Bản xonat trốn hôn
Chương 16
Chuyển ngữ: Nấm lùn
Sau đó Mễ Tinh ăn hết cả bát mỳ sinh nhật, ngay cả nước dùng cũng húp sạch sành sanh.
Tiêu Cố ngồi đối điện thấy thế thì có hơi buồn cười: “Món mỳ tôi làm ăn ngon lắm thật à?”
Mễ Tinh rút khăn giấy ra, vừa lau miệng vừa nhìn anh phản bác: “Tại tôi đói quá thôi mà.” Cô ném khăn giấy vào thùng rác rồi đứng dậy, “Vì làm việc cho anh nên đến tận bây giờ tôi mới ăn cơm đó, thế nên cái bát này đưa cho anh rửa nhé.”
Cô nói xong thì đi về phía phòng ngủ của mình, Tiêu Cố nhìn theo bóng lưng người đó, trong đầu anh lại nghĩ, có phải mình không trả tiền lương cho cô ấy đâu ta. Anh cúi đầu khẽ bật cười thành tiếng, cuối cùng vẫn phải chấp nhận cầm bát của Mễ Tinh đứng dậy tới phòng bếp rửa đi.
Mễ Tinh ăn xong thì sức lực dồi dào hơn nhiều so với nãy, cô tắm thật nhanh, mặc bộ quần áo ngủ tai thỏ của mình rồi chui vào trong chăn.
Sau khi bôi ba lượt kem dưỡng da tay mùi anh đào, cô lấy di động để dưới gối mình ra.
Bây giờ đã là mười một giờ năm mươi tám phút, còn hai phút nữa là bước sang sinh nhật tuổi hai hai của mình.
Theo thói quen, Mễ Tinh truy cập vào weibo thì phát hiện có một tin nhắn mới, người gửi là… Anh chàng Thỏ!
Mễ Tinh phấn khích ngồi bật dậy, cái mũ sau lưng cũng ụp thẳng lên đầu vì động tác của cô. Mễ Tinh vén phần tóc che trước tầm mắt, mở ô tin nhắn riêng.
Anh chàng Thỏ: Sinh nhật vui vẻ nhé ^_^[bánh ngọt]
Anh chàng Thỏ: Đã lâu không gặp, em cũng 22 tuổi rồi này [cười trộm] À đúng rồi, anh vừa về nước đấy, nhưng mà anh nghe nói dạo này em không khỏe, sinh nhật cũng không lộ mặt ra, bệnh nặng lắm hả em? Số điện thoại trong nước của em cũng không liên lạc được, cho nên anh đành phải gửi tin nhắn riêng cho em. Ừ, những thứ này là quà sinh nhật, lần sau gặp mặt sẽ đưa cho em ^_^[hình ảnh][hình ảnh]
Hình ảnh anh gửi tới là một con thỏ lông nhung to bằng một em bé mới sinh, có cả một bộ đồ ăn hình thỏ con màu hồng, tinh tế mà xinh xắn.
Mễ Tinh thoáng ngây ngẩn, mặc dù cô và Chu Nghi Nhiên cũng tính là quen biết nhiều năm, nhưng tình cảm giữa hai người không hề thân thiết quá, chỉ vì họ có chung nhóm bạn, cho nên trong các bữa tiệc liên hoan bình thường họ cũng hay gặp mặt nhau ở đó.
Nhưng mà sau này lên đại học, cả hai người đều học ở nước ngoài, vì thế cách liên lạc duy nhất cũng đứt đoạn từ đây.
Mặc dù Mễ Tinh luôn lén lút quan sát mọi hoạt động của anh trên weibo, nhưng tất cả chỉ là hành động từ một phía, thậm chí rất ít khi cô bình luận trong bài đăng của anh. Cô không ngờ là, anh ấy lại nhớ được sinh nhật của chính mình.
Mũi Mễ Tinh cay cay xót xót, cô đang định gửi lời cám ơn sang, nhưng nghĩ một lúc lại dằn lòng nhịn lại.
Cảm ơn rồi không chừng sẽ trò chuyện cùng nhau, một khi đã trò chuyện rồi thì làm sao tránh được thăm hỏi tình hình của hai người gần đây, mà cô lại cực kì không muốn để anh biết được thảm cảnh của Mễ Tinh lúc này.
Điện thoại lại nhận được tin mới, lần này người gửi tin lại là Alice.
“Sinh nhật vui vẻ nhé em gái, quà tặng cho em chị đã chuẩn bị hết rồi này, chờ em về là gặp mặt đưa ngay.”
Mễ Tinh mím môi, thôi thì mọi người đều công bằng như nhau, tin nhắn này cô cũng không đáp lại
Thời gian chuyển đến 0 giờ 0 phút, cô thoát khỏi weibo, nằm xuống giường lần nữa.
Nghĩ đến ngày nghỉ hiếm có vào ngày mai, đêm nay Mễ Tinh ngủ thật ngon.
