Niệm Băng mỉm cười lắc đầu, trong lòng nổi lên một tia thương cảm không tên, " Không sao, ta có biện pháp. Nếu ngay cả điều này cũng không vượt qua được, ta chẳng xứng là đệ tử của Quỷ Trù ". Vừa nói, ánh mắt hắn vừa nhìn ngó chung quanh, nhìn lên không trung, hắn nhanh chóng tìm được mục tiêu ở ngay đầu tường. Lam quang trong mắt chợt lóe, tay chỉ về hướng đầu tường, hai đạo lam quang điện thiểm lóe lên, lập tức hai con bồ câu đang chơi đùa trên bờ tường bị lam quang xuyên thủng, rơi xuống sân. Phượng Nữ giật mình nhìn Niệm Băng, " Ngươi cũng biết vũ kỹ? Sao lại giết hai con bồ câu này, chúng nó thật đáng thương a! ". Niệm Băng nói: " Ta không có vũ kỹ, đó chỉ bất quá là băng hệ ma pháp cấp thấp Băng Tiễn Thuật mà thôi. Giết người không được, nhưng để giết bồ câu thì không khó. Phượng Nữ, ngươi phải biết rằng, trong mắt của một trù sư, những thứ nếu có thể ăn thì đều là nguyên liệu, chỗ ngươi không có nguyên liệu, ta cũng phải đành tự mình kiếm mà thôi ". Phượng Nữ bất mãn nhìn Niệm Băng, " Không nghĩ tới, ngươi lại là một kẻ nhẫn tâm như vậy ". Niệm Băng mỉm cười, nói: " Ta tàn nhẫn? Vậy thì đến lúc đó ngươi đừng ăn là được rồi ". Vừa nói, hắn vừa đi tới góc tường, xách hai con bồ câu lên, qua tám năm tu luyện, tinh thần lực của hắn đã đạt tới tầng thứ rất cao, băng tiễn mới phát ra lúc nãy, trực tiếp đánh thẳng vào đầu hai con bồ câu, cũng không có khiến chúng phải chịu chút thống khổ nào. Cầm hai con bồ câu đi ngang qua bên cạnh Phượng Nữ, nhìn ánh mắt có chút ngốc trệ của nàng, Niệm Băng mỉm cười nói: " Dinh dưỡng trong bồ câu phi thường phong phú, công hiệu cường thân ích thận. Ngươi nếu nói ta tàn nhẫn, thì cũng không nên xem ta xử lý chúng thế nào ". Nói xong, hắn đi thẳng về phía trù phòng. " Không, ta muốn xem ". Phượng Nữ quật cường trừng mắt nhìn Niệm Băng, rồi đi theo hắn, đồng thời tiến vào trù phòng. Niệm Băng lấy ra một cái bồn, đổ vào chút nước, quay lại sân, động tác cực nhanh đem lông trên bồ câu vặt sạch sẽ, rồi lại mổ bỏ ngũ tạng, đem thân chim rửa sạch. Nhìn tràng diện đầy máu tanh trước mặt, Phượng Nữ cuống quít nhíu mày, miễn cưỡng kiên trì ở lại bên cạnh Niệm Băng tiếp tục quan sát. Niệm Băng mỉm cười, cổ tay khẽ đảo, từ trong lòng lấy ra Thần Lộ đao, tinh thần lực chỉ huy ma pháp lực, dễ dàng đem huyết thủy cùng ngũ tạng trong bồn ngưng kết thành băng, rồi lật bồn lại, băng từ bồn rơi ra, Niệm Băng một tay cầm lấy hai con bồ câu, nhẹ giọng ngâm xướng: " Chước nhiệt chi hỏa, đem nhiệt tình trong nội tâm các người, bộc phát ra khắp thiên địa, Bạo Viêm Thuật ". Một hỏa cầu ngưng tụ trước mặt hắn, tinh quang trong mắt Niệm Băng chợt lóe, bạo viêm cầu đường kính đạt năm tấc bừng bừng lao đi, phanh một tiếng, khiến khối huyết băng hoàn toàn tiêu mất, ngoại trừ một luồng thủy khí nhàn nhạt bốc lên, không có lưu lại dấu vết gì. Phượng Nữ ngơ ngác nhìn Niệm Băng, " Ngươi, ngươi có lưỡng chủng ma pháp? Băng cùng hỏa, điều này sao có thể? ". Niệm Băng mỉm cười nói: " Thế gian vốn không có cái gì không thể, chỉ cần dám nghĩ dám làm, ảo tưởng có thể trở thành sự thật. Lúc ta cùng sư phụ học tập trù nghệ, cũng thường xuyên dùng phương pháp này hủy diệt bụi bặm rác rưởi, thế nào, trên mặt đất không phải là chẳng còn dấu vết gì sao? Băng