Băng lãnh và sự chết chóc
Chương 23 : Bắt đầu
Reng~ ...
Chuông đã reo. Ken bước vào lớp với tâm trạng trống rỗng. Càng ngày cậu càng hiểu không thể thiếu hình bóng nó được. Nguyên, Nguyệt, Tuấn bước vào sau, nhìn ghế nó trống trong đầu mỗi người đều lo lắng. Còn Bori và hắn thì không khỏi thắc mắc nhưng cũng không nói gì. Jan và Tris cứ hỏi Ken, bỗng...
Gầm!!!
Ken đập bàn rõ phát mạnh. Jan và Tris giật cả hồn, Ken lấy balo rồi đi ra khỏi lớp, ngừng Ken đứng lại 5s bảo Tris :
- Nhớ gọi cô bé
Chưa kịp hoàn hồn, Tris lắp ba lắp bắp trả lời "V.. Â.. N.. G. "
Mấy người trong lớp chả hiểu mô tê sau đó bàn tán xì xào.
Còn bên nó
- Êk mày, chuyện trả thù người đó mày định làm gì? (Joy)
- Mày có sáng kiến? (Nó liếc mắc, cười đểu cậu)
- Mày bớt nhìn tao và cười kiểu đó đi. Mà mày sẽ định ở đây mấy hôm?
- Để tao suy nghĩ. Ờm 1 tuần. Ra ga-ra đi rồi nói tiếp.
- Ok. Tao hiểu.
- Mày hiểu gì?
- Thì lại nhà bama mày thông báo để họ đừng lo lắng chứ gì?
- Giỏi. Ok Go
Đến nhà bama nó, nó và cậu bước vào những người xung quanh bàn tán vì rất ít khi cô chủ họ dẫn người lạ về nhà .
- Ah~ bama....
Nó vừa thấy bama nó tức tốc chạy lại ôm họ nũng nịu.
- Ôi trèn. Con gái baba đây mà làm bama lo muốn chết.
- Con đi mà không thông báo trước làm ai cũng lo dù con có gọi điện nhưng vẫn lo giờ mama chóng mặt rồi nè.. Ôi trời đầu tôi đau quá (Mama giả vờ, để tay lên trán làm như thật)
- Có sao không mama? (nó lo lắng hỏi)
- Hahaha... (Mama vs baba nó cười)
- Đùa con? (Nó bỗng nghiêm lại, vì nó sợ cũng như ghét đùa)
- Thôi bama xin lỗi. Ừ mà cậu trai trẻ này là ai?
Nghe nhắc đến tên, Joy gật đầu chào
- Giới thiệu bama, đây là bạn thân con
- Bạn thân? Con có bạn thân từ khi nào?
- Dạ thì....
- Cô chủ có bạn kìa?
- Mà còn bạn thân nữa? (mọi người xung quanh xôn xao)
- Im cho tôi. Sẵn tiện tôi thông báo, tôi sẽ vắng mặt trong 1 tuần và tuyệt đối không được báo cho Ken biết.
Mọi người lật đầu lia lịa sau đó giải tán
- Con đi đâu Thiên?
- Con có việc bận, sẽ đi vài ngày, hôm nay con đến đây để thông bao để bama đừng so.
- Con nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Ừ mà con cầm lo thuốc này đi, tuy không chữa được bệnh đau đầu của con nhưng mỗi lần con lên cơn đau đầu thì cứ uống nó. Nó là một loại thuốc giảm đau duy nhất mà ba làm ra theo chứng bệnh của con. Nhưng chỉ tạm thời.
- Vâng. Con rõ rồi ạ
- Mà con chưa giới thiệu tên tuổi cậu bé này.
- À cậu ấy tên Thiên Vũ. Con quen biết cậu ấy lâu rồi, có dịp con sẽ kể cho bama nghe. Giờ con đi đây. Bye, hai người nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Con chào 2 bác.
Joy cũng chào rồi hai người phi thẳng ra xe.
- haiz thằng bé Ken lại có thêm một địch thủ
- Không biết là thù hay bạn ông nhỉ?
- Thôi, tuổi trẻ chúng nó mà, quan trọng đừng tổn hại đến bảo bối chúng ta thôi, dù có là người quen hay thân đều phải trả giá.
- Ừ ông.
Nó và cậu đã vào xe.
- Mày nghĩ cách gì?
- Hôm nay, tao mới điều tra rồi, người đó thường đúng vào chiều tối nay đi tập bóng rổ một mình ở công viên gần nhà tao. Mày hiểu ý tao chứ?
- Ok. Để coi chị mày tối nay biểu diễn
Lúc này Ken mới vừa về đến nhà (số nhọ) _(uk mà Ken chuyển qua Việt Nam sống chung với nó và bama nó) . Cậu tự nhốt mình vào phòng và không biết chuyện gì xảy ra cả :))
18h
Đến nơi.
- Êk, con heo, êu
Nó ngủ gật trong xe
- Cái con heo này tỉnh dậy coi, êk
- Hửm? Chuyện gì?
- Chuyện gì giờ này nửa. Mày định bỏ lỡ à?
