Không như muội muội, Tử Thanh Kiếm tuy kinh ngạc khi thấy Niệm Băng thực hiện ma pháp song hắn vốn trực tính, nghĩ lại chính mình và muội muội cũng là song tu vũ kỹ và trù nghệ. Cũng không chút hoài nghi gì, nhắm phía cầu thang phía trước mà đi tới. Niệm Băng muốn bắt kịp Tử Thanh Kiếm nhưng Tử Thanh Mộng nói: "Ta đi cùng các người, ta muốn xem trình độ ma pháp của ngươi ra sao. Vũ kỹ và trù nghệ ít nhiều còn có chỗ tương thông. Đặc biệt là Trọng Ưng thủ của đại ca và đao pháp của ta. Thế nhưng ma pháp với trù nghệ dường như không có gì tương thông. Ta không tin ngươi lại là thiên tài về phân tâm nhị dụng* * Phân tâm nhị dụng: thuật hai tay làm hai việc khác nhau. Nổi tiếng nhất là Song thủ hỗ bác của Châu Bá Thông (ai cũng biết lão này mà). Từ lần đầu tiên gặp gỡ Tử Thanh Mộng, Niệm Băng đã được kiến thức trọn vẹn ngạo khí của nàng. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo của nàng, Niệm Băng không khỏi có chút phiền muộn. Theo góc nhìn nội tâm mà nói thì Phượng Nữ và Long Linh có tính cách giống nhau, chỉ là Long Linh thì ôn nhu như nước còn Phượng Nữ thì trong nhu lại ngầm chứa cương. Còn về vẻ ngoài thì Tử Thanh Mộng và Lạc Nhu thật khó phân ai hơn ai kém. Chẳng qua bản thân hắn có năng lực không tồi nên tầm nhìn đối với nữ nhân cũng cao hơn. Niệm Băng thực sự cũng không nghĩ tới sẽ đi cùng Tử Thanh Mộng chạy theo Tử Thanh Kiếm. Ma pháp hệ tại Lan Mộng Học viện là một hệ hoàn chỉnh. Bao gồm đệ tử ký túc xá, phòng dạy thí nghiệm ma pháp, đều ở tại tám tầng chủ giáo học lâu. Khi tới tám tầng này lập tức có thể cảm nhận được các loại xung động ma pháp nguyên tố mãnh liệt tràn ngập ở đây. Chú ý một chút có thể biết ma pháp nguyên tố cường thịnh là do các phù điêu trên vách có ma pháp trận đồ án. Hầu hết là ma pháp trận đơn giản, chỉ có ma pháp trận tại trung tâm thì có chút phức tạp, bao xung quanh là các biểu tượng đại diện hệ ma pháp. Tại trung ương là một khối ma pháp bảo thạch tuy không phải cực phẩm nhưng ma pháp trận dưới tác dụng của ma pháp bảo thạch cũng có thể ngưng tụ ma pháp nguyên tố một cách hiệu quả. Khí tức ma pháp cường thịnh cũng có thể so sánh với Ma pháp công hội của Băng Nguyệt đế quốc. Niệm Băng thầm than, ở Băng Nguyện đế quốc ma pháp công hội không có được phù điêu như vậy không phải vì chế tạo khó khăn mà vì căn bản công hội không có tiền để mua một số lượng lớn ma pháp bảo thạch như vậy. Như Long Linh nói lúc trước thì tiền là chướng ngại lớn nhất với sự phát triển của ma pháp công hội. "Mỗi lần đến đây ta lại có cảm giác bị chút áp lực, chỉ có mấy tên gia hoả ma pháp sư là được hưởng thụ." Tử Thanh Kiếm nói một cách bất mãn. Áp lực? Niệm Băng giật mình, có lẽ là do ma pháp nguyên tố đậm đặc nên nếu không phải ma pháp sư ắt phải chịu ít áp lực. Nhưng nếu như có thể tu luyện ma pháp tại đây thì ma pháp sư lợi ích rất nhiều. "Oanh…." Bất thình lính một tiếng nổ phát ra từ phòng học số ba vang ra khiến Niệm Băng nhảy dựng. Thanh âm tuy khủng bố này cuối cùng lại cũng chẳng kèm theo chấn động gì ghê gớm. "Đồ hỗn đản nhà ngươi làm thế nào mà ngay cả khống chế ma pháp bạo