Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm
Chương 47
Tạ Vi Thời gập một đầu gối, đặt cánh tay của bà cụ lên trên đùi mình. Ngón tay dài đặt lên ngay giữa tĩnh mạch của bà cụ, rồi lại ấn ấn quanh cổ tay của bà cụ, lấy một miếng bông sát trùng xát lên chỗ da nhăn nheo, cầm cây kim đâm vào đó.
Chàng bước thẳng tới, không buồn giới thiệu bản thân. Những người tiếp viên hàng không đều nhìn chàng với ánh mắt nghi hoặc; chỉ có điều Lâm Vũ không nói gì, cũng không cản, mấy cặp mắt đành nhìn chàng chằm chằm. Không ai thấy Tạ Vi Thời làm động tác canh tìm mạch nào, thậm chí còn không có cảm giác là chàng đã đâm kim vào, bởi vì chàng tiêm quá đỗi ung dung, đến khi mọi người kịp phản ứng rồi, chàng đã rút kim ra, phần thuốc trong ống tiêm đã bơm sạch. Mắt của những người tiếp viên hàng không đều sáng lên, thậm chí còn mang vài phần kinh ngạc và sùng bái. Tay của chàng quá vững, trong lúc tiêm, máy bay đã xóc nảy vài ba lần mà không thấy tay của chàng bị rung gì. Loa trên máy bay lại vang lên, cơ trưởng thông báo với tất cả mọi hành khách, máy bay sắp sửa đáp xuống sân bay Quốc Tế Hồng Kông gần đó nhất, đưa bà cụ vào bệnh viện cấp cứu, và lên tiếng xin lỗi toàn bộ hành khách còn lại. Những hành khách trên máy bay xì xào một chốc, nhưng sau đó được cơ trưởng và các tiếp viên trấn an, họ cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lâm Vũ kiểm tra và ghi xuống các số đo sức khoẻ như huyết áp, nhịp tim, v.v., của bà cụ. Phương Trì để ý thấy mắt của Lâm Vũ tuy vẫn còn đỏ, nhưng sau khi mất bình tĩnh một chút ban nãy, đã mau chóng khôi phục và tập trung làm việc. Cô ấy là một bác sĩ tốt. Các chỉ số sức khoẻ của bà cụ trông đã khá hơn trước, có vẻ như thuốc giảm đau và làm thuốc tan huyết khối đã mang lại hiệu quả. Nét mặt của Lâm Vũ trông nhẹ nhõm hơn, định đút bút bi lại vào trong túi ở ngực theo thói quen, mới phát hiện ra bản thân đang mặc quần áo đi chơi. Cô ấy ngước đầu nhìn Tạ Vi Thời, ánh mắt sáng rực pha lẫn phức tạp, "Tạ....."
"Không cần "tạ ơn."" Lâm Vũ vừa nói ra một chữ, liền bị Phương Trì ngắt lời. Cô không đeo khẩu trang, trên gương mặt trắng xanh có vài phần lạnh lẽo u ám. Cô nới với Tạ Vi Thời, "Noah, đi nào."
Lúc bấy giờ những người tiếp viên hàng không mới để ý đến chuyện Phương Trì và Tạ Vi Thời quen nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi trên khẩu trang DC comic và áo thun cùng một mẫu in của họ. Tạ Vi Thời gật đầu, toan đứng lên.
"Đợi chút!" Lâm Vũ chợt nhấc tay đè lên bàn tay của Tạ Vi Thời đang gác trên đùi của chàng. Phương Trì cúi đầu nhìn, bàn tay của Lâm Vũ nuột nà như ngọc, sạch sẽ và tươi trẻ, đặt trên làn da ngăm đen của Tạ Vi Thời, khiến cho cô cảm thấy có vài phần ngứa mắt.
Tạ Vi Thời không nhìn Lâm Vũ, rụt tay về.
"Chu kỳ bán rã của Urokinase chỉ có 15 phút, phải tiếp tục tiêm thì mới ổn." Lâm Vũ nhìn Tạ Vi Thời, "Thưa anh, xin anh ở lại đây cho đến khi máy bay hạ cánh. Tuổi bệnh nhân đã cao, lại thiếu những thiết bị giám sát cần thiết, bệnh tình rất dễ tái phát, tôi hy vọng anh có thể lưu lại để giúp tôi."
Mấy cô tiếp viên đứng gần đó cũng đã bị Tạ Vi Thời thuyết phục, lại thấy tuy chàng đeo khẩu trang, nhưng rõ ràng khí chất không tầm thường liền đua nhau nói: "Đúng vậy đúng vậy, xin anh ở lại đây đi ạ." "Thưa anh, anh cũng học y ạ? Tên anh là gì thế ạ?"
