Băng Hỏa Ma Trù
Chương 430
Niệm Băng chấn động nói:
- Ngươi hận hắn đến vậy sao?
U U lạnh nhạt nói:
- Ta nợ hắn thì đã trả hắn rồi, hắn cho ta tính mạng, ta đã dùng tính mạng giúp hắn một lần. Giờ không còn ai nợ ai, ta và hắn sớm đã không còn quan hệ. Nếu nói có, cũng chỉ có hận, mẹ vì bảo vệ ta mà chết. Nếu không phải vì hắn, mẹ sẽ không chết, cho đến giây phút đó, ta mới biết mẹ yêu ta
Niệm Băng thở dài một tiếng nói:
- Xem ra, trong trí nhớ của ngươi chỉ còn lại lúc mẹ ngươi chết đi. Ngươi nói có chuyện muốn nói, ngươi muốn nói gì đối với chúng ta?
Sự kích động của U U đã từ từ khôi phục lại, lạnh nhạt nói:
- Ngươi và cha ta hợp tác, chắc là vì Di Thất Đại Lục. Bất kể là ngươi có mục đích gì, thì ta nghĩ ngươi bây giờ đều hy vọng biết được tình huống của Di Thất Đại Lục. Mà tình huống chính thức, có lẽ cũng chỉ ta biết, ta bây giờ sẽ nói cho các ngươi
- Chờ chút
Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên ngăn cản không cho U U nói tiếp, nhìn ánh mắt như muốn giết người của U U, nói:
- Nha đầu, trước khi ngươi nói, trước hết hãy nghe ta nói những chuyện sau khi ngươi hôn mê cho ngươi nghe. Có lẽ, điều này sẽ tốt hơn cho ngươi
Lập tức, hắn đem lời nói cuối cùng của Tà Nguyệt cùng với việc đưa cánh tay có Ma Chủng giao cho Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói ra.
Khi Gia Lạp Mạn Địch Tư nói đến lúc Tà Nguyệt trước khi đi dặn lại, vẻ mặt U U xuất hiện chút biến hóa, trong vẻ lạnh lùng có thêm chút bi thương.
- Hắn nói như vậy? Hắn có thể bỏ qua thứ mình muốn đạt được nhất?
Trong mắt U U đầy vẻ nghi hoặc.
Gia Lạp Mạn Địch Tư nói:
- Ta vốn cũng không muốn tin cha ngươi, nhưng lời ta nói hoàn toàn là sự thật. Đây là điều không thể thay đổi
U U lạnh nhạt nói:
- Thì sao? Hắn đã làm rồi, trên thế giới này không có thuốc hối hận để ăn. Chẳng lẽ hắn có thể làm cho mẹ ta sống lại sao?
Bình Triều nắm chặt tay U U, nhỏ giọng nói:
- U U, đừng như vậy, ta nghĩ, Tà Chủ Đại nhân nhất định đã nghĩ ra
U U lắc lắc đầu nói:
- Hắn có nghĩ ra hay không thì cũng không quan hệ với ta. Khi ta bắt đầu ngâm xướng câu chú ngữ đầu tiên, ta đã không phải con gái của hắn. Bây giờ, ta là một cô nhi không cha không mẹ, Bình Tương ca ca, ngươi còn muốn ta sao?
- Muốn, tất nhiên là muốn. Trừ phi ta chết, nếu không ta vĩnh viễn đều sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho nàng
Bình Triều kích động nắm chặt tay U U, như là muốn dùng trái tim ấm áp của hắn để sưởi ấm cho U U vậy.
U U chấn động một chút, nhẹ nhàng giãy ra khỏi lòng ngực Bình Triều, ánh mắt nhìn vào Niệm Băng:
- Có lẽ các ngươi rất lạ là vì sao ta lại chủ động muốn đem mọi chuyện nói ra. Thực ra rất đơn giản, ta phải trợ giúp các ngươi
Niệm Băng nói:
- Nàng nói đi, ta nghĩ, ta hiểu được ý của nàng
U U ngồi lên giường, nhìn thẳng vào Niệm Băng mà nói:
- Di Thất Đại Lục đã trở lại. Sau khi chú ngữ chấm dứt, phong ấn đã được phá bỏ. Trước mắt, ta cũng nghi hoặc, lúc trước Thần Chi đại lục dùng năng lượng khổng lồ như vậy mới có thể tống nó đi, thì làm sao chỉ mở phong ấn có thể để nó trở lại? NHưng bây giờ ta đã biết, bởi vì thời gian này khi chú ngữ chấm dứt, ta cũng không phải hôn mê chấm dứt. Mà là đang nhận những tư liệu đến từ Di Thất Đại Lục. Những tư liệu này là từ đâu mà đến ta không biết. Nhưng ta lại thấy biến hóa của Di Thất Đại Lục trong một vạn năm qua, cùng với cảnh mà nó rời khỏi thế giới chúng ta một vạn năm về trước
Mọi người đều tập trung tinh thần, không ai quấy rầy U U, lẳng lặng nghe nàng nói.