viêm cũng không xong? Ngươi nghĩ nơi này chỉ có mình ngươi sao?" Tiếng gầm phẫn nộ vang lên, âm lượng hoàn toàn có thể so sánh với Tử Thanh Kiếm. Tử Thanh Kiếm dừng chân hạ giọng nói với Niệm Băng: "Không biết kẻ nào vừa xui xẻo rồi, nghe thanh âm thì là của Ma pháp hệ chủ nhiệm- được coi là ma đạo sĩ cường đại nhất trong lịch sử. Ngươi có thể tiến nhập ma pháp hệ hay không đều phải qua hắn khảo sát. "Ma đạo sĩ cuờng đại nhất trong lịch sử? Không phải Ma đạo sư sao? Ma đạo sĩ làm sao cường đại bằng Ma đạo sư được?" Niệm Băng nghi hoặc nhìn Tử Thanh Kiếm. Tử Thanh Kiếm khoát rộng hai tay. "Ta không biết, muốn biết thì ngươi tự mình hỏi hắn đi. Ta không hiểu ma pháp nhưng danh hiệu này hắn cũng không tự xưng mà là được cả đại lục công nhận." "Kẻ nào đang lèm bèm ngoài đó thế?" Một tiếng hống giận dữ kèm theo là một hỏa cầu bằng nắm tay từ trong cửa sổ bay ra vẽ một đường tuyệt đẹp vào thẳng đầu Tử Thanh Kiếm. Hỏa cầu xuất hiện bất ngờ khiến Tử Thanh Kiếm nhảy dựng. Hắn vừa định thôi động đấu khí ngăn cản thì thấy có một đạo thanh quang xuất hiện trước mặt. Tay phải Niệm Băng huy động Băng lăng trượng điểm thẳng vào hỏa cầu. Hoả cầu rung lên tan biến còn Niệm Băng cũng bị chấn lui một bước. Trong lòng hắn có chút chấn động, hắn vốn tư cho mình là có khả năng khống chế ma pháp tốt nhưng vừa rồi hỏa cầu phổ thông với chút hiệu quả đặc thù lại như theo ý người trong phòng điều khiển. Chỉ là nhất giai ma pháp nhưng thời điểm chạm vào băng lăng trượng lại dính chặt vào sinh ra bạo chấn. Uy lực không cao nhưng khi nổ trong nháy mắt chia làm ba giai đoạn từ nổ bùng ra rồi lại nén sức nổ vào một hướng vào thẳng băng lăng trượng khiến hắn thối lui một bộ. Cùng là nhất giai ma pháp nhưng hắn đã ở thế hạ phong. Còn nếu là ma pháp bậc cao e là khoảng cách còn lớn hơn thế. Suy nghĩ chỉ trong khoảnh khắc bị chấn lui nhưng lòng tự đại của Niệm Băng cũng đã giảm bớt. Tử Thanh Kiếm hét lớn: "Hắc chủ nhiệm, là ta đây. Tại sao ngài lại bất phân trắng đen ra tay bừa bãi như vậy?" Vừa nói hắn vừa giận dữ mở cửa nhìn vào trong. Tử Thanh Kiếm rất to cao, đứng sau lưng hắn Niệm Băng không nhìn được gì, chỉ nghe phía trước có thanh âm truyền ra: "Thì ra là tiểu tử ngươi, ai bảo ngươi rì rì rầm rầm làm ảnh hưởng ta dạy học, người tìm ta không biết chọn lúc sao? Ở bên ngoài chờ đi, hết giờ rồi nói tiếp." Tử Thanh Kiếm nói: "Xin lỗi đã quấy rầy tiên sinh! Vậy ta chờ ở bên ngoài." Nói đoạn hắn quay ra ngoài, ngay lúc đó Niệm Băng thoáng nhìn vào trong phòng học lớn có đến cả trăm người, chừng như toàn bộ học sinh ma pháp hệ đều ở đây. Xem thái độ của Tử Thanh Kiếm đối với vị Hắc chủ nhiệm này có thể thấy Ma pháp hệ Hệ chủ có địa vị rất cao trong học viện. Đóng cửa phòng học lại Tử Thanh Kiếm quay ra cười với Niệm Băng: "Huynh đệ, ngươi thật sự là ma pháp sư hả, bây giờ chỉ có thể đợi một lát thôi, Hắc chủ nhiệm tính tình không dễ chịu cho lắm." Niệm Băng khẽ cười: "Không sao, đợi một lát là được rồi." Tử Thanh Mộng nhìn Niệm Băng với ánh mắt kỳ dị: "Ngươi là ma pháp sư cấp mấy?" Niệm Băng thản nhiên đáp: "Ta cũng không biết, bất quá