Bằng Lan Giang Nguyệt
Chương 11
Edit & Beta: Direct Kill
Gió trời ấm áp, hoa cỏ mơn mởn, móng ngựa lộc cộc xuyên qua phố lớn, qua cửa thành, một đường hướng phía tây nam đi, tất cả đều là sắc sơn bàng bạc, cảnh đẹp hữu tình.
Sườn núi phía tây nam có tòa Phong Vũ Đình, trên Phong Vũ Đình là ngôi miếu làm bằng đất sét của Kim Thân Bồ Tát, nhiều năm đèn nhang cường thịnh.
Hôm nay Triệu Úc mặc một bộ trường bào xanh lục, cổ tròn, hoa văn chìm. Từ Phong Cận phát hiện ra quy luật, phàm là khi Triệu Úc xuất môn, hắn sẽ đổi thành cẩm bào xanh lam hoặc xanh lục, nhưng khi ở trong phủ lại toàn thân áo trắng, nhìn cực kỳ ôn nhã.
Từ Phong Cận nhìn người một phần cũng là dựa vào cách ăn mặc, ban đầu còn tưởng Triệu vương gia cả ngày chỉ mặc màu trắng là tùy ý, bây giờ xem ra cũng có dự mưu. Mới đầu trêu đùa bắt hắn bưng trà dâng nước, khiến người nhìn vào hiểu quy củ, đến phủ liền dạy hắn học chữ, chờ có người truyền tin cho y. Không biết từ khi nào Triệu Úc đã có ý định dụ dỗ Hành Hương mắc câu, là trên đường từ nam quán trở về? Hay khi hỏi Dư Tam Nương một vương phi ngoan ngoãn nghe lời? Khắp thành phủ đều biết vương phi đơn thuần thiện lương, là muốn ai nghe được? Muốn ai nhận ra? Từ Phong Cận trừ lúc muốn rời khỏi nam quán phải chạm qua khối đá cứng là Lý Tư Đạt, còn lại tất cả khách nhân mà hắn đã ra tay đánh đều là quả hồng mềm dễ bóp, đương nhiên có thể sống đến bây giờ vận may là một phần, nhưng chủ yếu vẫn là hắn chưa bao giờ lấy trứng chọi đá.
Mấy ngày nay tức giận đã sớm tiêu tan, nghĩ đến Triệu vương gia đi bước nào như đang đánh cờ bước ấy, Từ Phong Cận tự mình cảm thấy, có tu thêm mười năm nữa, hắn cũng không trêu chọc nổi.
Nhưng nhiều lần ăn quả đắng vẫn cảm thấy khó chịu, tuy nhiên cứ phải án binh bất động trước đã, tìm được cơ hội sẽ trả lại: một trả lại mười.
Trong Phong Vũ Đình phần nhiều là văn nhân thi sĩ thương nhớ xuân thu. Từ Phong Cận nghe không có nửa phân cảm giác, còn không bằng ở trong thành xem múa võ, ăn điểm tâm, Triệu Úc thấy hắn không hứng lắm, nhân tiện hỏi: “Vương phi không thích cảnh sắc ở đây sao?”
Từ Phong Cận tinh nghịch đáp: “Vương gia chính là cảnh sắc của ta, ta ngắm vương gia là được.”
Triệu Úc cưng chiều điểm điểm mũi hắn: “Vương phi thật dẻo miệng.”
Triệu Úc là người giao lưu rộng rãi, bạn bè trong kinh thành đông đảo, phần nhiều là đám con cháu quan lại sống phóng túng, hôm nay Phong Vũ Đình có cuộc thi ngâm thơ, lời nói thân mật của hai người vừa rồi, toàn bộ đều rơi vào trong tai người khác.
“Triệu Úc! Giờ mới đến sao!” Có người hướng bọn hắn gọi.
Triệu Úc nắm tay Từ Phong Cận đi tới, cười cười xin lỗi.
Mọi người vừa thấy Từ Phong Cận liền ồn ào: “Ai u! Đây chính là Úc vương phi của chúng ta sao?”
“Quả thật xinh đẹp, đáng giá bị phạt, ha ha ha ha ha.”
“Đã sớm nói ánh mắt của Thất vương gia phi thường tốt, vương phi mà ngài ấy tự tay chọn há có thể kém sao?”
Triệu Úc để mặc bọn họ cười đùa, giới thiệu cho Từ Phong Cận hai người quen của mình: “Người này là Thiệu Sơn, còn người này chính là Tử Hằng.”
Từ Phong Cận cười cười gật đầu, ngại ngùng trốn ở phía sau Triệu Úc. Triệu Úc vỗ vỗ tay hắn nói: “Đừng sợ, đều là bạn tốt của ta.”
Thiệu Sơn cười ha ha, lôi kéo hai người Triệu Úc đi xuyên qua đám người, thần thần bí bí móc ra từ trong ngực đồ vật, là một cây sáo làm bằng xương thú, nhìn ra được là của hiếm lạ.
Thiệu Sơn nói: “Sáo trúc dễ tìm, sáo cốt hiếm lạ, vật này là do đại ca ta mua được trong tay một phú thương ở Giang Bắc, bỏ ra vài ngàn lượng bạc, ta hôm nay chấp nhận chịu đòn nguy hiểm lén mang đến, có trượng nghĩa hay không?”
Triệu Úc cầm qua nhìn một cái, mười ba khúc xương có độ dài vừa phải, mài dũa cẩn thận, trên xương có khắc hoa văn tinh mỹ, xác thực đáng giá.