- một vạn năm trước, Thần Chi đại lục không biết ngưng tụ từ đâu được năng lượng khổng lồ như thế. Thế nhưng mở được cánh cửa thời gian, mạnh mẽ đem Di Thất Đại Lục rời khỏi thế giới chúng ta. Nhưng muốn rời một Đại lục sang một không gian khác cần năng lượng quá lớn, cho nên đám Thần Nhân ở Thần Chi đại lục chỉ có thể trong nháy mắt khi tống Di Thất Đại Lục đi thì phong bế cánh cửa thời gian, để cho Di Thất Đại Lục dừng lại ở một thế giới khác. Nhưng, nó vẫn chỉ nằm ở trong đường hầm thời gian, Nó dù sao cũng thuộc thế giới chúng ta, vẫn luôn có liên lạc với thế giới chúng ta. Như là có một sợi dây thừng cứng cỏi, một mực cuốn lấy Di Thất Đại Lục. Chỉ là vì bị phong ấn ngăn cản, mới không thể cuốn nó trở về mà thôi. Mà Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư chính là chìa khóa để mở ra phong ấn này. Có lẽ, các ngươi không tin, trong người ta bây giờ đã không có một giọt máu. Để mở ra Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư cần đến toàn bộ máu trong người ta.
Niệm Băng kinh ngạc nói:
- Chính là cái quang cầu màu đỏ ngưng tụ trước người nàng sao?
U U gật gật đầu nói:
- không sai, chính là quang cầu đó. Nhưng ta không chết, máu của ta trở thành vật tế, nhưng thân thể của ta lại nhận được năng lượng khi phong ấn bị phá vỡ. Bây giờ, năng lượng là máu của ta, có thể nói, trong chú ngữ đó, ta đã sống lại một lần nữa. Mà khi phong ấn rốt cuộc đã được mở, thì không còn vật gì có thể ngăn cản Di Thất Đại Lục trở về. Cho nên nó đã trở lại, dưới sức hút vô hình, nó một lần nữa đã trở lại thế giới chúng ta. Trước kia ta đã nghe Tà Nguyệt nói về Thần Di đại chuyến. Nếu các ngươi bây giờ lo lắng Di Thất Đại Lục trở về mặc dù có thể ngăn cản Thần Chi đại lục, nhưng cũng sẽ mang đến phiền toái cho Ngưỡng Quang Đại lục thì các ngươi đã sai
Niệm Băng vội hỏi:
- Vì sao? Chẳng lẽ Di Thất Đại Lục...
U U nói:
- không sai, Di Thất Đại Lục bây giờ đã không phải Di Thất Đại Lục trước kia. Di Thất Đại Lục một vạn năm về trước là một nơi rất xinh đẹp. Khi đó, trên Di Thất Đại Lục mọc đầy các loại sinh vật kỳ dị, cảnh tượng phồn vinh đó thì ngay cả Ngưỡng Quang Đại lục hiện tại cũng không thể sánh bằng. NHưng, Thần Di đại chiến đã phá vỡ cân bằng sinh thái của Di Thất Đại Lục. Đến khi Di Thất Đại Lục bị đưa đến một thế giới khác, thì nó mất đi những chỗ dựa mà thế giới chúng ta có. Thực vật còn sót lại thì khô héo, sông suối cạn kiệt, tất cả nhưng gì tốt đẹp thì biến thành ghê tởm. Khi Chú ngữ của ta hoàn thành, thì trước mặt không ngừng hiện lên một bộ hình ảnh. Ta có thể khẳng định, là tất cả những chuyện diễn ra trên Di Thất Đại Lục vạn năm qua. Một vạn năm qua, biến hóa của Di Thất Đại Lục khiến người ta sợ hãi. Đại lục vốn phồn hoa giờ đã trở nên rất cằn cỗi. Chỉ một giọt nước cũng trở thành vật vô giá ở trên Di Thất Đại Lục. Một vạn năm đã trôi qua, dân cư của Di Thất Đại Lục chẳng những không tăng lên, ngược lại còn không ngừng giảm bớt. Chỉ có chủng tộc kiên cường nhất và nhân loại mới có thể sống sót. Một vạn năm, Di Thất Đại Lục chẳng những không phát triển thành thực lực có thể chống lại Thần Chi đại lục, mà còn đang không ngừng suy sụp. Văn minh của bọn họ đã dần dần biến mất. Bây giờ trên cả Di Thất Đại Lục thậm chí còn không có nổi một tòa thành. Chỉ có một vùng đất có nước cuối cùng có thể có một ít sinh vật sống sót. Bây giờ bọn họ đã trở lại, hoàn cảnh ác liệt này có thể thay đổi. Tuy nhiên, không biết qua bao lâu mới có thể khôi phục lại sự sống
Yên tĩnh, trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh. Đại não của Niệm Băng vận chuyển thật nhanh, thông qua Thiên Nhãn Huyệt quan sát U U. Hắn biết, tất cả những gì U U nói đều là phát ra từ nội tâm, không hề lừa dối. Hắn từng nghĩ đến rất nhiều tình huống khi Di Thất Đại Lục trở lại. Cũng đã nghĩ nó có thể bị suy sụp, nhưng tin tức có được từ miệng U U thì Di Thất Đại Lục không đơn giản là bị suy sụp. Nếu trải qua thêm một thời gian nữa, đến khi vùng nước cuối cùng ở đây biến mất, thì không biết chứng, Di Thất Đại Lục sẽ biến thành một Đại lục chết.
