Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm
Chương 21
người dịch: idlehouse
Trong Maandala thiết lập như thế này: nếu một avatar không có bất cứ động tĩnh gì sau sáu tháng, thì sẽ bị hệ thống cho là đã chết, đưa đến nghĩa địa. Sau khi bị đưa ra nghĩa địa rồi, avatar sẽ không sống lại được nữa, cũng không thể gọi avatar lên được nữa. Nhưng những avatar này vẫn tồn tại, mắt trần có thể thấy được, hoàn toàn không biến thành tro bụi như những avatar bị giết trong game. Cậu đã bao giờ đi ngang qua Nghĩa Địa chưa? Cậu có bao giờ thấy một mảnh đất đầy những linh hồn chưa? Gần như mỗi một người mới tới Maandala đều bị hỏi câu như thế. Đấy là một mảnh đất thần bí và đầy sức hấp dẫn.
Ngày trước Phương Trì rất ít khi nào ra nghĩa địa. Hoặc có lẽ bởi vì ngoài đời cô đã phải tiếp xúc với quá nhiều tử vong, cô hoàn toàn không cần một nơi nặng mùi chết chóc để giúp cô nhìn thấy cái chết trông ra sao. Cô cũng chẳng có bạn bè thân thích gì đã qua đời để cần tới chia buồn. Lúc bố cô còn sống thì trên đời chưa có Maandala, mà avatar của Thịnh Diễm thì…..hiện giờ đang ở phía trước mặt, cách cô không xa.
Khu nghĩa địa đầy sương mù trắng bay là là, tầm nhìn không quá 10 mét trước mặt, rất giống thị trấn nhỏ trong bộ phim kinh dị Silent Hill.
Thiết kế môi trường như thế này giảm bớt một phần áp lực cho máy chủ của Maandala. Maandala là một thế giới vô hạn. Sự vô hạn này chỉ đang nói về không gian của Maandala mà thôi, cũng có nghĩa là những vùng đất game khác nhau và những nơi đặc biệt như nghĩa địa cũng vô hạn, không biên giới. Nhưng trong nghĩa địa đã có quá nhiều avatar chết, sau khi dùng sương mù để che bớt đi, năng lượng máy cần dùng để kết xuất đồ hoạ cũng giảm đáng kể.
Những avatar đã chết –được gọi là “hồn ma” ở nơi này, xuất hiện với độ trong suốt 60% trong tầm mắt của Phương Trì. Phương Trì biết, những hồn ma này xuất hiện một phần do ngẫu nhiên, phần còn lại là dựa vào thuật toán cụ thể của Maandala. Thường thường mà nói, lúc còn sống hoạt động càng nhiều, độ liên hệ càng cao, thì xác suất xuất hiện trước mặt người sống càng tăng. Chẳng hạn như, con cái có xác suất cao sẽ trông thấy hồn của cha mẹ mình, nhưng hồn avatar của danh ca được nhiều người ái mộ sẽ còn có xác suất xuất hiện cao hơn.
Không ai biết ngày xưa Đằng Hoa mang ác ý hay nùng tình gì mà viết ra một lập trình cho một nghĩa địa kiểu này. Bất cứ nơi nào trong Maandala cũng có khả năng xảy ra biến hoá vào bất cứ lúc nào, riêng nghĩa địa chưa từng bao giờ thay đổi. Thậm chí nghĩa địa còn có mặt trước khi đội ngũ nhân viên của Maandala được ra đời. Có nhiều người đoán là ngày xưa Đằng Hoa vừa nốc bia vừa nhai đậu phụng rồi viết ra “nghĩa địa” trong một đêm, cũng có người đặt giả thuyết rằng “nghĩa địa” sinh ra là vì mối tình đầu của anh ta đã chết do rớt máy bay ở Đại Tây Dương, như ngỗng bay qua đầm nước lạnh, rồi từ đó không còn lưu lại bất cứ vết tích để anh ta được hoài niệm; cho nên anh ta đã dùng “nghĩa địa” để lưu lại dấu vết của những avatar đã ra đi, còn bản thân anh ta thì đến nay vẫn độc thân.
Nghĩa địa không phải là một nơi chết lặng. Thỉnh thoảng sẽ luôn có những avatar thích đùa hét lên một tiếng nhảy ra trước mặt Phương Trì, cũng sẽ có những hồn ma thích chơi minecraft lúc còn sống đứng đốn hết cây này đến cây khác. Cây cối trong nghĩa địa bị đốn xuống liền mọc lên lại, những hồn ma đã mất đi khả năng suy nghĩ liền cứ đứng yên đó mà đốn đi đốn lại một thân cây, chẳng khác gì Sisyphus lăn đá lên núi.
