Băng lãnh và sự chết chóc

Chương 2 : Đùng....ầm...! tôi là ai?

Trong khi mải mê độc thoại một mình... -Đùng... Ầm..ầm Một chiếc xe ôtô đâm vào nó, vì tài xế cứ lo nhìn đâu đâu không để ý xe nó đi tới thế là đụng vào xe nó.Nó bất ngờ và bị hất ra xa khỏi xe đạp hơn 500m máu bắt đầu chảy ra từ đầu nó, nó bất tỉnh, chiếc xe đạp thì vẫn còn nằm đó với ôtô, máu loãng hòa nhập với bánh xe. Mọi người xung quanh hốt hoảng, hai ông bà Lữ Nhạc ra khỏi xe(nãy giờ lo chửi ông tài xế và ổng là tài xế mới nên chạy như vậy -_-). Hai người tiến lại gần nó. -Ôi! Con bé sao thế này.(Bà Nhạc) -Tất cả là tại chúng ta. Tài xế nhanh lên đưa con bé vào bệnh viện.(Ông Lữ) Tài xế giờ mới lấy hồn lại,giật mình luýnh huỳnh đem nó vào xe. Mọi người còn lại thì bàn tán xôn xao. Trên xe -Nhanh lên! Không kịp bây giờ. (Ông Lữ la lên) Kéttttt.. Tới cổng bệnh viện,ông ôm nó chạy một mạch vào cấp cứu. -Chào chủ tịch.(Bác sĩ gặp ông cuối chào) -Triệu tập bác sĩ giỏi nhất cùng bác cứu đứa bé này nhanh lên.(Ông xưng bác rồi nói và thở gấp, mồ hôi thì chảy bên má ông rất nhiều và vẻ mặt đau khổ sợ như mất cái gì đó) Tất cả đầy đủ mọi bác sĩ y tá giỏi đều vô phòng phẫu thuật cứu nó. Bà Nhạc ngồi ở ngoài cứ lo sợ, sợ nó có chuyện gì xảy ra thì không biết làm sao. Ngồi chờ đã hơn 4 tiếng đồng hồ thì ... -Ennn.... Cửa phòng phẫu thuật mở ra với với sự mệt mỏi của từng người. Nhưng đúng mong đợi, ca phẫu thuật thành công và nó còn sống. -Em đừng lo,cô bé ngày mai sẽ tỉnh. (Ông Lữ nói trong vui mừng với vợ mình) Ngày Hôm Sau Hai người vào thăm nó. Lúc này hai người mới để ý nó thật đẹp và dễ thương,mũi không quá cao lông mi không dài mà cong vút, khuôn mặt dù nhắm mắt nhưng vẫn có nét gì đó lạnh lùng, làn da trắng, má ửng hồng tự nhiên rất giống một người bạn thân của ông bà (Suy nghĩ của 2 người) Mùi thuốc sát trùng đập vào mũi nó,nó tỉnh dậy, nó chầm chậm nhìn xung quanh rồi quanh sang ông bà và hơi nhăn lại vì cái mùi sát trùng thật khó chịu, giãn cơ mặt ra,cùng khuôn mặt ngây ngô kèm theo phần lạnh lùng bẩm sinh với người lạ mà chợt hỏi : -Hai người là ai? Đây là đâu? Còn tôi là ai? Ông bà Lữ Nhạc bất ngờ,sau đó kêu bác sĩ kiểm tra nó và phát hiện nó bị mất trí nhớ hoàn toàn. Hai ông bà nghĩ mình không có con,cũng muốn đền tội với lại cô bé này dễ thương và thông tin của cô bé không điều tra được nên trước tiên để nó có chỗ ở nhưng sợ nó không chấp nhận nên đành nói với nó: -Con là con của cha mẹ . Con tên là Lữ Nhạc Thiên. (Ông Lữ nói nhưng có phần hơi lúng túng,nói vậy nhưng hai người đã coi nó như con ruột của mình) Nó nghe vậy gật đầu, hai người mừng vì nó tin, nó hỏi về bản thân, hai ông bà tự đặt ra câu chuyện về nó, rồi nó đòi về nhà,nó cảm thấy không thích ở bệnh viện, ba nó đồng ý vì ông cũng là bác sĩ có thể lo cho nó được(sau này gọi ông bà Lữ Nhạc = ba mẹ nó cho tiện) . Thu xếp mọi thủ tục nó leo lên xe về nhà với gia đình mới của nó. Thế là nó có cuộc sống mới và không biết sao này cuộc sống này sẽ diễn ra thế nào với nó đây. ------------------------------------------------------------------------ Lữ Kim(ba nuôi nó nhưng sau này nó mới biết là không phải ba ruột): Ngoài 40, là bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, lai Hoa và Pháp,thương nó như con ruột. Nhạc Minh Ngọc(mẹ nuôi nó cũng giống trên sau này bị nó phát hiện không phải ruột thịt): Ngoài 40, từng là sát thủ lừng danh một thời khi còn trẻ nữ hoàng Anh,lai giữa Anh và Hoa, nhưng lấy họ mẹ bà, bà thương nó hơn cả ông Lữ. =====================================