưng mà một đêm đó, Bàng Thống quả thực không đến. Lời kịch dự bị của Công Tôn Sách, trước sau không có phát huy công dụng. ——- Spoil chap sau: =)) “Công Tôn Sách bầu bạn cùng nữ nhân khác phong hoa tuyết nguyệt làm chính mình đông lạnh thành kem, xong rồi Bàng Thống ở trong phòng châm trà thắp đèn hầu hạ y chưa tính còn sưởi ấm cho y, thật sự là đời trước thiếu nợ y.”