Hít một hơi thật sâu, Niệm Băng miễn cưỡng đè nén tâm trạng kích động của mình, nhìn U U nói:
- Cho nên, nàng hy vọng chúng ta có thể giúp Di Thất Đại Lục, đúng không?
U U cười cười, nụ cười của nàng có vẻ buồn bã:
- Tà Nguyệt tốn rất nhiều tâm tư, muốn trở thành kẻ đứng đầu của Di Thất Đại Lục. Có lẽ, hắn tuyệt đối không nghĩ được rằng, Di Thất Đại Lục trở về lại chỉ còn có mấy vạn tàn dân, cả sống sót cũng là vấn đề. Buồn cười, thật quá buồn cười
Niệm Băng thở dài một hơi, nói:
- Đáng buồn cười đâu chỉ có mình cha nàng. Chúng ta cũng không phải cũng nghĩ đến việc Di Thất Đại Lục trở về sẽ cho Ngưỡng Quang Đại lục một thời gian hòa bình, đem chiến trường với đám Thần Nhân sang bên đó sao? Nhưng mà, cái mà chúng ta nghênh đón chính là cây cầu nối giữa Ngưỡng Quang Đại lục và Thần Chi đại lục. Sợ là đám Thần Nhân bình thường cũng có thể dễ dàng đi vào Ngưỡng Quang Đại lục. Nếu ta đoán không sai, vì nàng dùng toàn bộ máu huyết để Di Thất Đại Lục trở vệ, thì bây giờ nàng đã trở thành chủ nhân chính thức của Di Thất Đại Lục
U U cười giễu cợt:
- Đúng thế, ngươi rất thông minh. Khi hình ảnh đó chấm dứt, ta nghe được một giọng nói, giọng nói này là hoan nghênh ngươi đã đến, Nữ thần của chúng ta. Thần, ta ghét hai chữ này. Nhưng ta lại trở thành Nữ thần của mấy vạn tàn dân. Hình ảnh cuối cùng đó, là ảo ảnh của ta xuất hiện trước mặt các chủng tộc còn thừa. Ta thấy sự kỳ vọng trong ánh mắt bọn họ, thấy được vẻ tiều tụy trong đó. Các ngươi có thể nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ? TÌnh huống như thế, ta có gì phải giấu diếm chứ?
Niệm Băng cười khổi nói:
- Bây giờ, ta cũng rất muốn biết nên làm gì. Nhưng hiện tại ta đang nghĩ đến một điểm, đó là chúng ta phải nghĩ biện pháp đối phó sự trả thù của đám Thần Nhân
Gia Lạp Mạn Địch Tư nói:
- Niệm Băng, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Thần Nhân mặc dù rất e ngại Di Thất Đại Lục, nhưng bọn hắn lại rất cẩn thận. Bây giờ Di Thất Đại Lục đã trở về, bọn họ nếu không chuẩn bị đầy đủ sẽ không dễ dàng ra tay. Thực lực của chúng ta mặc dù không đủ để chống lại bọn chúng. Nhưng Long Thần chúng ta và các ngươi cũng không phải dễ hủy diệt. Huống hồ, theo như lời của U U, thì chỉ có cường giả thích ứng được hoàn cảnh mới có thể sống sót ở Di Thất Đại Lục. Không biết chừng, ở trong đó cũng có một ít cao thủ có thực lực cường đại thì sao? Nếu mà không được, chúng ta còn có cả Ngưỡng Quang Đại lục làm chỗ dựa. Bốn Đại đế quốc Ngưỡng Quang Đại lục có mấy ngàn triệu dân, có rất nhiều tài nguyên có thể lợi dụng. Chỉ cần phân công hợp lý, thì sẽ có thể tạo thành uy hiếp với đám Thần Nhân. Số lượng Thần Nhân không đến một vạn, mà cao thủ chính thức cũng có hơn trăm người mà thôi. Lần này bọn chúng đi vào Ngưỡng Quang Đại lục đã bị chết một gã Chủ Thần, và mười mấy tên Thần Cấp và nửa Thần Cấp, có thể nói là tổn thất nặng nề