Nghĩa địa có không ít avatar đến chơi, cho nên Phương Trì yên tâm bám theo “Shi-tô” hơn. Nếu không, trong tầm nhìn với phạm vi chỉ độ vài chục mét, thì hắn sẽ rất dễ dàng phát hiện ra có người đang theo dõi hắn.
Phương Trì trông thấy avatar của một giáo sư dạy cô hồi dưới đại học. Là một giáo sư khoa Triết, từng dạy một lớp triết công cộng ở giảng đường trên Maandala, danh vang nức tiếng. Nhưng rất ít người biết rằng con trai duy nhất của ông đã qua đời vì bệnh năm 2016. Đã rất lâu rồi cô chưa gặp vị giáo sư này, ông cũng không dùng công năng trả phí để “trẻ mãi không già”; avatar của ông đã theo thời gian mà tóc trắng như sương, dáng đã còng xuống. Bên cạnh ông là hồn ma của một thiếu niên. Ông giáo sư chăm chú nhìn cậu thiếu niên ấy, nói: “Tuổi trẻ thì sao.” Cậu bé mỉm cười đáp: “Thầy đã từng trẻ như em, em cũng sẽ hạnh phúc như thầy. Ai dám nói dẫu gặp vạn người ngăn ta vẫn tiến, mà cũng nào ai dám nắm hai tỉ năm trong tay.” Trầm bổng êm tai và đầy khí khái. Giáo sư lại nói: “Tuổi trẻ thì sao.” Cậu thiếu niên mỉm cười nói: “Thầy đã từng trẻ như em, em cũng sẽ hạnh phúc như thầy. Ai dám nói dẫu gặp vạn người ngăn ta vẫn tiến, mà cũng nào ai dám nắm hai tỉ năm trong tay.” Vẫn trầm bổng êm tai, vẫn đầy khí khái, từ giọng điệu đến thần thái y hệt như cũ. Giáo sư khóc, vẫn nói: “Tuổi trẻ thì sao.” Linh hồn của cậu thiếu niên không biết mệt, lập đi lập lại với ông mỗi một lần.
Đấy là chỗ đáng sợ của nghĩa địa.
Mỗi một câu nói mà avatar đã từng nói lúc còn sống trên mạng, mỗi một lựa chọn đã quyết định, đều theo avatar đó vào một khu vực màu đen. Nó màu đen, là vì tất cả mọi số liệu trong đó đều bị mã hoá không nghịch đảo được nữa. Cho dù có người giải được nó, nó cũng sẽ tự huỷ ngay sau khi bị giải. Điều này có nghĩa là hồn ma có thể bị một cá nhân cụ thể nào hoặc một câu nói cụ thể nào đó gọi lên.
Ôi, biết bao nhiêu người khóc lóc ở nghĩa địa. Họ đã mất đi người thân, nhưng vẫn có thể nói chuyện với người thân như trong quá khứ, tựa như họ vẫn còn sống. Có không biết bao nhiêu người đến nghĩa địa gọi “Mẹ ơi,” hồn của mẹ họ sẽ vẫn như lúc còn sống, cằn nhằn tại sao họ không chịu mặc thêm áo ấm, tại sao không ngủ đúng giờ. Mặc dù lúc trước bọn họ cảm thấy những lời đó rất phiền, thậm chí họ còn không muốn về nhà một chuyến, mà chỉ gặp mặt cha mẹ mình ở trong Maandala. Nhưng cha mẹ mất đi rồi, họ chỉ còn lại hồn ma trong Maandala để tưởng nhớ.
Đấy là ác ý của Đằng Hoa, cũng là sự ấm áp của Đằng Hoa. Anh ta thu hút mọi người đến với Maandala, nhưng rồi lại cực lực muốn xua họ đi, khuyên họ quay về với vòng tay ấm áp chân thực của người thân bên mình.
Phương Trì nhìn avatar của vị giáo sư nọ cùng với hồn của cậu thiếu niên bên cạnh ông. Linh hồn sẽ không bao giờ mệt mỏi. Chỉ có avatar của ông, sẽ biết mệt, sẽ già đi, rồi cuối cùng sẽ chết, rồi cũng xuất hiện ở nghĩa địa y hệt như thế, từ đó về sau, có khi cả hai linh hồn sẽ mãi mãi không gặp nhau nữa, hoặc gặp nhưng sẽ không quen. Nghĩa địa dù sao cũng là một nơi làm chứng cho sự sống và sự chết.
