Mọi gia đình đều cần một cái thang, anh nghĩ, ngay cả khi căn nhà chỉ được sử dụng vài lần trong năm. Nhất định phải có một cái ở quanh đây, cha anh luôn nói quý ông Helton là một người cẩn thận, mà một người cẩn thận phải có một cái thang. Phần lớn những căn nhà hợp lý, nơi mà một người cẩn thận để cái thang là trong gara, đúng không? Thận trọng, anh mở cánh cửa bên cạnh để đi vào gara, bật đèn pin để anh có thể tìm kiếm. Căn gara khá nhỏ, được xây dựng trong lúc phần lớn người chủ gia đình chỉ có một chiếc xe, và gần như trống rỗng. Có vài thứ đồ linh tinh và đồ bỏ lại, vài chiếc ghế xếp bằng vải bạt và - Đúng vậy ! - Một chiếc thang. Anh kéo nó ra từ phía sau đống ghế vải, và trái tim anh chìm xuống. Cái này không hẳn là một cái thang. Với thứ này thì không thể vươn tới được cửa sổ của Lolly. Có một cái khác, nó bằng gỗ, và cũ kỹ. Những bậc thang không còn trong tình trạng tốt, hai bậc đã gãy, và anh không chắc những bậc khác có thể chịu được sức nặng của anh. Nhưng Lolly không nặng bằng anh và cô ấy là người sẽ bước lên đó, vì thế có lẽ nó có thể giữ vững đủ lâu để cô trèo xuống. Nếu không... Anh cho rằng cô phải nhảy xuống. Không. Quỷ thật. Anh sẽ phải bắt lấy cô, anh nghĩ một cách cáu kỉnh. Theo cách mà sự may mắn của anh đang vận hành, nếu anh không bắt được cô, cô chắc chắn sẽ ngã đè lên anh và làm gãy chân anh, hoặc vài cái xương sườn. Có lẽ Lolly có vài cách khác để trèo xuống - một sợi dây được làm bằng những chiếc khăn cũ cột lại với nhau, chẳng hạn. Nếu cô đang chuẩn bị trốn thoát thì cô chắc chắn có vài ý tưởng. Có lẽ cái thang sẽ không cần đến. Anh thiết tha mong rằng sẽ không, bởi vì nó là một cái bẫy chết người bán hư hỏng. Nhưng khi anh mang cái thang từ gara đến ngôi nhà, anh nhìn lên cửa sổ lần nữa và thấy Lolly đang đẩy mạnh cánh cửa sổ với tất cả sức lực, cố gắng làm nó mở ra. Cô ngừng lại, làm một cú chộp khác, và cố gắng lần nữa. Từ điều anh có thể thấy, cánh cửa không nhúc nhích lấy một inch. Nguyền rủa lần nữa, nhưng lần này trong yên lặng, anh xem xét lại kế hoạch của anh. Anh phải trèo lên và nâng cánh cửa sổ chết tiệt đó. Không quan trọng cô lập kế hoạch để xuống đất bằng cách nào, cô không thể đi được đến đâu trừ phi cô mở được cửa sổ. Anh thầm cầu nguyện, có lẽ cái thang sẽ giữ vững được. Anh tìm kiếm vị trí đặt thang, và băng đá đông kết lập tức trên mặt anh, trên mắt anh. Một luồng gió mạnh đột ngột cuốn lấy cái thang, gần như giật nó ra khỏi tay anh. Việc đặt cái thang dựa vào tường tỳ vào ngôi nhà mà không gây tiếng động là một điều nan giải. Để phòng hờ, anh thầm tính toán : mục tiêu là trèo lên thang mà không ngã và gãy cổ, mở cửa sổ, trèo xuống, mà vẫn không ngã và gãy cổ, và đặt bản thân bên dưới thang để anh có thể bắt được Lolly nếu cô ngã, để cô không bị gãy cổ của cô. Quá đơn giản ! Oh, phải : Anh phải làm tất cả những thứ đó trong khoảng năm giây mong manh mà không gây ra tiếng động nào và cảnh giác với hai kẻ nghiện meth trong phòng sinh hoạt chung. Không hề gì. Anh nghĩ một cách chấm biếm. Dễ như ăn kẹo vậy. Anh dựng thẳng cái thang lên, giữ nó vững vàng bằng cả hai tay khi anh đặt nó gần vào ngôi nhà từng chút một, cho đến khi nó được đặt ngay dưới cửa sổ với một tiếng nện thịch chỉ vừa đủ nghe thấy. Nó phải