Niệm Băng thở dài một hơi nói:
- Bây giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước. Hy vọng đám Thần Nhân cần thời gian chuẩn bị lâu dài, cũng để cho chúng ta có thời gian chuẩn bị đối phó chúng. U U cô nương, nàng nên biết đám di dân ở Di Thất Đại Lục ở phía nào. Nàng nghỉ thêm vài ngày nữa, đợi thân thể nàng khôi phục hoàn toàn thì chúng ta sẽ lên đường
U U bất đắc dĩ nói:
- không cần nghỉ ngơi, ta bây giờ đã không có việc gì, lúc nào cũng có thể xuất phát. Trước kia ta không nghĩ mình sẽ làm được gì, chỉ muốn sống cùng Bình Triều ca ca mà thôi. Nhưng mà bây giờ ta nghĩ đến vẻ trông mong trong mắt người dân Di Thất Đại Lục, ta cảm thấy mình có trách nhiệm nhiều hơn. Cám ơn các ngươi đã giúp ta
Niệm Băng nói:
- không, nàng phải nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt. Ta nghĩ, máu huyết trong cơ thể nàng mặc dù biến thành năng lượng, nhưng cũng không có nghĩa đúng là năng lượng của nàng. Năng lượng trong cơ thể nàng rất kỳ lạ, có sự hỗ trợ với năng lực Hắc ám của nàng, duy trì tính mạng cho nàng. Vừa rồi ta dùng khí tức sinh mạng đưa vào nàng, biến thành của nàng. Ta nghĩ, không đến mấy ngày, máu huyết trong cơ thể nàng có thể khôi phục. Khi đó, nàng chỉ cần cẩn thận nhận thức năng lượng của mình, thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Đối với chúng ta mà nói, thực lực cứ tăng lên một chút, thì sẽ nắm chắc hơn vào khả năng đối phó với Thần Chi đại lục. Hơn nữa, mấy ngày này ta còn có một việc cần xử lý. Di Thất Đại Lục đã trở lại, ta nghĩ, rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với nơi này
U U ngẩn người một lát, nàng nhìn thấy hào quang lóe lên trong mắt Niệm Băng.
Niệm Băng nghĩ rất xa, lúc trước Long Thần từng nói qua với hắn, diện tích của Di Thất Đại Lục thậm chí còn lớn hơn Ngưỡng Quang Đại lục vài lần. Mặc dù Di Thất Đại Lục bây giờ không là Di Thất Đại Lục trước kia. Nhưng đây là vì ở trong không gian thiếu các thứ để sống sót mà thôi. Nhưng bây giờ nó đã trở lại, vậy đối với bốn Đại đế quốc của Ngưỡng Quang Đại lục mà nói, đây là một cơ hội rất lớn. Dưới tác dụng của cơ hội này, chỉ cần lợi dụng thật tốt, có thể khiến bốn Đại đế quốc hỗ trợ việc đối phó Thần Chi đại lục. Dù sao, bảo vệ Ngưỡng Quang Đại lục cũng là trách nhiệm của bọn họ.
Rời khỏi phòng của U U, Niệm Băng trở lại phòng mình. Lấy bút, lập tức viết ba bức thư. Viết xong một bức liền cho Ngân Nãng phái người đưa đi. Ba bức thư phân biệt là gửi cho Dung Thân Vương của Hoa Dung Đế quốc, Lạc Nhu của Áo Lan Đế quốc và Mộc Tinh của Lãng Mộc Đế quốc. Lúc hắn viết xong ba bức thư, thì Lam Thần cũng đã trở lại.
- Thế nào? Thần Thần, Thiên Đãng Sơn mạch có dấu hiệu gì không?
Niệm Băng hỏi.