Phương Trì theo dõi “Shi-tô” không xa không gần. Hình như “Shi-tô” không để ý, chỉ đi lòng vòng trong nghĩa địa. Bên cạnh hắn xuất hiện rất nhiều hồn ma, có nhiều người cô nhận ra, hoặc những người đã từng là bạn học, hoặc những lập trình viên trứ danh, hoặc những hacker. Những người này, cô hoàn toàn không lấy làm lạ, dù sao cái nhãn của Thịnh Diễm cũng là sinh viên xuất sắc từ khoa tin học của Học Viện Thông Tin Yến Đại ra. Nhưng sau đó có một hồn ma đội hồ lô trên đầu, mắt thâm quầng xuất hiện, Phương Trì kinh ngạc.
Là Creeper! Creeper trong Ba Chàng Ngự Lâm!
Năm xưa khi Ba Chàng Ngự Lâm làm mưa làm gió trên Maandala, trên mạng thậm chí còn bán bộ mô hình của Ba Chàng Ngự Lâm nữa mà! Rất nhiều sinh viên mới của khoa tin học ở Yến Đại đều đua nhau làm, ráp như là ráp thần tượng rồi trưng trong ký túc xá.
Cho nên cô sẽ không nhận lầm hồn ma này: Dạo đó Creeper hoàn toàn không giấu tình yêu cuồng nhiệt của bản thân dành cho bộ manga Naruto nổi tiếng khắp thế giới, ngay đến avatar cũng mang tạo hình giống Gaara, đeo trên mình một cái hồ lô to tướng. Chỉ có điều anh ta luôn lười, avatar cũng dần dần mập lên, cái hồ lô to đùng ấy anh ta không vác nổi nữa, dứt khoát thu nó nhỏ lại, đội trên đầu, từ đó trở thành tạo hình tiêu biểu riêng của Creeper.
Thế thì Creeper im hơi lặng tiếng, chính là vì đã qua đời sao?
Phương Trì hơi khó có thể tin được. Cô lại cẩn thận quan sát Creeper. Trong trí nhớ của cô, Creeper là người có tính tình vui vẻ dễ dãi nhất trong Ba Chàng Ngự Lâm, lúc nào cũng cười hi hi ha ha. Mà hồn ma này, cũng luôn cười toe toét, cơ thể béo mũm ục qua ục lại.
Cũng không nhất định là đã chết. Có khả năng là đã buông tài khoản này, cái avatar này, luyện cái khác.
Có điều Phương Trì rất khó lòng thuyết phục được bản thân. Một tài khoản lâu đời như của Creeper, rất quý báu, không ai không biết cả. Gần như không ai chọn buông một tài khoản lâu đời như thế trong Maandala cả. Ngay đến một người mà cô coi là không quan tâm đến tài sản trong Maandala như Thịnh Diễm, anh cũng vẫn dùng avatar thượng cổ của mình.
Phương Trì để ý thấy hình như “Shi-tô” cũng có vẻ nảy sinh hứng thú với Creeper, nhìn Creeper chăm chú. Trên mặt hắn không mang biểu cảm, vẫn không nói gì.
Nhưng hắn nhìn rất lâu.
Trong Ba Chàng Ngự Lâm, ngoài Guest, đã rất nhiều năm rồi chưa thấy T.N.T và Creeper xuất hiện. Mình Guest hiện giờ vẫn hoạt động, thì thời gian đăng nhập vào Maandala cũng ngày một ngắn hơn. Ba Chàng Ngự Lâm đã trải qua chuyện gì? Hôm nay Creeper xuất hiện ở nghĩa địa, nếu như “Shi-tô” đi thêm một chốc, liệu có gặp hồn ma của T.N.T không?
Đang lúc cô nghĩ những ý nghĩ đó, “Shi-tô” đã lần đường trở ra.
Phương Trì rất muốn hỏi Creeper một chút xem đã xảy ra chuyện gì. Nhìn theo “Shi-tô” đang dần khuất trong sương mù mênh mông, cô chạy đến trước mặt Creeper.
“Hey, chào anh, Creeper.”
Creeper híp cặp mắt đang cười: “Xin chào, quản lý viên của tớ là T.N.T, tớ đang chơi game, cậu đừng quấy rầy tớ.”
Phương Trì hơi buồn cười. Năm xưa Creeper lười chết đi được. Sau khi Ba Chàng Ngự Lâm thành danh, có đủ thứ người tìm đến họ. Có thể thấy được quan hệ giữa Creeper và T.N.T dạo đó, Creeper là một người khá yêu chuộng tự do, không phải loại người thích danh lợi, cho nên những chuyện lôi thôi rườm rà phải nói chuyện bàn bạc với người khác, toàn một tay T.N.T lo hết.