gặp liệt hỏa, sẽ hóa thành thủy khí, lúc ta đống trụ huyết thủy, đã đem ngũ tạng của bồ câu trong đó cùng băng hoàn toàn dung hợp, bị bạo viêm oanh kích, tự nhiên sẽ tiêu mất ". Bạo viêm, tam giai ma pháp, phải có thực lực trung cấp ma pháp sư mới có thể thi triển, lực bạo tạc rất mạnh. Mang bồ câu trở lại trù phòng, Niệm Băng cầm lấy một bên đùi giơ thẳng lên, Phượng Nữ thấy Niệm Băng tàn nhẫn với bồ câu, ấn tượng tốt lúc đầu giờ đã giảm đi không ít, tựa ở bên cửa trù phòng, nhìn xem rốt cuộc hắn muốn làm cái gì. Nàng kinh ngạc phát hiện, tay trái hắn giữ bồ câu, Niệm Băng cả người phảng phất thay đổi, hắn đứng ở đó ổn định như bàn thạch, ánh mắt sắc bén hoàn toàn rơi vào trên con bồ câu, tựa hồ đang quan sát cái gì đó? Đột nhiên, hắn động, Phượng Nữ chỉ nhìn được một đạo thanh lam quang hoa phiêu nhiên hiện ra, quang hoa lóe lên cực kỳ hoa mỹ, tay phải Niệm Băng lúc này giống như huyễn ảnh, không ngừng lật chuyển như chớp, từng sợi như là nhục ti không ngừng rơi xuống thớt bên dưới, mặc dù nhìn không rõ đao ảnh, nhưng Phượng Nữ lại giật mình đích phát hiện, giữa màn thanh lam quang hoa, bồ câu trong tay Niệm Băng đã dần dần biến thành một bộ xương. Trước sau bất quá chỉ là vài lần nháy mắt, Niệm Băng đã chuyển sang con bồ câu còn lại, thanh lam quang hoa lại léo lên, lúc hai bộ xương xuất hiện trên thớt, bên cạnh đã có một đống nhục ti đều đều. Niệm Băng từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, bao lấy thân đao rồi chậm rãi lau, trên Thần Lộ đao sương vụ lưu chuyển, không lưu lại một chút dấu vết nào. Niệm Băng mỉm cười, đi tới trước bệ bếp, tay trái chĩa ra, một hỏa cầu bắn lên đống củi, hỏa diễm bừng bừng, nồi trên bếp thì vốn đã sạch sẽ, hai bộ xương bồ câu được ném vào nồi, lấy nước ở cạnh đó rót vào, khi nước sâm sấp thì hắn ngừng lại. Lấy vung đậy lại, mỉm cười nói: " Nguyên thang hóa nguyên thực ( ND: nấu bằng nước dùng), mới có thể hấp thu hoàn toàn dinh dưỡng ". Phượng Nữ mục trừng khẩu ngốc nhìn Niệm Băng, thì thào hỏi: " Ngươi thật sự không phải học tập võ kỹ sao? Đao của ngươi thật nhanh ". Nàng biết rõ, mặc dù chính mình tu luyện đấu khí, nhưng tốc độ cổ tay tuyệt đối không nhanh được như Niệm Băng. Niệm Băng cười nói: " Đao pháp của ta chỉ có thể thái rau thái thịt, hơn nữa chỉ là đao đơn thuần mà thôi, không giống với ngươi, tu luyện Cửu Ly đấu khí của Hoa Thiên tiền bối. Đáng tiếc, ta phải chuyên chú vào tu luyện ma pháp, nếu không, đã có thể lĩnh giáo ngươi một chút tri thức đấu khí. Ngươi nơi này chỉ có muối, cho nên ta sẽ không làm bồ câu cách thủy, đơn giản chỉ làm một món cơm bồ câu cho ngươi ăn ". Vừa nói, hắn vừa lấy từ bên hông một chiếc túi vải nhỏ hình vuông, đặt lên bàn mở ra, bên trong túi vải là ngăn lớn ngăn nhỏ, các ngăn đều chứa những đồ vật giống nhau, lớn nhỏ thô tinh bất đồng, lớn nhất chính là một thanh tiểu đao, mà nhỏ nhất lại là một cây trường châm. Tổng cộng hơn mười loại, phần lớn đều có hình châm. Phượng Nữ tò mò nói: " Những thứ này ngươi dùng làm gì? Sao lại là đồ nghề hành y của lang trung. Chẳng lẽ ngươi còn biết châm cứu sao? ". Niệm Băng mỉm cười, nói: " Châm không phải là để châm cứu, mà là dùng để nấu nướng ". Vừa nói, hắn vừa lấy một cái bồn, đổ vào đó chút nước, lấy một chút