Lam Thần nói:
- Hai hôm trước, Tuyết Phách phái người đưa tin trở về, nói rằng Thiên Đãng Sơn mạch xuất hiện chấn động rất lớn, có rất nhiều núi cao sụp đổ. May là bọn họ đóng quân ở bên ngoài, nên mới không bị lan đến. Cho đến thời điểm tin đưa đến, thì chấn động vẫn đang xảy ra
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Di Thất Đại Lục đã trở về, có ảnh hưởng rất lớn đối với thế giới của chúng ta. Ta bây giờ muốn đi gặp Yến Phong, cùng hắn nói chuyện. Hai nước Băng Nguyệt, Áo Lan mặc dù có thực lực yếu hơn hai Đế quốc còn lại, nhưng khoảng cách gần Thiên Đãng Sơn mạch nhất. Hơn nữa, bây giờ lại liên minh với Lãng Mộc Đế quốc. Nếu như có thể làm một việc khi người của Hoa Dung Đế quốc đến nơi. Thì ta nghĩ sẽ rất tốt đẹp cho việc phân phối Di Thất Đại Lục trong tương lai. Dù sao, khoảng cách từ Hoa Dung Đế quốc đến Di Thất Đại Lục quá xa
Lam Thần trong lòng vừa động, nói:
- Vừa rồi ta nghe Tỷ tỷ nói tình hình của Di Thất Đại Lục. Băng, ý của huynh là muốn để bốn Đại đế quốc của Ngưỡng Quang Đại lục chúng ta chiếm lấy Di Thất Đại Lục sao?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Di Thất Đại Lục bây giờ mặc dù rất thiếu thốn, như là một vùng đất hoang vu. Nó cần phải được khai khẩn. Một vùng đất rộng lớn như thế, sớm muộn gì cũng khiến cho bốn Đại đế quốc chú ý. Mà di dân của Di Thất Đại Lục theo như U U nói thì chỉ có vỏn vẹn mấy vạn người mà thôi. Đã như thế, một Đại lục lớn như vậy, sao không thể bị bốn Đại đế quốc chia cắt chứ? Xem ra, lúc này bốn Đại đế quốc đang ở trong sự phát triển cân bằng. Bây giờ cũng chỉ có thể lợi dụng điểm này, mới khiến cho bốn nước phái binh đi đến Di Thất Đại Lục. Bây giờ thứ mà Di Thất Đại Lục thiếu nhất chính là nước. Nhưng một khi nó đã trở về, thì sẽ giống như Ngưỡng Quang Đại lục, chí ít có ba mặt là biển. Ta nghĩ, mưa sẽ tăng nhiều. Nếu chúng ta mà có thể tụ tập một ít Ma Pháp sư Thủy hệ, Băng hệ, ở gần biển lợi dụng Ma pháp hệ Thủy. Thì sẽ có thể tạo ra một hồ nước nhân tạo. Cứ như thế, sự phát triển của Di Thất Đại Lục cũng không khó mấy.
Lam Thần hơi nghi hoặc nói:
- Niệm Băng, bây giờ quan trọng nhất mà chúng ta phải làm là đối phó đám Thần Nhân. Phát triển của Di Thất Đại Lục cũng không phải chuyện chúng ta phải qua tâm
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Đối với bốn nước mà nói, Di Thất Đại Lục vô cùng quan trọng, nếu Di Thất Đại Lục không thể sinh sống, vậy bọn họ sẽ giảm lòng nhiệt tình. Khi đám Thần Nhân của Thần Chi đại lục đến tập kích, thì chỉ có chúng ta đối mặt. Nhưng, nếu bốn Đại đế quốc đều phát hiện Di Thất Đại Lục là một vùng đất phì nhiêu thì với diện tích của Di Thất Đại Lục, nàng nói bọn họ sẽ làm thế nào? Ta nghĩ, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý phái trọng binh. Tranh thủ chiếm lấy một bộ phận đưa vào khai khẩn. Bây giờ chúng ta mặc dù không biết tình hình của Di Thất Đại Lục, nhưng vùng đất rộng lớn như thế, ta không tin bốn Đại đế quốc không động tâm. Thần Nhân mặc dù cường đại, nhưng cường giả chính thức chỉ có hơn trăm người. Số còn lại chỉ có thực lực cấp mười một, thậm chí còn không đến cấp 11. Nếu chúng ta có thể tập trung tất cả lực lượng tinh nhuệ của Ngưỡng Quang Đại lục. Thì chưa chắc không thể liều mạng với bọn chúng. Cho nên, chuyện chúng ta phải làm rất đơn giản, đúng là khơi dậy dã tâm của bốn Đại đế quốc, sau đó khôn khóe lợi dụng mà thôi
Lam Thần giật mình nói:
- Ta hiểu ý của huynh. Huynh lợi dụng Băng Nguyệt Đế quốc không có vấn đề gì, Yến Phong tuyệt đối tôn sùng huynh. Huống hồ bây giờ mẹ lại nắm Băng Thần Tháp trong tay, cả Băng Nguyệt Đế quốc có thể nói là nằm trong sự khống chế của huynh. Còn ba Đại đế quốc kia, nhiều ít cũng có quan hệ, muốn lợi dụng được bốn Đại đế quốc, huynh chính là chìa khóa
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Nàng phân tích rất đúng. Bây giờ ta là quan trọng nhất, đối với ta mà nói, quan trọng nhất chính là lợi dụng hợp lý. Tốt lắm, nàng đi nghỉ một lát đi, mấy ngày nay chiếu cố ta nàng cũng mệt mỏi rồi. Ta muốn phải tìm Yến Phong thương lượng một chút. Nói thế nào thì Băng Nguyệt Đế quốc cũng là căn bản của chúng ta, lúc này phải để cho Băng Nguyệt Đế quốc kiếm được nhiều hơn
Ở trong lòng hắn đã sớm có quyết định. Trong bốn Đại đế quốc, Hoa Dung Đế quốc lại là nước mà hắn không cần quan tâm nhất. Hoa Dung Đế quốc đã đủ cường đại, hơn xa ba Đại đế quốc kia. Mà hai nước Băng Nguyệt và Áo Lan tương đối yếu, nhưng Thiên Đãng Sơn mạch lại ở ngay trong Áo Lan Đế quốc, chỉ cần phối hợp khéo, nhanh chóng chiếm lĩnh một vùng đất nữa, thì tình hình phát triển của hai nước sau này sẽ tốt hơn nhiều. Còn Lãng Mộc Đế quốc có thể tìm được cái gì, thì còn phải xem ảnh hưởng của Mộc Tinh đối với Lãng Mộc Đế quốc, cùng với sự coi trọng của Lãng Mộc Đế quốc đối với Di Thất Đại Lục.