“Dạo đó xảy ra chuyện gì thế?”
“Căng-tin Nông Viên bị cháy, xây lại căng-tin mới, thế là Nông Viên trở thành căng-tin ngon nhất ở Yến Đại.”
“Tại sao Ba Chàng Ngự Lâm rã thế?”
“Nước chảy róc rách đã không chảy bền lâu được, rút đao đã không cắt đứt được tình thù. Bạn thân yêu của tôi ơi, chi bằng cùng nhau hát.”
“…….”
Phương Trì cạn lời. Những câu trả lời của Creeper toàn ông nói gà bà nói vịt. Cô hiểu những câu trả lời đó của “hồn ma” là do từ khoá quyết định. Căn cứ theo từ khoá, lập trình của nghĩa địa sẽ kéo những lời nói hoặc ghi chép trong lịch sử trên mạng của avatar khi còn sống rồi phối thành câu trả lời.
Thế là Phương Trì nói: “Trăn trối.”
Creeper không trả lời, anh ta cười: “Hì hì.”
“Cuối cùng.”
“Đã thi xong rồi!”
“Một đời.”
“Rất thích cuốn tiểu thuyết ‘Câu Chuyện Một Đời Của Bạn’ của Ted Khương, viết hay cực!”
“Bệnh tật.”
“Cái gì?”
“Chết.”
“Không sợ.” Creeper nói.
Phương Trì im miệng.
Có lẽ biện pháp này vô nghĩa. Nhưng trong lòng cô mơ hồ hiểu ra một điều. Nếu như Creeper đã chết rồi, vậy thì rất có khả năng cái chết của anh ta không bình thường. Chỉ có những người chết bất bình thường mới không lưu luyến hoặc thản nhiên để lại bất cứ lời lẽ nào liên quan đến cái chết. Cô vẫy vẫy tay với Creeper, Creeper cười híp mắt, vẫn đi loanh quanh ở khu đất đó, rồi cuối cùng càng lúc càng xa dần, chìm vào trong màn sương dày đặc.
Phương Trì vội vã chạy ra cổng nghĩa địa, trông thấy “Shi-tô” leo lên một chuyến tàu xuyên hệ thống, cô không rượt kịp nữa rồi. Cô nhìn quanh, chuyến tàu kế tiếp phải chờ 10 phút nữa mới tới. Cô liền nghĩ ngay đến thân phận quản trị viên của mình, kéo bảng công năng xuống, chọn đúng chuyến tàu xuyên hệ thống kia, lập tức rớt vào giữa toa xe. Tất cả mọi avatar trong toa xe đều nhìn cô như mới gặp quỷ. Phương Trì làm như không thấy, nhìn về phía “Shi-tô.” May thay hắn đứng kế cửa sổ, vóc dáng cao lớn quay lưng về phía cô. Từng tiếng “đinh” nối tiếp nhau, tàu không ngừng cặp vào trạm, “Shi-tô” vẫn đứng yên bất động. Phương Trì ngó vẻ mặt hắn từ một bên, trông như đá tạc, lạnh lẽo như băng.
Cô không quen với vẻ mặt này trên “Shi-tô,” thật sự không quen.
Trạm cuối là Chiba City. Trong toa xe, tính cả cô lẫn “Shi-tô” còn khoảng 3-4 người. Ra khỏi trạm, nơi đây là một thành phố bao vây bởi tường và nhà san sát y hệt như Kowloon và Hồng Kông. Lúc này đang buổi đêm, avatar đầy trên đường, đủ kiểu đủ dạng lạ lùng, trong tay ai cũng cầm một cây dù.
“Shi-tô” đi trên phố, avatar của Phương Trì bám theo hắn không xa cũng không gần. Mật độ avatar ở Chiba City rất cao, những avatar dùng phiên bản “thời đại cương thi” giống như cô cũng không ít, cô không sợ bị “Shi-tô” nhận ra. Nhưng hình như hắn hoàn toàn không để ý là mình đang bị theo dõi, không hề ngoái đầu lại liếc nhìn đến một lần.
Phương Trì biết Chiba City, nhưng chưa bao giờ ghé. Lúc Maandala mới được mở, đã có bản đồ của riêng nó, có thành thị và thôn làng đủ cả. Sau đó người chơi càng lúc càng đông lên, đất bắt đầu chật, giá nhà tăng cao ngất. Rất nhiều Avatar không chịu nổi giá cao ngất ngưởng, bắt đầu đi phát hoang—-mà đấy cũng là lý do vì sao Đằng Hoa không tung ra thêm bản đồ chính thức nữa. Anh ta muốn cho người chơi có được độ tự do lớn nhất, cho họ không gian sáng tạo lớn nhất. Anh ra rất kiên trì ở điểm này: người chơi game càng đóng góp nhiều trong Maandala, tình cảm đối với Maandala sẽ càng sâu.