- Tao biết rồi. Mở cửa, mày ở trong đó đi
- Ừ
Bước ra khỏi xe nó hít vào ngụm khí lạnh, khiến nó ho sặc sụa, khí lạnh truyền đến phổi làm nó đau. Joy hoảng hốt định mở cửa xong ra thì nó ra hiệu bảo không Sao và bảo cậu đi. Joy cũng đành chấp nhận
Bước đến ghế ngồi gần chỗ hắn
- Hắc xì. Hắc xì
Do bộ đồ nó đang mặc không chống nổi không khí lạnh ban đêm. Nó đang hắc xì liên tục ==
Hắn nghe có tiếng người gần, quay lại bắt gặp nó, phản xạ tự nhiên nó cũng quay lại. Mắt đụng chạm nhau. Bỗng có gì nhói. Nó lại ho liên tục. Hắn bỗng nhiên bị luýnh huýnh, kéo áo khoác đang mặc trong người chạy lại chỗ nó.
- Nè. Đồ băng. Cầm lấy
- Đồ băng? (Nó nhìn cậu đầy hắc tuyến)
- Cô thôi mỗi lần nhìn tôi bằng ánh mắt đó Đi. Không cầm thì đừng trách
Nói xong, cậu lấy khoác Lên người nó. Nó hốt hoảng định vung vẫy nhưng lại ngồi yên. Hơi thở của hắn pha vào cổ nó khiến nó nóng đỏ mặt nhưng nhanh trở lại như cũ.
- Xong. Được rồi. Tại tôi thấy cô ho quá nên giúp đừng hiểu lầm
- Tôi hiểu lầm gì?
- Không gì. Tôi có thể ngồi xuống"
- Ừ.
- Cộc lốc nhỉ?
- Hử?
- Trả ơn tôi
- Trả ơn?
- Cho cô mượn áo khoác
Nó suy nghĩ một lát
- Muốn gì?
- Giờ tôi chưa nghĩ ra. Đến lúc nghĩ ra tôi sẽ nói
- Ừ
- Cô đúng là đồ băng
- Bỏ danh xưng đó (nó liếc xéo hắn)
- Tại Sao?
- Không thích
- Tại Sao không thích?
Nó quay sang nhìn hắn, hắn bỗng bất ngờ, nó đưa khuôn mặt sát gần mặt hắn
- Tôi sẽ giết cậu nếu muốn (nó cười đểu)
Hắn bối rối, nhưng nghe câu nỏi của nó hắn hùng hồn đáp lại
- Cô chắc chứ?
- Không!!
- Nè. Cô vừa thôi nha
- Tôi Sao?
- Hừ!! Ừ mà hồi sáng ông đi chung với cô mặt như đưa đám, tôi nghĩ người đó quan trọng với cô nên nói.
- Ừ
- Cô thật là!! Cô biết được tôi noi chuyện với cô là phước lắm rồi (Cậu cũng thật chẳng hiểu Sao lại muốn nói nhiều với nó như vậy, do con người nó quá kì bí hay hắn muốn thăm hỏi ánh mắt mà lúc nào nó cũng dành cho hắn)
- Phước Sao?
- Nè. Cô quay mặt qua đây
Nó quay sang, mắt lại đối mắt. Chừng 5 phút
- Kêu tôi Sao không nói?
Chụt...
Chát...
Nó hoảng hốt tát vào mặt hắn rõ đau.
- Bị khùng? Hả? (chữ hả nó la rất to)
Ở khúc nào đó Joy đã thấy hết, cậu định chạy theo lại nhưng cậu biết sẽ làm vỡ kế hoạch của nó. Dù đây là không có trong dự tính
- Tôi chỉ hôn má thôi. Làm gì tát tôi
Nó bối rối, chỉ tay vào hắn
- Ai cho ông?
Bỗng nhiên nó bị kéo vào lòng hắn
- Tôi cho.
Nó vùng vẫy nhưng bị hắn ôm siết chặt không thể thoát ra
- Cô mà còn vùng vẫy, tôi sẽ càng siết chặt
Nghe vậy nó cũng dừng. Nhìn Lên hắn (lùn)
- Bây giờ muốn gì?
- Tôi đã biết cô trả ơn thế nào rồi. Cô hãy làm bạn gái tôi
- Hả? ~~~ (lại ngoài dự tính, nó không nghĩ hôm nay sẽ bị mắc câu)
- Hả gì hả?
Bỗng nhiên nó im lặng. Thấy nó vậy cậu cũng buông nó ra, bỗng
- Ừ
- Cô chịu ư?
- Vậy không?
- OK em chính thức là bạn gái tôi.
Hắn lại ôm nó siết chặt. Bản thân hắn cũng không rõ tại Sao mình lại phấn khởi đến vậy.
- Đau
- À tôi xin lỗi. Để tôi đưa em về nhà.
- Thôi. Tôi chỉ ra đây hóng mát thôi, ông làm gì làm đi
- Ông gì mà ông? Là anh mới đúng. Em cảm lạnh như vầy mà ra ban đêm hóng mát cho chết à
- Tôi thích. Ông đi về đi, tôi ngồi đây một lát
- Nghĩ Sao tôi để bạn gái mình ở đây trong khi cô ấy bị cảm lạnh. Ừ mà em xưng ông nữa thì tôi ôm em nữa đấy.
Nhìn cậu
- Chứ Sao?
- Kêu tôi bằng anh.. Là anh đấy
- Ừ anh
Trong lòng hắn mừng như điên, nhưng ngoài mặt như thường
- Vậy em không chịu thì thôi. Anh bảo taxi chở em về
Lưỡng lự một hồi
- Ừ, cũng được.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
13 chương
4 chương
133 chương
10 chương