thông qua khảo hạch ma pháp hệ là được. Tử Thanh Kiếm đại ca, nghe nói Hoa Dung đế quốc và Kỳ Lỗ đế quốc liên minh phát động chiến tranh, tấn công Áo Lan đế quốc? Việc này người có biết không?" Tử Thanh Kiếm gật đầu nói: "Hôm qua ta cũng có nghe nói. Lần này tình huống quả không ổn, chỉ có thể hy vọng viện quân của Băng Nguyệt đế quốc có thể xuất binh hỗ trợ. Ta cũng muốn ra chiến trường một phen nhưng viện trưởng thì chỉ học sinh tốt nghiệp tham dự. Còn ta thì là thầy giáo thì lại không thể đi. Võ sĩ nên tham gia chiến trường thì tài năng chân chính mới có thể từ đó hiển lộ. Kỳ này dạy xong đám đệ tử nhất định ta cũng sẽ tham gia Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn cực mạnh của đế quốc, phát huy hết nhất kỹ của ta." Trong mắt Tử Thanh Kiếm bùng ra khát vọng, tuyệt đối là kẻ hiếu chiến. Niệm Băng cũng không hỏi gì thêm. Đối với chiến tranh hắn chẳng có chút hứng thú nào. Ba người yên lặng đứng đợi bên ngoài cửa phòng học. Sau nửa canh giờ, tiếng ma pháp linh báo hiệu hết giờ học cuối cùng cũng vang lên. Cửa mở, các ma pháp học viện ùa ra. Y phục bọn họ và các học viện hệ khác cũng bất đồng. Cùng là sơ cấp ma pháp sư, trang phục màu lam thẫm, chỉ có trên ngực có huy hiệu gắn ma pháp bảo thạch là cách thông báo họ thuộc hệ ma pháp nào. Các đệ tử đều lãnh đạm, tới một người đứng lại chào huynh muội Tử Thanh Kiếm cũng không có, đều hướng phía ngoài tám tầng lầu đi ra. Đi sau cùng là lão niên ma pháp sư, mái tóc bạc trắng, bộ dáng đã bảy tám mươi tuổi, thân hình gầy nhỏ, ánh mắt nhìn vào ba người Niệm Băng ở ngoài cửa. "Vào đi." Thanh âm vang rền của hắn khiến người ta cảm thấy quái dị, phía trước ngực hắn thêu một đóa hỏa diễm kim sắc, hỏa hệ ma đạo sĩ sao? Hắc chủ nhiệm, ta đưa đến cho ngài một đệ tử mới, hắn gia nhập trù nghệ hệ ngày hôm qua, muốn tuyển tu ma pháp hệ. Ngài thấy sao?" Tử Thanh Kiếm lịch sự nói. "Tuyển tu ma pháp hệ? Một trù sư cũng muốn học ma pháp sao?" Ánh mắt Hắc chủ nhiệm từ mệt mỏi, u tối chợt loé lên ánh lạnh lùng như điện nhìn vào Niệm Băng. Niệm Băng chẳng chút yếu thế nhìn thẳng lại, tuy hắn có cảm giác bị đối phương nhìn thấu nhưng miễn cưỡng khống chế bản thân không rời mắt đi chỗ khác. Hắc chủ nhiệm trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Vậy để thử xem sao, tiểu tử, ngươi là kẻ ngăn trở hoả cầu thuật của ta hả?" Niệm Băng gật đầu: "Xin chào Hắc chủ nhiệm." Hắc chủ nhiệm nhìn lướt qua huynh muội Tử Thanh Kiếm đoạn nói: "Hai ngươi có thể đi, còn hắn thì lưu lại đây." Tử Thanh Kiếm cười nhẹ: "Làm phiền ngài, tiểu muội, chúng ta đi." Tử Thanh Mộng mở to cặp mắt tím kinh hãi, vẻ kiêu ngạo trên mặt đột nhiên biến mất, một tia cười nhẹ ấm áp tựa hồ làm tan biến vẻ lạnh lùng thường nhật. Nàng quay người đi đến phía Hắc chủ nhiệm nắm lấy cánh tay khô héo của lão. "Hắc bá bá, ta muốn xem bá bá trắc thí hắn thế nào, bá bá cho ta và ca ca ở lại nhé?" Hắc chủ nhiệm trên mặt có nét cười: "Nha đầu này thật quẩn chân, ngươi không học ma pháp thì xem có tác dụng gì?" Tuy vậy giọng Hắc chủ nhiệm cũng đã dịu lại rất nhiều. "Không, ta chỉ nhân tiện muốn xem thôi. Hắc