Chiba City là một trong những thành phố đầu tiên được những người phát hoang đến khai thác đầu tiên. Nó mang cái tên như thế, không rõ có phải do người sáng lập ra nó có ý vinh danh tác phẩm khoa học viễn tưởng “Neuromancer” không.
Phương Trì vừa đi vừa quan sát môi trường xung quanh. Nhà cao tầng san sát chen chúc nhau, đâm vào mây xanh. Hơi nước như nấm bốc lên trắng xoá từ những ống lò trong trung tâm thành phố, những kẽ hở giữa các toà nhà cao tầng ló ra bầu trời xám xịt, mang đến một cảm giác áp bức nặng nề.
Những toà nhà lớn ở đây đều trông rất đổ nát, chẳng khác gì cảnh trong mạt thế. Để khuyến khích các gamer đi phát hoang thêm, Maandala tăng tốc độ xuống cấp cho những kiến trúc không được xây theo chính quy, cho nên những toà nhà trong Chiba City mới 5 tuổi mà trông đã như nhà 500 tuổi. Đi không được bao lâu, mưa phùn đổ xuống, nhanh chóng giăng mịt mờ khắp thành, được đèn neon khắp chốn chiếu từng mảng loang loáng. Avatar đua nhau lấy dù ra.
Phương Trì vốn không quan tâm bị ướt mưa, nhưng rất nhanh phát hiện ra mưa có tính chất axít, ăn mòn da thịt lúc rớt lên người cô—-thảo nào những avatar kia đều mang dù theo mình, cũng chẳng trách mới 5 năm mà những toà nhà trong thành đều xuống cấp như nhà ma. Mấy người chế ra Chiba City này cũng đúng là cực phẩm. Một môi trường khoa trương như thế này không thể nào đã được Maandala thiết lập sẵn, chắc chắn là có gamer đẳng cấp nào đó đã dùng mod (modification) để sửa đổi, khiến cho nơi đây đậm mùi mạt thế.
Phương Trì vừa buồn bực vừa tăng tốc độ bước chân, theo “Shi-tô” tiến vào trong một con hẻm. Con hẻm này được trang trí rất hoa lệ hào nhoáng. Rất nhiều cô nàng ăn mặc hở hang và diêm dúa đứng bên đường, tay cầm dù tay vẫy gọi khách. Trông thấy “Shi-tô,” mắt họ sáng lên.
“Ôi! Khách sang!” “Đây là avatar thượng cổ nha! Chưa từng sửa đổi nữa!” “Oà cái avatar này….. oà oách quá đi! Cực phẩm!” Họ đánh giá “Shi-tô” không chút kiêng kỵ. Mỗi một avatar đều có quyền đọc một số thông tin về avatar khác. Những thông tin công khai cũng có thể chọn cho ẩn, cũng có thể bịa đặt, nhưng tuổi của avatar thì bắt buộc phải công khai. Một avatar cấp thượng thừa như của Shi-tô, cơ bản có nghĩa là đã phát tài lớn trong thị trường đầu cơ của Maandala. Tiền của trong Maandala không dùng được ngoài đời, cho nên có một avatar cấp thượng thừa cũng có nghĩa rằng người này vừa có năng lực rất lớn lại vừa hào sảng với cả đống tiền. Trong mắt của các cô gái, không khác gì một con cá béo bở.
Các cô gái đua nhau giơ dù lên che cho “Shi-tô,” trong vô số những tiếng reo đầy kinh ngạc, rất nhiều bàn tay đua nhau sờ soạng avatar của “Shi-tô,” ôm lấy cánh tay của hắn, khoác eo hắn. Làm nũng, năn nỉ, dùng tất cả mọi chiêu thức trên người để câu cho bằng được một người khách như “Shi-tô.”
Thế mà “Shi-tô” chẳng từ chối ai, để mặc cho các cô gái vừa kéo vừa ôm, đưa hắn vào trong một toà nhà cao to đầy thuỷ tinh, trông như một cung điện.
Nếu như nói trước đó Phương Trì bình tĩnh bám theo theo “Shi-tô” để xem rốt cuộc hắn định làm gì, thế thì lúc này cô đã không còn cách nào để yên cho kẻ này tiếp tục làm bậy.
Avatar của Thịnh Diễm mà lại có thể để mặc cho hắn càn quấy thế này đó à?!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
28 chương
146 chương
122 chương