Ba ngày sau, Niệm Băng dẫn đội ngũ ba vạn người, bước trên con đường đi đến Thiên Đãng Sơn mạch. Trong ba vạn người này, ngoại trừ sáu trăm tinh nhuệ của Huyết Sư giáo và mấy tên cường giả thì tất cả đều là các loại nhân tài mà Yến Phong sau khi thương lượng với Niệm Băng đưa đến. Trong đó có cả 100 Băng hệ Ma Pháp sư của Băng Thần Tháp. Cùng với năm trăm tên Ma Pháp sư các hệ do cha của Long Linh là Long Trí tự mình đưa đến theo sự chỉ đạo của Ma Pháp sư công hội Băng Nguyệt Đế quốc tạo thành Ma pháp quân đoàn. Còn thừa lại là những người không có lực chiến đấu.
Ba vạn người mang theo hơn ba nghìn xe vật tư lớn, đi về phía Thiên Đãng Sơn mạch. Băng Nguyệt Đế quốc bây giờ đã không cần phái binh, Tuyết Phách Nguyên soái trước đã mang theo tinh anh đủ rồi. Ưu thế lớn nhất của Băng Nguyệt Đế quốc chính là ở cách xa hẳn Hoa Dung Đế quốc, ở gần hai nước đồng minh, không cần lo lắng vấn đề phòng ngự. Lúc này đây, Yến Phong hạ quyết tâm hoàn toàn phối hợp với Niệm Băng. Ba nghìn xe vật tư mới chỉ là nhóm đầu tiên mà thôi. Đồng thời khi Niệm Băng rời đi, Yến Phong đã phát động trên cả nước, với điều kiện không ảnh hưởng đến sản xuất trong cả nước, dùng mọi cách điều động các loại vật tư cùng với các nhân tài thợ thủ công. Lúc Niệm Băng kể lại cho Yến Phong tình hình của Di Thất Đại Lục, Yến Phong đã có một dự cảm, chính mình có thể trở thành Quân vương anh minh nhất của Băng Nguyệt Đế quốc từ trước đến nay là phải dựa vào lúc này. Mà đúng là có sự giúp đỡ của Niệm Băng, chính mình lại là người có quyền quyết định cao nhất của Băng Nguyệt Đế quốc, cho nên Băng Nguyệt Đế quốc mới có thể chiếm cứ tiên cơ. Lúc hắn và các Đại thần thảo luận thì kế hoạch của hắn và Niệm Băng đã được thông qua. Vì vậy, toàn quốc tổng động viên không gặp bất cứ sự ngăn cản nào, đang tiến hành liên tục. Cả Niệm Băng cũng không ngờ rằng Yến Phong sẽ ủng hộ mình, lúc này đây, hắn càng nắm chắc hơn.
Khi Niệm Băng dẫn người rời khỏi Băng Nguyệt thành xuất phát đến Thiên Đãng Sơn mạch, thì ba bức thư hắn đưa đến ba Đại đế quốc còn lại cũng đã gây lên sóng gió rất lớn. Trong đó phản ứng nhanh nhất chính là Áo Lan Đế quốc, theo sự phát triển mấy năm qua của Áo Lan Đế quốc, sức ảnh hưởng của Lạc Nhu ở đây cũng tăng lên. Mà Quốc vương Áo Lan Đế quốc thấy quốc gia mình càng lúc càng cường thịnh, thì càng tín nhiệm Lạc Nhu hơn. Huống hồ, Lạc Nhu còn có cha của Lam Thần và Phượng Nữ là Lam Vũ Công tước ủng hộ. Trải qua vài ngày suy tính kỹ lưỡng, Áo Lan Đế quốc đã có lựa chọn của mình. Ngoại trừ năm vạn tinh nhuệ đang đóng ở Thiên Đãng Sơn mạch, mà quân đội cả nước hoàn toàn tập trung lại, phái đến đóng quân ở biên giới với Hoa Dung Đế quốc, cũng là biên giới với Kỳ Lỗ đế quốc. Còn Lạc Nhu thì theo chiếu chỉ, trong thời gian ngắn nhất tập trung rất nhiều tài nguyên, xuất phát đến Thiên Đãng Sơn mạch. Mặc dù Thiên Đãng Sơn mạch ở bên trong Áo Lan Đế quốc, nhưng khoảng cách đến đó cũng tương đương từ Băng Nguyệt thành của Băng Nguyệt Đế quốc. Lúc Lạc Nhu dẫn người xuất phát, thì Niệm Băng dẫn theo tinh nhuệ của Băng Nguyệt Đế quốc đã xuất phát được hơn nửa tháng.