Phương Trì cứ nhìn Tạ Vi Thời, trong mắt mang biểu cảm rất khó tả.
Tạ Vi Thời hơi mỉm cười, đáp: "Cho tôi một cây kim luồn tĩnh mạch."
.........
Máy bay đáp xuống Hồng Kông, khí trời bên ngoài cửa sổ u ám. Bà cụ được đưa vào bệnh viện cấp cứu, máy bay thì ban đầu vốn định chờ trên đường bay rồi xin chen vào giữa đâu đó để lập tức cất cánh, ai ngờ trạm điều khiển không lưu báo tin—-Hồng Kông sắp gặp bão có sấm sét hôm nay, các chuyến bay muốn cất cánh xin chờ thêm chỉ thị.
Gặp bất ngờ này, những hành khách trên máy bay đều tức giận, lại không khỏi lục sục một phen. Cuối cùng hãng máy bay đề xuất một phương án: những hành khách không muốn đợi có thể đổi chuyến bay qua ngày mai, miễn phí; hãng máy bay sẽ chi trả tiền trọ [qua đêm] ở Hồng Kông; những hành khách cần về Yến Thành gấp trong ngày hôm nay có thể chọn tiếp tục đợi, hãng sẽ mở phòng giải trí huyễn thực miễn phí để họ sử dụng.
Phương Trì nằm trong nhóm hy vọng hôm nay về được đến Yến Thành, nên chọn đợi. Hai người ra khỏi phi trường để tìm đồ ăn, lặng lẽ đi giữa lối đi rộng rãi sáng trưng của phi trường, xuyên qua đám đông hối hả ngược xuôi nói toàn tiếng Quảng Đông và các tiếng địa phương khác nhau.
"Anh quen Lâm Vũ, đúng không." Phương Trì chợt lẳng lặng lên tiếng. Không phải đang hỏi. Với khả năng quan sát của cô, không cần hỏi.
"Bạn gái hồi còn ở dưới đại học." Tạ Vi Thời cũng không tránh né, lặng lẽ đáp, "Gia đình của cả hai đều có quen biết, từ nhỏ đã quen với nhau, chỉ có điều tính cách không hợp lắm. Sau đó lớn lên rồi thì lại đậu vào cùng một trường y, giúp đỡ lẫn nhau rồi dần dần hiểu nhau, phụ huynh hai bên cũng vun vén, nên cặp với nhau."
"Thì ra anh còn có nhiều người thân và bạn bè như thế."
"Đâu phải là anh chui từ kẽ đá ra đâu."
"Không phải. Trước đây em tưởng là từ bé quan hệ giữa anh và họ rất xa cách."
Tạ Vi Thời im lặng. Phương Trì cũng im. Một hồi lâu sau, cô hỏi:
"Tại sao lúc nãy không nhận?"
"Vô nghĩa."
"Là vì muốn bảo vệ cô ấy đúng không." Phương Trì bình tĩnh nói.
"........"
"Em có thể hiểu. Giống như xưa nay em chưa từng bao giờ gọi Hà Tâm Nghị là bố, ông ấy không nên pha trộn vào thế giới của em."
Tạ Vi Thời chợt dừng bước. "Phương Trì," Chàng tự dưng trầm giọng xuống, "Cái này khác—–"
"Anh vẫn có thể quay đầu." Phương Trì chợt ngắt lời chàng, "Em đã tra rồi, trong hồ sơ của Tạ Vi Thời, không có bất cứ tội trạng nào."
"Không phải là anh đã nói, chưa yêu em đến độ khắc cốt ghi tâm sao? Nhân lúc em cũng chưa cần mỗi mình anh, quay trở về đi." Cô chợt giơ tay phải lên, "Tạ Vi Thời, em thề với anh, chỉ cần ngày nào em còn sống, tên của anh sẽ không vào được đến Cục 19!"
"Phương Trì!" Chàng vươn tay muốn nắm tay cô, cô đã giật lui.
"Em đã hối hận rồi, em không muốn cánh quạ nhà anh nữa." Cô bỗng cười, nói, "Em bảo anh quay về đi! Rốt cuộc anh có biết là luôn có người theo dõi chúng ta không hả!"