Thiệu Sơn nói: “Ca ta nói món đồ chơi này thổi lên kỳ ảo êm tai ngàn lần vạn lần so với sáo trúc thông thường.”
Tử Hằng cũng đến gần xem, nhìn ngắm nửa ngày mới hỏi Thiệu Sơn: “Món đồ chơi này thổi làm sao? Đại ca ngươi biết thổi?”
Thiệu Sơn nói: “Hắn sao thổi được, nhà ta không ai hiểu âm luật, huống hồ mười ba ống thế này rất khó thổi, ca của ta chỉ mua về để trang trí thôi.”
Tử Hằng cảm thấy không thú vị, ném qua một bên: “Thế thì nói chuyện làm gì, bày ra cũng chỉ tổ phủ bụi.”
Thiệu Sơn không thích: “Ngươi có ý gì, nói như vậy không biết thổi thì không thể mua làm đồ trang trí?”
Tử Hằng xem thường: “Ca của ngươi chỉ là một kẻ thô kệch còn muốn học đòi văn vẻ.”
“Ngươi!”
“Được rồi.” Triệu Úc thấy hai người sắp cãi nhau, hòa giải: “Đừng tổn thương hòa khí.” Sau lại tiếc hận nói: “Kỳ thực ta cũng muốn nghe cây sáo này có diệu pháp thế nào, nhưng xem ra là không có phúc này rồi.”
Thiệu Sơn nắm đấm đều đã giơ lên, đành phải áp chế trở về, có người động viên nói: “Tử Hằng chính là kẻ miệng thối, không có ác ý, ngươi làm bằng hữu nhiều năm như vậy còn không biết, hắn chỉ là không biết nói chuyện thôi.”
Đoàn người vội vàng can ngăn, lại đột nhiên nghe thấy tiếng sáo truyền tới, âm thanh tiêu cốt quả nhiên kỳ ảo trong suốt, giống như tiếng sáo của thần tiên, âm thanh trong mỗi ống sáo đều khác nhau, hoặc cao hoặc thấp, mỹ diệu tuyệt luân. Từ Phong Cận nhìn về phía Triệu Úc, tất cả trong mắt đều là dương dương tự đắc, Triệu Úc mỉm cười lắng nghe, chỉ cảm thấy làn điệu uyển chuyển như chim hoàng oanh xuất cốc vì y vượt muôn sông vạn biển,
Một khúc nhạc kết thúc, tiếng người khen không dứt: “Quá đáng giá! Bạc của đại ca Thiệu Sơn quả nhiên không bỏ phí!”
Thiệu Sơn cả kinh nói: “Món đồ chơi này quả thực quý giá, xin hỏi vừa rồi tẩu tử đã thổi khúc gì vậy?”
Tẩu tử?
Khóe mắt Từ Phong Cận co rúm, nói với Thiệu Sơn: “Chỉ là làn điệu dân gian phổ thông ở Lâm An thôi, chẳng qua do cây sáo này quá mức đặc biệt, thổi ra khiến người cảm thấy tao nhã không ít.”
Thiệu Sơn than thở: “Tẩu tử thực sự là lợi hại, còn hiểu biết về nhạc lý nữa.”
Từ Phong Cận chưa kịp trả lời, Tử Hằng đã hừ lạnh cười nói: “Hắn đương nhiên hiểu, tiểu quan hay kỹ nữ ở thanh lâu kẻ nào đều chẳng biết, đây chính là yêu cầu tối thiểu, nếu hắn không biết, thì còn bán được cái gì!” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tử Hằng đột nhiên giơ tay bịt mũi lùi về sau, trên mặt hắn có dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống, thái độ Triệu Úc khác thường, mặt mày lạnh lẽo, nắm quyền đánh lên khuôn mặt của hắn.
“Triệu Úc!” Tử Hằng cả giận: “Huynh vì tên tiểu quan này mà động thủ đánh ta!”
Triệu Úc nắm chặt năm ngón tay Từ Phong Cận, lạnh lùng nói: “Cận Nhi là vương phi của ta, ta không quan tâm thân phận của hắn trước đây là gì, kể từ hôm nay trở đi, ta không nghe thấy thì thôi, nếu để ta nghe được, thì đừng trách Triệu Úc này vô tình.”
Máu mũi Tử Hằng giàn giụa vô cùng chật vật: “Ta nói có chỗ nào sai! Huynh không để ý xem! Người khác đã đem huynh nói thành cái hình dáng gì, huynh dĩ nhiên còn…”
Triệu Úc nói: “Người khác cùng ta có gì can hệ, người người chế giễu hắn đê tiện, thế nhưng ta thì không, Tử Hằng nếu không muốn làm bằng hữu với ta nữa, vậy thì nghĩa này cũng nên đoạn từ đây.”
Tử Hằng không ngờ Triệu Úc có thể nói ra những lời này, quát: “Đoạn thì đoạn!”
Phong Vũ Đình nháo thành như vậy, mọi người cũng mất hứng thi đấu ngâm thơ. Từ Phong Cận cùng Triệu Úc đi dọc theo đường núi, ngơ ngác nhìn bóng lưng y, đột nhiên hỏi: “Thuở nhỏ vương gia có từng đến thành Lâm An?”
Triệu Úc nửa đường tiện tay ngắt một bông hoa màu đỏ, không biết vứt chỗ nào, liền cài lên đầu Từ Phong Cận, cười hắn giống như tiểu cô nương, lại trả lời: “Tất nhiên có đến.”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
81 chương
129 chương
91 chương
24 chương