Mà cũng thời gian đó, trong Lãng Mộc Đế quốc và Hoa Dung Đế quốc còn đang tiến hành tranh luận kịch liệt. Mộc Tinh có địa vị rất cao trong Lãng Mộc Đế quốc, vì có nguyên nhân là Đại Địa Nữ thần Lĩnh vực, nên nàng có thể mượn sức các thế lực. Đồng thời nàng cũng được Quốc vương Lãng Mộc Đế quốc tín nhiệm, đáng tiếc, nàng dù sao cũng là một người con gái. Nên khi nàng đem chuyện này hồi báo cho Lãng Mộc Đế quốc thì nhất thời khiến cho trong nước xảy ra sóng gió rất lớn.
Phe ủng hộ Mộc Tinh do anh trai nàng là Mộc Vinh cầm đầu, mà bên phản đối là phái bảo thủ của Lãng Mộc Đế quốc. Lý do phản đối của bọn họ rất đơn giản, thì đây chỉ là một bức thư mà thôi, không ai biết Di Thất Đại Lục có thực sự tồn tại hay không. Nên đề nghị trước hết phái người đến Di Thất Đại Lục điều tra sau mới đưa ra kết luận. Dù sao, Lãng Mộc Đế quốc bây giờ đã kết làm đồng minh với Áo Lan Đế quốc, phái người đến đó cũng không quá khó khăn. Nhưng ý của Mộc Tinh rất ương ngạn, hy vọng Lãng Mộc Đế quốc lập tức phái trọng binh hộ tống vật tư đến Di Thất Đại Lục khai hoang. Nàng tin Niệm Băng sẽ không lừa dối. Đáng tiếc, Quốc vương lại đứng ở bên phái bảo thủ, cho rằng Nam có Hoa Dung Đế quốc uy hiếp, mặc dù đã ký kết hiệp định hòa bình, nhưng không thể không tăng cường đề phòng. Vì vậy, trước hết phái người đi thăm dò tin tức cho thỏa đáng đã.
Một tháng sau, Lãng Mộc Đế quốc đồng thời nhận được hai tin tức. Một đúng là đến từ Áo Lan Đế quốc, đối phương của Áo Lan Đế quốc đã đóng quân ở biên giới với Hoa Dung Đế quốc, xin Lãng Mộc Đế quốc tiến hành ủng hộ tài nguyên. Mà một cái là do thám tử báo về, mặc dù thám tử không thể chính thức đến Di Thất Đại Lục, nhưng lại phát hiện rất nhiều quân đội cùng với các xe vận chuyển vật tư ở Thiên Đãng Sơn mạch. Đều là của Băng Nguyệt Đế quốc và Áo Lan Đế quốc. Đến tận lúc này, Quốc vương Lãng Mộc Đế quốc mới cảm thấy có điều không ổn. Khiến hắn liền thương lượng với Mộc Tinh, quyết định phái quân đội đi đến. Lúc này, chẳng những điều động quân đội đi đến đóng ở Thiên Đãng Sơn mạch, còn đưa rất nhiều tài nguyên đến Áo Lan Đế quốc. Dù sao, cũng phải phòng ngự chiến tuyến hẹp dài này thật tốt, đồng thời cũng phải phối hợp với Áo Lan Đế quốc. Hành động của Lãng Mộc Đế quốc, Áo Lan Đế quốc tự nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ riêng tài nguyên khổng lồ mà Lãng Mộc Đế quốc đưa đến thì bọn họ không có lý do gì từ chối Lãng Mộc Đế quốc đi qua lãnh thổ của mình tiến đến Thiên Đãng Sơn mạch. Tuy nhiên, khi Lãng Mộc Đế quốc xuất phát, thì cả Lạc Nhu cũng đã đi đến Thiên Đãng Sơn mạch được một tháng. Mà nhóm vật tư thứ ba của Băng Nguyệt Đế quốc cũng đã đi đến được Thiên Đãng Sơn mạch.
