Niệm Băng thản nhiên đáp: " Vậy ta nên gọi người là gì? ". Tuyết Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: " Nếu ngươi xuất hiện vứoi thân phận nam bằng hữu của ta, vậy thì ngươi gọi ta là Tĩnh nhi giống như ba ba đi, xem như tiện nghi cho ngươi rồi, còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, ở yến hội thì nói chuyện với ta không cần phải cung kính, nhất định phải có vẻ thân thiết một chút, như vậy mới giống thật, mới không bị người phát giác, ngươi hiểu chưa? ". Niệm Băng mỉm cười, nói: " Ta hiểu rồi, Tĩnh nhi, là như thế này sao? ". Vừa nói, hắn chuyển thân, ngồi bên cạnh Tuyết Tĩnh, một tay ôm lấy vòng eo thon của nàng, kéo nàng tựa vào ngực của mình. Tuyết Tĩnh đầu tiên là ngây ra, ngay sau đó, nàng mới nhận ra khí tức nam nhân từ trên người Niệm Băng, ngẩng đầu nhìn lên, dung nhan anh tuấn của Niệm Băng lăng giác phân minh, hết sức tuấn lãng, trong lúc nhất thời, nàng không hề phát giác tư thế hiện tại của mình chẳng khác gì của một nữ tử ôn nhu nằm trong lòng nam nhân của mình. Niệm Băng ôm Tuyết Tĩnh, trong mắt toát ra hàn quang, nếu ngươi bắt ta làm nam bằng hữu của mình, ta đây liền không khách khí nữa. Một hồi lâu sau, Tuyết Tĩnh mới thanh tỉnh lại, quay mặt đi, nói: " Buông ta ra, còn chưa tới yến hội mà? ". Nàng ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng lại chỉ khe khẽ động đậy, bờ ngực ấm áp của Niệm Băng, quả thực mang đến cho nàng cảm giác rất thư thái. Niệm Băng mỉm cười, nói: " Mặc dù còn chưa tới yến hội, nhưng ta nghĩ, nên cùng ngươi tập để có một chút cảm giác, nếu quá cứng nhắc, nếu không thì chỉ cần là người sáng suốt, không phải là là liếc mắt cũng có thể nhận ra sao? Nếu muốn diễn trò, tự nhiên phải làm chân thật một chút ". Tuyết Tĩnh ngẩn người, lại nhìn về nam tử anh tuấn, " Ngươi chừng nào biến thành thông minh vậy? Trong ấn tượng của ta, ngươi hẳn là tên ngốc mới đúng chứ! ". Trong đôi mắt lam của Niệm Băng toát ra vẻ lạnh lẽo, " Đó chỉ là cảm giác của ngươi, không phải của bản thân ta, ta chưa bao giờ chưa nhận mình là ngốc cả! Không phải sao? ". Tuyết Tĩnh đột nhiên cảm giác được điều gì đó không ổn, nhưng nàng không biết tại sao, hừ một tiếng, nói: " Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ làm nam bằng hữu của ta một đêm thôi, nếu có suy nghĩ gì quá phận, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí ". Niệm Băng mỉm cười nói: " Ta không dám có suy nghĩ gì quá phận, người là tiểu thư, ta là người hầu. Qua đêm nay, thân phận của chúng ta đều trở về như ban đầu, đều trở lại lĩnh vực của chính mình, không phải sao? Tĩnh nhi ". Tuyết Tĩnh nhìn nhãn thần quái dị kia của Niệm Băng, không biết tại sao, trong lòng lại xuất hiện chút bối rối. Đúng lúc này, mã xa ngừng lại, bọn họ đã đến mục tiêu. Tuyết Tĩnh đập vào tay Niệm Băng, từ phía dưới chỗ ngồi lấy ra một chiếc hộp đưa cho Niệm Băng. Niệm Băng nghi hoặc hỏi: " Đây là cái gì? ". Tuyết Tĩnh nói: " Ngươi mở ra xem thì sẽ rõ ". Cái hộp màu đỏ, cầm trên tay thấy không nhẹ, sau khi mở ra, Niệm Băng lập tức cảm giác được một cổ khí tức của hỏa nguyên tố phả vào mặt, đó dĩ nhiên là một thanh hỏa hệ ma pháp trượng, thân trượng toàn một màu đỏ sậm, trên mặt có hoa văn hình loa, đầu trượng là một viên hồng sắc bảo thạch, chất cũng không tồi, hỏa nguyên tố khí tức đậm đặc, hẳn là cùng một cấp với Băng Lăng trượng của mình. Tuyết Tĩnh nói: " Đây cũng là ta mượn được, gọi là Hỏa Tinh trượng, ngươi cẩn thận một chút, hỏa hệ ma pháp sư thì phải có pháp trượng của mình mới đúng ". Niệm Băng cầm lấy pháp trượng, gật đầu, nói: " Ta sẽ không làm hư nó, đem nó bán chắc cũng được không ít tiền ". Tuyết Tĩnh ngẩn ra, muốn nói cái gì, rồi lại chẳng có lời nào thoát ra khỏi miệng. Màn xe nhấc lên, Niệm Băng dựa theo lễ tiết, nhảy xuống xe trước, sau đó vươn tay phải ra hướng về Tuyết Tĩnh ở trong xe, Tuyết Tĩnh được hắn đỡ xuống mã xa, lão niên xa phu liền đánh mã xa đi, " Tiểu thư, ta đợi người ở cửa ". Niệm Băng ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy đây là một gian kim bích huy hoàng, kiến trúc giống như cung điện, mặc dù chỉ ở ngoài cửa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế hoành vĩ ở trong viện, đây là một cái sân rất lớn, chung quanh sân không có tường, có thể thấy được hàng rào thép bên trong, hàng rào cao chừng ba thước, các thanh thép nhọn hoắt, hiển nhiên là để phòng ngừa trộm cắp. Ở bên ngoài cửa lớn cao tới năm thước, hai bên đều có mười binh lính thủ vệ, trong tay đều cầm thương tiêu chuẩn của kỵ sĩ, cả đám đứng đó, khí thế bức người, hiển nhiên cũng không phải chỉ đơn giản là thủ vệ bình thường. Niệm Băng còn nhớ Tuyết Tĩnh đã từng nói với mình, chủ nhân nơi này, là tài vụ tổng trưởng của Băng Tuyết thành, quyền lực to lớn, ở trong thành chỉ kém thành chủ hầu tước đại nhân, bản thân lại có phong hào bá tước, yến hội hôm nay, được cử hành nhân ngày sinh nhật thứ mười tám của nữ nhi hắn, mà nữ nhi của bá tước, cùng Long Linh, Tuyết Tĩnh đều là bằng hữu tốt của nhau. Tuyết Tĩnh kéo cánh tay Niệm Băng, nói: " Nói chuyện cẩn thận một chút, nhớ kỹ mọi điều ta dạy ngươi, hiểu chưa? ". Tay nàng rất lạnh, cho dù cách hai tầng y phục, Niệm Băng vẫn có thể rõ cảm giác được, hiển nhiên, hiện tại Tuyết Tĩnh đang khá khẩn trương. Niệm Băng lúc này đang thả lỏng, vẻ mặt phi thường tự nhiên, cùng Tuyết Tĩnh chậm rãi hướng về phía đại môn đi đến. Một vị quản gia đứng ở cửa, đang mời khách tiến vào trong, vừa nhìn thấy Tuyết Tĩnh, cười nói: " Tuyết tiểu thư tới, tiểu thư nhà chúng ta đang chờ người, Long Linh tiểu thư phỏng chừng cũng sắp tới rồi, lúc này đây, Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ của chúng ta rốt cục có thể tụ cùng một chỗ rồi ". Tuyết Tĩnh mỉm cười đáp: " Lý thúc thúc, người lại giễu cợt Tuyết nhi rồi, cái gì Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ a! Đó chỉ là kẻ rỗi chuyện nó linh tinh thôi, nói đúng ra, Linh nhi cùng Nhu nhi mới là thật sự là mỹ nữ, ta có là gì đâu? ". Quản gia mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Niệm Băng, Niệm Băng cảm thấy, từ trong mắt vị quản gia này hiện ra một đạo lãnh điện, nếu không phải tâm thần của mình đủ kiên nghị, sợ rằng chỉ ánh mắt cũng đủ để dọa mình một trận. Hướng về phía quản gia nọ gật đầu, nói: " Người hảo, ta là hỏa hệ ma pháp sư Niệm Băng ". Quản gia mỉm cười, nói: " Tiên sinh không cần khách khí, người trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới cao cấp ma pháp sư, thật sự là tuổi trẻ tài cao a! Nếu là bằng hữu của Tuyết tiểu thư, tự nhiên cũng là khách nhân tôn quý của chúng ta, hai vị, mời vào bên trong ". Hắn cũng không hỏi nhiều, qua nhãn thần bình tĩnh tự nhiên của Niệm Băng, hắn đã cảm giác được sự thực lực cường đại của Niệm Băng. Tuyết Tĩnh không cảm giác được gì khác thường, khoác cánh tay Niệm Băng, rồi tiến vào sân trong. Khu sân rất rộng, phía trước là một tòa cung điện thật lớn, có một cột nước ma pháp phun cao tới mười thước, cột nước được bao bọc bởi đủ các loại hoa chung quanh, khắp sân bao trùm một màu thực vật xanh biếc, đại thụ cũng có hơn mười gốc, hiển nhiên là đời sống của chủ nhân nơi này rất cao. Tuyết Tĩnh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hướng về phía Niệm Băng nói: " Chúng ta này xem như qua cửa thứ nhất rồi, ngươi không biết, vị Lý thúc thúc kia, mặc dù chỉ có thân phận quản gia, nhưng là, hắn từ nhỏ đã cùng hầu tước đại nhân lớn lên, tự thân vũ kỹ lại cực cao, được hầu tước đại nhân hết sức tin cậy, mỗi lần có yến hội như vậy, đều do hắn phụ trách thẩm tra khách nhân, cho đến bây giờ, còn không ai có thể qua mặt hắn mà trà trộn vào. Ba ba ta từng nói với ta, vị Lý thúc thúc này, sợ rằng cũng phải có thực lực của vũ đấu gia ". Niệm Băng thầm nghĩ, nhà giàu có khác, chỉ bất quá là một quản gia cũng có năng lực cường hãn như thế, xem ra, mình phải chú ý nhiều hơn mới được, nghìn vạn lần không được để lộ chân tướng. Vừa nghĩ, hắn vừa nắm Thần Lộ đao trong ngực, đó chính là thứ hắn có thể ỷ trượng vào lúc này.