Tạ Vi Thời ngoái phắt đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa, Lâm Vũ đang đứng chơ vơ ở đấy, nhìn theo chàng. Cô ấy mặc chiếc váy đầm trắng, tóc dài xoã vai, ánh sáng mờ mờ sau lưng ánh lên một đường phác hoạ quanh thân hình. Chàng quay đầu trở về, Phương Trì đã mất dạng. Cúi nhìn chiếc vòng quanh cổ tay, đèn đang sáng vụt tắt ngay lúc đó—-Cô đã tắt thiết bị định vị. Cô lại định đi làm gì nữa đây? Tạ Vi Thời vung tay thật mạnh, nghiến chặt răng.
"Tạ Vi Thời!"
Lâm Vũ chợt gọi chàng. Tạ Vi Thời bước đến gần Lâm Vũ, dừng bước khi còn cách cô 5 bước. "Cô ấy đi đâu?"
"Anh hỏi em?" Lâm Vũ ngạc nhiên.
"Phải. Em đã trông thấy."
"Tạ Vi Thời! Cái quân rác rưởi nhà anh!" Lâm Vũ phẫn nộ mắng, "Đi mà không báo gì cả, chơi trò mất tích bốn năm trời. Bây giờ gặp lại, lại không dám nhận nhau, vừa mở miệng đã hỏi em về một người phụ nữ khác, anh có còn là đàn ông không hả!"
"Em muốn nghĩ sao thì nghĩ." Tạ Vi Thời thản nhiên nói.
"Anh không quan tâm đến em thì cũng thôi đi, ngay đến cha mẹ anh, anh cũng không quan tâm sao?! Dẫu từ nhỏ anh đã sống một mình, nhưng họ vẫn là cha mẹ của anh mà!"
Tạ Vi Thời hờ hững: "Họ không chỉ có mỗi một đứa con."
Lâm Vũ tức đến độ bật cười: "Thật không ngờ anh là một con người máu lạnh như vậy, uổng công em hồi xưa thích anh nhiều như thế!"
"Chẳng phải là em chỉ ưng cái bộ dạng tôi thôi sao?" Tạ Vi Thời nói một cái giễu cợt, " "Ngoài điểm đó ra, chơi game, nghịch máy tính, chẳng có gì khác hay ho."" Chàng bắt chước giọng điệu của cô.
"Anh......."
"Em đã nhìn lầm rồi. Nữ thần Lâm Vũ ạ."
"Tạ Vi Thời! Thà anh chết quách đi cho rồi! Đỡ mắc công cho cha mẹ anh, cũng đỡ mắc công tất cả mọi người!" Một câu "Nữ thần Lâm Vũ" đã triệt để đả kích cô, cô mất hết bình tĩnh, hét lên. Đợt khách vừa xuống khỏi máy bay đã đi hết, hiện giờ trên lối đi không còn ai, nhưng những hành khách đứng phía xa đang chờ hành lý bị tiếng hét của cô làm họ quay đầu nhìn.
Tạ Vi Thời xoay ngang người, né ra phía sau của một cột trụ hành lang, đeo khẩu trang vào. Giọng điệu lạnh nhạt: "Em mắng người khác vẫn ác độc như xưa, nữ thần Lâm Vũ ạ."
"Muốn tôi chết đâu có dễ như vậy." Chàng vừa lạnh lùng nói vừa đi về phía lối ra khỏi phi trường. "Ba ngày nữa sẽ kết hôn đúng không, giấu cái tính nóng nảy của em cho kỹ đi, không phải tất cả mọi người còn lại đều biết nhịn như tôi đâu."
........
Phương Trì gọi một chiếc taxi trước phi trường. "Mong Kok, số 81 đường Argyle."
Bác tài bật lên một tiếng chê ghét. Bác tài này độ 50 tuổi, mặc đồng phục phẳng phiu, tóc chải ngược về phía sau bôi keo bóng lưỡng, trông phong độ kiểu quý ông người Anh. Bác ta dùng tiếng Phổ Thông đặc sệt giọng Quảng Đông nói: "Cô à, cái chỗ gác gưởi cô nói đó, tui không đi đâu."
"Tại sao thế?"
"Dơ lắm. Chợ hải sản, nước thúi lắm, cá xúc từ mương lên đen thùi, hôi chết nghẹt, cách mấy ngõ vẫn ngửi thấy mùi luôn."
"Vậy bác thả cháu xuống Sincere House, tự cháu đi bộ tới."
Có vậy bác tài mới miễn cưỡng đồng ý.
"Cô à, hay ghé Hồng Kông lắm hả? Sao quen với khu Mong Kok dzậy."
Phương Trì ậm ừ cho qua.