là tiếng động lớn hơn ở bên trong ngôi nhà, anh nghĩ, vì anh thấy Lolly nhảy lui khỏi cửa sổ như thể có ai đó vừa đập vào kính. Chết tiệt. Cái thang kết thúc cách bên dưới khuôn cửa sổ đúng ba foot (15*), điều này có nghĩa là anh phải trèo lên tận đỉnh thì mới làm được đòn bẩy để mở cửa sổ. Chẳng có ích lợi gì trong việc trì hoãn, vì thế anh túm lấy cái thang một cách kiên quyết và bắt đầu trèo lên, đặt chân anh vào sát cạnh ngoài của các bậc thang, nơi chúng được đóng đinh vào khung thang và ít có khả năng bị vỡ vụn dưới sức nặng của anh. Trong vài giây, anh đang đứng cheo leo tại bậc thang trên cùng, cầu khấn mọi thần thánh, nhìn xuyên qua tấm kính vào Lolly Helton, người đang nhìn chằm chằm vào anh, cứ như thể cô không thể quyết định nên thét lên hay ngất xỉu. Cô đã không làm gì hết. Cám ơn Chúa. Thay vì vậy, anh thấy môi cô chuyển động, phát âm tên của anh, rồi cô nhắm mắt lại trong một giây ngắn ngủi trước khi cô tự trấn tĩnh lại. Khi cô mở mắt ra lại, Gabriel đặt một ngón tay lên miệng anh, ra dấu cô phải im lặng. Cô gật đầu, một vẻ khuây khoả rõ ràng và đầy ấn tượng chảy qua gương mặt cô. Rốt cuộc, cô đã xoay sở để mở được một chút, anh luồn những ngón tay mang găng của anh vào khe hở và cố đẩy lên, nhưng chỉ có một ít chuyển động không đáng kể. Cánh cửa sổ đã bị mắc kẹt, nó không bị khoá nhưng khung gỗ cũ đã bị cong vênh ở những chỗ đặc biệt nơi mà nó được cho là không hại gì. Căng những bó cơ của anh, anh cố gắng lần nữa, đặt mọi thứ anh có vào trong một nỗ lực và hy vọng rằng tiếng gió hú che giấu được tiếng động mà anh gây ra. Cái thang đung đưa nhưng anh lờ đi sự bấp bênh của vị trí anh đứng và với đến cửa sổ lần nữa. Anh phải đưa Lolly ra khỏi ngôi nhà; nếu anh bị ngã xuống thì cứ ngã. Anh sẽ đối phó với điều đó khi nó xảy ra. Cố gắng đến lần thứ ba, cánh cửa sổ bất chợt tự do, trượt lên trên với một âm thanh kẽo kẹt. Anh đẩy mạnh và lắc khung cửa, làm tăng thêm vài inch nữa của khoảng hở. Cánh cửa sổ không lên thêm nữa, nhưng có lẽ bằng đấy cũng đủ. Với một cái liếc nhanh, anh nhìn vào căn phòng phía sau cô, cái gường đã bị lột sạch với một đầu của tấm khăn trải được cột đủ chắc vào chân. Rồi anh nhìn vào cô, một bên mặt cô bị bầm dập và sưng phồng. Cơn giận dữ gầm lên trong anh, nhanh và sâu và hoang dã đáng kinh ngạc. Một vài gã đê tiện lạm dụng phụ nữ có thể khiêu khích anh, nhưng cách nào đó, sự kiện rằng đây là Lolly Helton đánh vào anh mạnh mẽ một cách khác thường. Anh kềm nén cơn giận của anh, bởi vì giờ không phải là lúc mất kiểm soát. Anh phải đưa cô an toàn rời khỏi đây; đó là mục đích quan trọng nhất. Nhiều hơn là anh muốn bắt những kẻ ngu ngốc dưới lầu, bọn họ có vũ trang, còn anh thì không ... Và ngay lúc này, thời tiết đáng ghét kia gần như nguy hiểm bằng hai kẻ có vũ trang, nghiện ngập kia. Mối bận tâm duy nhất của anh là đưa Lolly và anh rời khỏi ngọn núi. Những thứ khác có thể đợi được. Hơn nữa, anh không thể khinh suất đặt mạng sống của anh vào nguy hiểm khi anh có một chú nhóc đang trông đợi cha nó trở về nhà. Họ chắc chắn đang trông chờ anh, tự hỏi điều gì xảy ra mà lâu đến thế. "Anh nhìn thấy hai kẻ trong phòng sinh hoạt chung." Anh hỏi, giữ cho giọng anh thấp xuống. "Còn ai khác nữa không ?" Cô lắc đầu. "Chỉ hai người đó