Hoa Dung Đế quốc vốn cách rất xa Băng Nguyệt Đế quốc, tự nhiên là nước nhận được tin tức cuối cùng. Địa vị của Dung Thân Vương ở Hoa Dung Đế quốc không phải là điều mà Mộc Tinh có thể so sánh được. Hắn tin cháu mình nói thật, nhưng Hoa Dung Đế quốc lại gặp khó khăn riêng. Khi bọn họ nhận được tin tức, Dung Thân Vương, tể tướng Tô Việt cùng với Hoa Thiên đại đế thương lượng với nhau thì xác định Hoa Dung Đế quốc cũng phải đến Di Thất Đại Lục chia một chén canh. Thì lúc này Đại quân của Áo Lan Đế quốc đã đến canh giữ ở biên giới. Rất rõ ràng, chính là muốn ngăn cản Hoa Dung Đế quốc đi đến Di Thất Đại Lục. Mà quân đội của Lãng Mộc Đế quốc cũng đến đó rất nhanh, bởi vì quan hệ với Kỳ Lỗ Đế quốc, nên Hoa Dung Đế quốc mặc dù có thực lực cường đại. Nhưng muốn xông qua phòng tuyến của hai Đại đế quốc, cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi, hiệp định hòa bình mới được ký không lâu, bọn họ tự nhiên không thể không kiêng kị khiêu khích ba Đại đế quốc còn lại. Trải qua thương lượng cẩn thận, Hoa Dung Đế quốc quyết định đi một con đường khác, đó là đi đường biển. Mặc dù Ngưỡng Quang Đại lục không thể đi tới, nhưng thông qua đường biển thì có thể. Nên trong vòng hai tháng, Hoa Dung Đế quốc điều động tất cả tàu biển của nước mình và Kỳ Lỗ Đế quốc, mang theo quân đội tinh anh nhất cùng rất nhiều vật tư tiếp viện, một mình một đường đi đến Di Thất Đại Lục.
Ba bức thư Niệm Băng mặc dù có tác dụng nhất định, nhưng trước khi thư của hắn đến, thì cả Ngưỡng Quang Đại lục đã xảy ra động đất rất nhỏ, nên cũng là một cơ sở để ba nước tin tưởng. Nhất thời, bốn Đại đế quốc trên Ngưỡng Quang Đại lục toàn bộ điều động, hướng về phía Di Thất Đại Lục. Bọn họ mang theo không chỉ có quân đội, đồng thời còn có rất nhiều vật tư và thợ thủ công các loại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đám người Niệm Băng đã đi vào Di Thất Đại Lục được ba tháng. Vốn tài nguyên phải vận chuyển qua những vách núi dựng đứng là một chuyện rất khó khăn, nhưng bọn Niệm Băng lại không phải người bình thường. Bị ảnh hưởng của địa chấn, Thiên Đãng Sơn mạch vốn đã xuất hiện nhiều chỗ sụp đổ, nên Niệm Băng, Phượng Nữ, Lam Thần, Tích Lỗ và bảy vị Long Vương hợp sức dùng hai ngày thời gian lợi dụng một phần Thiên Đãng Sơn mạch sụp đổ, mở ra một con đường lớn bằng phẳng. Mặc dù chỉ rộng mười trượng, nhưng cũng đã đủ để bộ đội vận chuyển tài nguyên đi qua.
Lúc bọn họ đến được Di Thất Đại Lục lần đầu tiên, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người. Đúng như lời U U nói, Di Thất Đại Lục là một vùng đất hoang vu, đưa mắt nhìn ra xa thì ngay cả một cây thực vật cũng không thấy. Điểm tiếp xúc giữa Ngưỡng Quang Đại lục và Di Thất Đại Lục chính là Thiên Đãng Sơn mạch. Ở hai bên Thiên Đãng Sơn mạch, có thể thấy biển rộng mênh mông. Sau khi đi vào Di Thất Đại Lục, Niệm Băng ra lệnh cho toàn bộ sáu trăm tên Ma Pháp sư tiến hành xây dựng một hồ nước nhân tạo trên một bình nguyên cạnh bờ biển. Tích Lỗ chính là đại sư chế tạo, lực phá hư của hắn cũng là cấp đại sư. Đối với người bình thường mà nói, khai khẩn một hồ nước là một chuyện rất khó khăn. Nhưng lấy Diệt Thần Phủ làm trụ cột, thì chỉ cần công kích mấy lần mà thôi. Đây là hắn còn khống chế hết mức, chỉ cần diện tích mà không cần quá sâu. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, một hố thật lớn đã xuất hiện nhờ thực lực mạnh mẽ của hắn. Đến lúc này, Ma Pháp sư Băng hệ, thủy hệ trở thành mấu chốt.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
25 chương
251 chương
23 chương
34 chương
85 chương
4 chương
8 chương
347 chương