Con đường tráng xi măng của Mong Kok đã lâu năm không tu sửa, xuất hiện những vết rạn nứt rõ dài, trên mặt đường là những lằn cảnh báo sơn chéo, đan vào chúng. Mây xám xịt trên trời chồng chất lên nhau, tựa như tất cả đều đang đè lên những toà nhà bê tông cốt thép cũ kỹ. Những hộp đèn neon chi chít giăng giăng, màu sắc do cũ kỹ mà trở nên ảm đạm. Những cánh cửa sắt đua nhau dán hình con khỉ vàng mừng năm mới với dòng chữ "Cung hỉ phát tài" "Mời tài gọi báu." Nhưng cô nhớ rất rõ, năm con khỉ là 2016—năm cô gia nhập Cục 19, năm Maandala bắt đầu chinh phục toàn thế giới. Nhiều năm đã trôi qua như thế, thời gian ở Hồng Kông lại như đọng lại ở đúng thời điểm đó.
Không có nhiều khách bộ hành trên đường. Những năm gần đây, trong Maandala xuất hiện rất nhiều nơi kiểu Chiba City, những thành phố mô phỏng theo kiểu cũ kỹ chật chội của Kowloon và Hồng Kông, kết hợp những toà nhà chọc trời cùng với cảm giác hoang phế như tận thế, đèn neon ngũ sắc sặc sỡ, theo chủ nghĩa vô chánh phủ....... Toàn bộ đều làm rất giống, và vì thế thu hút rất đông đảo những du khách mà đáng lẽ ra họ sẽ đến nơi này. Nơi đông vui nhất ở Hồng Kông hiện giờ, chỉ còn có siêu thị. Một nơi mà Maandala không sao thay thế được.
Phương Trì bước vào Sincere Building, dừng bước ở một nơi không có ai, mang tai nghe vào, gọi một cú điện thoại.
"Thịnh Thanh Hoài."
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh lùng sắc bén, "Nói chuyện như vậy với cấp trên à?"
Phương Trì đáp: "Ông đã sớm không còn là cấp trên của tôi, hiện giờ tôi cũng đã không còn là thuộc hạ của ông."
"Mạnh miệng thật!" Thịnh Thanh Hoài cười lạnh trong máy, "Tôi đã nói với Sử Tranh Vanh từ lâu rồi, Cục 19 không nên tuyển dụng loại nữ cảnh viên như cô!"
"Ông lầm rồi." Phương Trì bình tĩnh nói, "Người mà Cục 19 không nên tuyển dụng, chính là loại có tư tưởng cực đoan, đen ăn đen như ông."
"Chậc chậc chậc. Rốt cuộc thì đã thoát ly được Cục 19, cuối cùng nói ra được những lời cô muốn nói."
"Như nhau thôi như nhau thôi."
"Nói đi, gọi cho tôi là có ý gì."
"Thịnh Phóng." Phương Trì nói rất ngắn gọn, "Ông điều tra một chút xem có phải cậu ấy đã xem một thứ tên là "Rạn Băng" không. Còn thì "Rạn Băng" là gì, chờ một chút tôi sẽ gửi một bản báo cáo đến cho ông. Ông hãy cho tôi một địa chỉ hộp thư cá nhân." Nội bộ của Cục 19 đều có kênh truyền thông tin bí mật riêng, nhưng hiện giờ hai người đã bị cách ly ra khỏi Cục 19, thế nên không dùng được nữa.
Thịnh Thanh Hoài nói ra một cái địa chỉ. Phương Trì phát hiện địa chỉ của ông ta không phải một hộp thư tăng bảo mật trong Maandala, cũng không phải bất cứ dịch vụ bưu tín nào cô đã từng gặp, trông có vẻ như là một hộp thư tự tạo.
"Tôi chợi nghĩ ra một chuyện, Sin," Phương Trì nói, "Xưa giờ tôi chưa từng thấy avatar của ông trong Maandala."
Thịnh Thanh Hoài cười lạnh một tiếng, "Tôi là một hacker già muốn rụng răng, làm sao mà theo nổi trào lưu của bọn trẻ chơi Maandala sau này như các cô?"
Nói rồi cúp máy.
Phương Trì còn định hỏi ông ta một số chuyện liên quan đến Road of Rose, nhưng lúc gọi lại thì số đó đã không dùng được nữa. Thịnh Thanh Hoài vẫn giữ mức cảnh giác rất cao.
Phương Trì vừa nhìn di động, vừa tiến về hướng gió đang đưa mùi tanh tới. hết chương 45
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
49 chương
496 chương
212 chương
10 chương