bá bá, cùng lắm ta làm cho ngài vài món ngon. Ngài không phải thích uống rượu sao? Tối nay ta sẽ chuẩn bị rượu và thức ăn cho ngài" " Hảo, các người muốn xem thì xem đi." Hắc chủ nhiệm đồng ý dù có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy một mỹ nữ cao lớn hơn mình cả nửa cái đầu. Niệm Băng nói: "Hắc chủ nhiệm, ngài muốn trắc thí như thế nào?" Hắc chủ nhiệm nhìn Băng lăng trượng trên tay Niệm Băng nói: "Ngươi là Băng hệ ma pháp sư, được, chỉ cần người dùng nhị giai ma pháp phá được nhất giai ma pháp Hỏa diễm thuật của ta, coi như ngươi đậu." Vừa nói cánh tay trái khô héo đưa lên, một đoạn hoả diễm hiện ra, chỉ là một hoả diễm thông thường. Niệm Băng có cảm giác trắc thí này không đơn giản. Đẳng cấp ma pháp càng cao thì độ chênh lệch ma pháp bậc cao so với ma pháp đẳng cấp thấp càng lớn. Cho dù cùng là phóng xuất ma pháp đồng giai nhưng chêch lệch giửa đẳng cấp cao và thấp thực sự chênh lệch. Lúc trước hắn cũng đã nếm qua tư vị này khi đối đầu với khả năng khống chế ma pháp của Ma đạo sĩ. Dùng băng hệ ma pháp nhị giai đối đầu với nhất gia hỏa diễm thuật thoạt nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng cũng phải cẩn thận. Niệm Băng đưa Băng lăng trượng lên cao, quan sát chung quanh một chút, hắn đã nghĩ ra một biện pháp tốt. Lam sắc quang mang dần dần rõ rệt, dưới tác dụng của chú ngữ tạo ra một viên băng đạn trước mặt Niệm Băng. Hắn cũng không nóng lòng công kích mà cứ tiếp tục tạo ra băng đạn tiếp. "Tiểu tử, nếu như ngươi đúng là dùng Băng Đạn Vũ thì tính là tam giai ma pháp đó." Hắc chủ nhiệm nhắc nhở Niệm Băng. Niệm Băng cười nhẹ: " Chỉ cần ta không công kích một lượt thì sao tính là Băng Đạn Vũ được." Lúc này trước mặt hắn đã có hơn mười khối băng đạn. Băng lăng trượng trong tay rung lên, tức thì một khối băng đạn hướng vào hỏa diễm trên tay Hắc chủ nhiệm lao đến. Hắc chủ nhiệm bình tĩnh nhìn Niệm Băng. Hỏa diễm trong tay co rút lại còn một phần ba, khi thấy băng đạn của Niệm Băng chuẩn bị tới tức thì phực một tiếng biến lớn ra chừng như thiêu đốt tan băng đạn. Nhưng ngay lúc đó băng đạn đột nhiên dừng lại nổ tung ngay trước khi khi chạm vào hỏa diểm tạo ra một luồng băng vụ bao phủ hỏa diễm khiến hoả diễm có vài phần ảm đạm xuống. Thấy vậy hoả diễm sắp tắt Hắc chủ nhiệm tay kéo tay đẩy co rút hỏa diểm lui lại tránh xa đám băng vụ. "Biến đổi hỏa diễm, lực khống chế ma pháp của ngài thật đáng khâm phục." Niệm Băng trong mắt lộ vài phần cung kính, viên băng đạn thứ hai cũng phóng ra. Trong mắt Hắc chủ nhiệm cũng lộ vẻ kinh ngạc. Khả năng khống chế băng đạn của Niệm Băng đã vượt ngoài phán đoán của hắn. Lúc này viên băng đạn thứ hai đã bắn tới. Hoả diễm trên tay Hắc chủ nhiệm đã nén lại mức nhỏ nhất, đạt đến mức độ chỉ thu không phát, lấy bất biến ứng vạn biến. Cự ly càng lúc càng ngắn lại, băng đạn đột nhiên tăng tốc vọt tới mặt Hắc chủ nhiệm. Khi chỉ còn cách mặt hắn một thước lại xảy ra biến hóa. Băng đạn trong nháy mắt lại áp súc thành một cây băng châm và tốc độ còn tăng lên gấp ba hướng thẳng trán của Hắc chủ nhiệm lao đến mà không hề chú ý tới ngọn lửa trong tay hắn.