gạo cho vào rửa qua một lần, tay trái bốc gạo lên, tay phải lấy từ bao vải cây châm nhỏ thứ hai, tay hắn nắm châm, đầu châm lập tức biến thành đỏ rực, tản ra nhiệt khí nhè nhẹ. Cổ tay rung lên, chiếc châm bị hỏa hệ ma pháp nung đỏ trực tiếp hướng về phía vốc gạo trên tay trái, đồng thời ngón út tay trái khẽ gẩy, một nhục ti xuyên qua lỗ hổng ở đuôi châm, giống như một sợi chỉ, châm xuyên qua vốc gạo, kéo theo một hạt gạo bị xuyên qua dính trên nhục ti. Ngay sau đó, động tác của Niệm Băng bắt đầu nhanh dần, từng hạt từng hạt gạo không ngừng bị châm xuyên qua, dĩ nhiên cũng xảo diệu tạo thành một chuỗi trên nhục ti. Vẻ kinh ngạc trong mắt Phượng Nữ càng ngày càng thịnh, đây đâu phải đang nấu cơm a, rõ ràng như là đang làm một sản phẩm công nghệ hoàn mỹ. Công trình phức tạp trong tay Niệm Băng không ngừng được thi triển, hai tay co duỗi giống như huyễn ảnh, không có một chút trì trệ, không có một tia lầm lẫn. Bất quá, cho dù với tốc độ của hắn, lúc tất cả nhục ti hoàn toàn xuyên qua gạo, cũng mất tới nửa canh giờ. Nhìn một dãy gạo được xếp ra, Niệm Băng nở nụ cười, kỹ thuật nhục ti xuyên mễ ( ND: nhục ti xâu gạo) này, là do hắn kết hợp ma pháp mới hoàn thành, nếu không có hỏa châm nóng rực, căn bản sẽ không có khả năng đem mỗi hạt gạo xuyên qua đều đều như thế, gạo giống như châu liêm ( ND: châu liêm – rèm cửa đan bởi những hạt hình tròn) đặt ở trên bàn, Niệm Băng quay người, mở vung, nước cốt bồ câu sôi sùng sục tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, lấy từ bên cạnh một chiếc muôi, cẩn thận vớt hai bộ xương bồ câu từ trong nồi ra, nhìn nước cốt đang sôi có màu trắng nhũ, hắn hơi do dự một chút, rồi mới xoay người, thì thào niệm vài câu gì đó, lam quang nhàn nhạt phủ lên gạo ở trên bàn, dĩ nhiên khiến nhục ti xuyên gạo đóng thành một khối, Thần Lộ đao xuất, nhẹ nhàng vung lên đã đem gạo đã bị đóng băng thành khối bay lên rơi vào trong nồi, trên mặt khối băng được rắc một lớp muối trắng đều đều, đậy vung lại, đem Thần Lộ đao thu vào trong vỏ, xoay người hướng về Phượng Nữ vốn đã sớm đã trở nên ngốc trệ nói: " Được rồi, đun thêm ước chừng nửa canh giờ là có thể ăn. Vị đạo của món cơm bồ câu thì thơm ngon, đáng tiếc là lại tương đối lãng phí công phu, còn phải phiền ngươi đợi thêm một lát nữa ". Phượng Nữ ánh mắt kỳ dị nhìn Niệm Băng, " Ngươi, ngươi đây là đang nấu cơm sao? Đây nếu là trù sư phổ thông nấu, sợ rằng một ngày cũng làm không xong ". Niệm Băng bật cười nói: " Một ngày? Nếu là dùng để thời gian một ngày, nhục ti đã sớm hỏng rồi. Nhìn nấu nướng thấy đẹp mắt thì chẳng có ý nghĩa thực tế gì, chờ đến khi ngươi phẩm thường rồi mới kết luận đi ". Hai người đi ra khỏi trù phòng, Phượng Nữ lúc trước còn có một tia không hài lòng về Niệm Băng giờ sớm đã tan thành mây khói, mang ra hai chiếc ghế gỗ, hai người ngồi xuống ngay ngoài sân, Niệm Băng có vẻ hơi mệt mỏi, mắt khép hờ, nhìn ra cổ thụ cao lớn phía ngoài tường, nhục ti xuyên mễ, tinh thần phải hoàn toàn tập trung, làm liên tục nhiều như vậy, cũng giống như khống chế một đại ma pháp. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao lại vì Phượng Nữ mà nấu món cơm bồ câu này, nghe qua thì mặc dù đơn giản, nhưng càng là đơn giản thì càng biểu hiện rõ ràng kỹ nghệ của trù sư.