Bởi vì trước khi ngủ cô cố ý tắt đồng hồ báo thức, Mễ Tinh cứ thế ngủ thẳng đến mười một rưỡi mới chịu tỉnh giấc—— hoặc có lẽ là vì mùi hương mê người từ phòng bếp phảng sang.
Cô ngồi dậy vuốt vuốt tóc, sau khi rửa mặt xong thì lết dép đi về phía phòng bếp.
Tiêu Cố đang cầm một chiếc tăm tre xuyên vào miếng thịt bò trong nồi, nghe có tiếng bước chân anh ngẩng đầu nhìn lại. Mễ Tinh rướn cổ lên nhìn vào nồi của anh, Tiêu Cố mỉm cười quay mặt lại: “Tôi còn tưởng cô ngủ chết ở trong phòng nữa chứ.”
Mễ Tinh bĩu môi, tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Tiêu Cố đáp: “Bò hầm rượu vang đỏ.”
“Bò hầm rượu vang đỏ?” Mắt Mễ Tinh sáng bừng, “Người xem cũng có phần phải không?”
“Gâu gâu!” Con Husky cũng ngoắc đuôi lại gần, bày tỏ mình cũng ngửi được đấy.
“Thiên Thiên, đi ra ngoài đi, đừng quấy ở trong bếp.” Tiêu Cố giơ chân đuổi Husky đi rồi nói với Mễ Tinh, “Còn cô nữa, muốn có phần thì tới đây giúp đỡ.”
Mễ Tinh chớp chớp mắt: “Nhưng tôi không biết làm mà.”
Tiêu Cố nhìn cô: “Cô lớn thế rồi cũng nên học nấu ăn đi.”
Mễ Tinh: “…”
Sao giống mẹ mình quá vậy…
Cô vén tay áo lên hỏi anh: “Vậy phải giúp gì đây? Khó quá là tôi không làm được đâu đấy.”
Tiêu Cố nhìn lướt qua kệ bếp bên cạnh mình: “Nguyên liệu nấu ăn tôi đã thái hết rồi, cô cắt nhỏ phần gốc cải bó xôi thành hình chữ thập, ngâm vào trong nước rửa sạch.”
“Ok.” Mễ Tinh bắt đầu làm theo lời anh nói, cắt cây cải bó xôi thành hình chữ thập, “Cái này để làm cái gì vậy ạ?”
Tiêu Cố bảo: “Có thể trang trí bánh.”
Động tác trên tay Mễ Tinh hơi ngừng lại, vừa có bánh kem vừa có bò hầm rượu vang đỏ… Cô chớp mắt nhìn sang: “Không lẽ bởi vì tối hôm qua tôi chưa được ăn, cho nên hôm nay anh cố ý làm lại lần nữa cho tôi ăn đó hả?”
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô: “Có phải vì cô nghĩ mình cực kì đáng yêu nên mới tự tin đến vậy không?”
Mễ Tinh: “…”
Đúng là cô cực kì đáng yêu mà.
Cô quay mặt xem thường, tiếp tục hành hạ cây cải bó xôi ngay bên cạnh, Tiêu Cố nói tiếp: “Chậm một chút cũng không sao đâu, cô mà vụng cắt phải ngón tay mình thì không được tính là tai nạn lao động đâu đấy nhé.”
Mễ Tinh: “…”
Cô hít sâu một hơi, mùi thơm của bò hầm rượu vang khiến cô bình tĩnh lại.
Tất cả phần rau cải bó xôi trong bữa cơm này đều là do Mễ Tinh hoàn thành cả, cô ngồi trong phòng ăn hứng thú bừng bừng chờ dọn cơm, nhưng mà lúc Tiêu Cố bưng ra cô lại chau mày thất vọng: “Tôi thấy anh hầm cả một nồi thịt bò kia mà, sao chỉ bưng lên có chút xíu vậy này?”
Ăn cơm ở tại nhà mình đó, có phải ăn cơm Tây đâu mà keo kiệt đến vậy.
Tiêu Cố nói: “Tôi chỉ mua có 500gr thịt bò thôi, đúng phần suất dành cho hai người mà.”
Mắt Mễ Tinh đảo quanh, ánh lên ý cười: “À, phần cho hai người.”
…
Tiêu Cố bình tĩnh kéo kéo con Husky: “Tôi với Thiên Thiên.”
Mễ Tinh cắn cái dĩa trong tay, nín cười không lên tiếng.
Tiêu Cố khẽ nhíu mày, ngồi xuống đối diện cô.
Mễ Tinh xiên một miếng thịt bò đưa vào trong miệng mình, thiếu chút nữa phải hét lên thành tiếng. Thịt bò cực mềm, dư vị của rượu vang nồng đượm khiến người ta chìm đắm. Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, thở dài bình phẩm: “Ngon quá đi mất, tôi từng tới ăn ở nhà hàng ba sao tại Pháp, anh làm món này còn ngon hơn đầu bếp nhà hàng họ nữa kìa!”
Tiêu Cố yên lặng dùng phần ăn của mình, không đáp lại.
Mễ Tinh ngước mắt lên nhìn anh: “Anh sao thế? Giận à?”
Đàn ông đàn ang không đến nỗi hẹp hòi như vậy chứ.
Tiêu Cố không sợ hãi sóng to, trả lời: “Thì được khen nhiều quá nên tê liệt thôi mà.”
Mễ Tinh: “…”
Cô muốn nuốt lại mấy lời khen vừa rồi, nuốt hết từng chữ một.
Lặng lẽ làm mặt quỷ với anh ở trong lòng, Mễ Tinh chăm chỉ giải quyết hết bữa trưa.
Con Husky vây quanh Tiêu Cố náo loạn một hồi lâu, cuối cùng cũng được chia một miếng thịt bò nhỏ.
Buổi trưa Mễ Tinh cũng không bận bịu việc gì, thế nên Tiêu Cố quyết định giao công việc rửa bát lại cho cô. Trong lòng Mễ Tinh rất không vui, nhưng mà chỉ vì mong muốn được ăn cơm chùa thêm lần nữa, cô cảm thấy không bằng cứ chịu khổ lần này vậy đi.
Rửa bát hết nửa tiếng đồng hồ, Mễ Tinh lại thoa kem dưỡng da thêm ba lần mới về phòng nằm ngủ.
Ăn càng no thì sẽ ngủ càng say, cô ngủ đến hơn bốn giờ mới tỉnh. Lúc này Tiêu Cố cũng chuẩn bị dắt chó to đi dạo, thấy cô cầm cốc nước ra ngoài, anh không nhịn được nói: “Cô là heo đầu thai đấy hả? Ngủ cả ngày.”
Mễ Tinh thở hắt đáp lại anh: “Anh là ông chủ mà, sao có thể hiểu được nỗi khổ cực của nhân viên phục vụ bọn tôi.”
Tiêu Cố khẽ cười hừ, kéo con Husky đi mấy bước rồi mới quay đầu lại hỏi Mễ Tinh: “Cô có muốn cùng dắt chó đi dạo không?”
Mễ Tinh nuốt ngụm nước trong miệng, hơi nhướn mày: “Dắt chó đi dạo à?”
“Ừ, nhân tiện làm quen khu vực xung quanh nhà luôn thể.”
Mễ Tinh suy nghĩ một chút rồi chạy về phía phòng ngủ của mình: ” Được, anh chờ tôi chút nhé, tôi đi thay quần áo!”
Mười lăm phút sau, Tiêu Cố thấy Mễ Tinh vẫn còn đang chuốt lông mi, anh cau mày nói: “Cô cứ từ từ chuốt đi nhé, tôi đi trước.”
“Đây rồi đây rồi, tôi chuốt xong rồi!” Mễ Tinh để cái chổi chuốt mi xuống, cầm lược chải sơ mái tóc xoăn của mình hốt hoảng chạy ra ngoài, “Anh chẳng có kiến nhẫn chút nào, người ta chờ bạn gái trang điểm nửa tiếng đồng hồ cũng là bình thường đó”.
Tiêu Cố cười đáp lại: “Vấn đề là cô không phải là bạn gái của tôi.”
Mễ Tinh quay đầu đi lẩm bẩm, làm như ai ai cũng mong anh làm người yêu hết cả ấy.
Sau khi hai người ra khỏi cửa, Tiêu Cố cúi đầu nhìn quần áo mà Mễ Tinh đang mặc. Cô đổi sang một bộ váy áo khác, phía trên là áo dệt kim màu trắng, phía dưới váy chữ A hồng hồng hai lớp, lớp bên trong dài hơn lớp bên ngoài, chất lụa màu trắng in nổi hình hoa sen.
Tiêu Cố bật cười: “Dắt chó đi dạo thôi mà, cô làm gì mà ăn mặc như công chúa thế hả?” Đặc biệt là chiếc áo da cộc tay bên ngoài, đúng là quá nổi bật.
Mễ Tinh nói: “Bình thường đi làm tôi toàn mặc đồng phục làm việc thôi, đâu có cơ hội mặc mấy bộ thế này. Hôm nay hiếm khi mới được ra khỏi cửa, đương nhiên phải ăn diện tí chứ”.
Tiêu Cố hơi im lặng: “Tôi ra ngoài dắt chó đi dạo đó, không phải ra ngoài để đưa cô đi dạo.”
Mễ Tinh: “…”
Hai người đang nói chuyện với nhau, ông Khâu ở tầng năm cũng mở cửa đi ra. Thấy Tiêu Cố và Mễ Tinh xuống lầu cùng nhau, ông cười hiền hỏi họ: “Hai vợ chồng son lại dắt chó ra ngoài đi dạo hả?”
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố bình tĩnh đáp: “Dạ vâng.”
Mễ Tinh: “…”
Cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt chất vấn anh.
Tiêu Cố nói: “Giải thích với ông Khâu cũng vô dụng thôi mà, dù sao lần sau ông sẽ vẫn quên thôi.”
… Nhưng mà cũng không thể ngầm thừa nhận vậy chứ!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
121 chương
80 chương
28 chương
63 chương