thôi." Giọng cô cũng thấp như giọng anh. Anh vươn tay qua cửa sổ mở, khum gò má bị bầm của cô trong bàn tay anh; găng tay của anh lạnh và ướt, và nó phải gây ra cảm giác tốt trên mặt cô vì cô tạo nên một tiếng rên nhẹ, êm ái và nghiêng đầu cô tựa vào lớp da thuộc. "Em có bị thương chỗ nào khác nữa không ?" Anh hỏi, cần phải biết rằng cô có thể tự trèo xuống thang được không. Cô có thể đi loanh quanh không tệ, nhưng chất adrenaline có thể đang điều khiển cô; anh đã từng gặp nhiều người làm những thứ đáng kinh ngạc khi họ đang bị áp chế với mức adrenalne cao. "Vai và sườn của em cũng bị bầm dập, nhưng em ổn." Cô đáp trong tiếng thì thào, nâng cao vai cô lên. Cô nói thêm, mạnh mẽ. "Chúng ta hãy rời khỏi đây thôi." Cô đã bao kín được nhiều vùng da như cô có thể, anh nhận thấy, ngay cả đầu và tai cô cũng được bảo vệ nhẹ nhàng bằng vài thứ vật liệu xếp nếp và chiếc áo lụa cột trên chúng. Cô đã mặc nhiều lớp quần áo và đang xem xét độ dài của tấm khăn trải gường trong tay cô. Cô đang làm một cuộc đào thoát chu đáo và ngoạn mục. Nếu cánh cửa sổ không bị kẹt, cô đã có thể ở trên mặt đất và theo cách của cô đến thị trấn vào lúc anh tìm được cô. Cô thả sợi dây bằng khăn trải và mền xuống, bắt đầu đặt một chân ra ngoài cửa sổ. "Đợi đã". Anh nói, nghĩ nhanh. Nếu cô quăng sợi dây ra ngoài cửa sổ và để nó treo lủng lẳng, và anh lấy cái thang đi khỏi sau khi cô xuống, những kẻ đê tiện dưới lầu sẽ tin rằng cô đã tự làm. Theo cách đó, nếu bọn chúng đủ ngu ngốc để đi ra ngoài trong cơn bão và theo sau cô, chúng sẽ bị bất ngờ nếu - hoặc khi – chúng khám phá ra rằng cô không chỉ có một mình. Gần như ngay lập tức,anh xem nhẹ kế hoạch đó, bởi vì chiếc khăn trải gường đó sẽ bay phần phật ngay trước cửa sổ phòng ăn, và sẽ cảnh báo cho chúng sớm hơn cần thiết. Anh nín thở hy vọng chúng không nhìn thấy cái thang xuyên qua cửa sổ. Ít nhất thì những thanh gỗ của cái thang già cỗi có màu sẫm, không dễ dàng nhìn thấy như những tấm trải màu trắng có thể gây ra. Anh xem xét Lolly lần nữa. Cô đã làm điều tốt nhất cô có thể để giữ ấm, nhưng nước mưa sẽ thấm qua tất cả những lớp quần áo đó, và rồi cô sẽ chìm trong rắc rối. Di chuyển một cách thận trọng, miếng ván ọp ẹp run rẩy bên dưới anh, Gabriel cởi áo Poncho của anh và đưa nó qua cửa sổ. Lolly nhận lấy, rồi nhìn anh với một vẻ sắc xảo. "Anh làm gì vậy?" "Em cần nó hơn. Ít nhất thì áo khoác của anh cũng không thấm nước." Chiếc poncho đã bị phủ một lớp băng mỏng, nhưng cung cấp sự bảo vệ chống lại cơn mưa tốt hơn những thứ cô đang mặc. Áo khoác của anh nặng, anh có cả găng tay, và chân anh được bảo vệ trong đôi giày ống ấm áp, không thấm nước. Vấn đề chỉ là chiếc nón len anh đang đội không phải là thứ chống nước, như chiếc nón anh đã bỏ lại trong xe tải, nhưng anh đã không biết rằng sẽ có lúc anh trao chiếc poncho có mũ lật cho Lolly. Đồ đan len có thể chống lại cơn mưa trong một thời gian, nhưng rốt cuộc đầu anh cũng sẽ bị ướt và điều đó không tốt. Khi họ đến chiếc xe tải, anh sẽ tìm lại chiếc nón của anh, anh có thể làm điều đó nhanh mà không có quá nhiều rủi ro giảm thân nhiệt. "Tôi sẽ trèo xuống ." Anh thì thào. "Những tấm ván đã hư hỏng một nửa, và nó không thể vững cho cả hai chúng ta cùng lúc." Anh không chắc liệu nó có vững vàng đủ lâu để anh trèo xuống không, nhưng nếu nó không, họ trở lại phương án A, với những tấm khăn trải cột lại với nhau. "Có hai bậc thang bị vỡ. Một ở giữa chừng và một chỗ khác ở dưới nó ba bậc. Hãy đặt chân em ở cạnh bậc thang, đừng đặt ở giữa." Lolly gật đầu, mặc chiếc poncho bên ngoài lớp quần áo của cô. Gabriel trèo xuống thang một cách thận trọng, không dám hít thở sâu cho đến khi đôi ủng của anh an toàn trên mặt đất đóng băng lần nữa. Anh dựng cổ áo khoác lên để bảo vệ cổ anh khỏi gió và ép bản thân giữ chặt chân thang. Cô thò đầu ra ngoài để chắc chắn anh đã xuống đến mặt đất, rồi nhanh chóng thụt vào và đưa một chân ra ngoài cửa sổ, cảm nhận chân cô với bậc thang trên đỉnh. Cô không thể vươn đến nó, dĩ nhiên, vì cái thang không đủ cao. Cuối cùng cô ngồi trên bậu cửa sổ, đưa cả hai chân ra ngoài, quay người cho đến khi cô đè lên bao tử cô. Cô tìm thấy cái thang, đặt cả hai chân trên nó, cẩn thận di chuyển trên cái thang gỗ kẽo kẹt. Cô thiên vị sườn bên phải của cô, anh lưu ý, và tự hỏi làm sao cô có thể đủ sức cho một cuộc đi bộ đường dài vượt núi. Cuộc đi bộ, sẽ nguy hiểm vì băng đá, sẽ mất nhiều giờ. Trong những tình huống bình thường, anh thậm chí không thử làm, nhưng tình huống này không bình thường, và chỉ có một lựa chọn khác là họ đơn giản sẽ trốn ở đâu đó và đợi ... Nhưng chờ đợi điều gì? Hai kẻ nghiện trong phòng sinh hoạt chung cũng bị mắc kẹt; bọn chúng chẳng đi đâu và ít ra chúng ở trong một căn nhà ấm áp. Anh và Lolly không thể đợi cho băng tan, bởi vì điều đó phải mất cả tuần hoặc hơn. Họ tốt nhất phải liều thôi và đó không phải là điều hay ho gì, nhưng nó còn tốt hơn một lựa chọn khác của họ, là rời khỏi núi thật nhanh, trước khi trọng lượng của băng đá bắt đầu bẻ gãy những cành cây giống như tăm xỉa răng. Họ cũng sẽ ấm hơn nếu họ di chuyển. "Để ý vào bậc thang bị mất đó." Anh cảnh báo trong tiếng thì thầm khẩn cấp, vừa vặn trước khi cô vươn tới nó, và bước chân cô loạng choạng. Cô do dự rồi đổi nhịp bước, thay thế bằng việc sử dụng chân phải để vượt qua bậc thang bị mất, vì thế cô phải chống phần lớn trọng lượng của cô với vai bên trái thay cho cái bên phải bị đau. Một âm thanh vỡ vụn chỉ là cảnh báo anh đã lường trước, trước khi bậc thang kế tiếp cũng bị gãy, và cô đổ nhào xuống. Tuy không phải là một cú trượt dài, nhưng trong tình cảnh này, với một cuộc đi bộ phía trước mà họ phải thực hiện, thì một mắt cá chân bị bong gân cũng tốt đẹp ngang với một cái chân bị gãy. Theo bản năng, Gabriel buông cái thang và chộp lấy Lolly trong một cái ôm siết trước khi cô có thể bị đập mạnh xuống đất. Tấm ván kêu răng rắc và nện ầm ầm vào bên cạnh ngôi nhà. "Chết tiệt." Anh nói, đặt Lolly xuống và nắm lấy cổ tay cô. Chẳng có cơ may nào để cho hai kẻ bên trong không nghe được tiếng tấm ván rập mạnh vào căn nhà. Họ cần phải chạy – ngay. "Chạy đi." Anh nói, bắt đầu chạy ngang qua khoảng sân đóng băng rất nhanh, kéo cô theo sau anh. Cô không có một tiếng phản đối, chỉ cúi đầu xuống và làm điều tốt nhất để giữ chúng. Họ trượt chân và trôi đi, nhưng anh giữ vững chân anh, chỉ có Lolly bắt đầu trượt, nhưng cô lấy lại được thăng bằng, được giúp đỡ bởi sự nắm giữ của anh trên cổ tay cô. Có tiếng la hét phía sau họ, và một tiếng súng vang lên. Chết tiệt gấp đôi.